Khải Hoàn Ca

Quyển 2 - Chương 28




Người mà nàng chờ đợi bao lâu cuối cùng cũng xuất hiện ở Nguyên Châu. Hắn hẹn nàng gặp mặt tại Hương Cư, lúc nhận được thư, nàng thở dài nhẹ nhõm, nếu người này còn không xuất hiện, nàng có thể phải cùng Mặc Kì Túc trước xuất phát đi kinh thành. Dù thất điện hạ không nói ra, nhưng nàng biết hắn chờ đợi nàng đã đến mức sắp mất kiên nhẫn, không phải vì nàng, mà vì người nàng chờ đợi. Nàng biết nỗi lo của hắn, nhưng nàng không giải thích, có đôi khi sự việc càng bôi càng đen, tốt nhất là cứ để hắn tự hiểu ra thôi.

Nhận được thư vào sáng sớm, nàng liền thay y phục cẩn thận, trang điểm nhẹ nhàng, thong dong ra cửa. Nhưng thất điện hạ đứng bên ngoài cổng viện, khuôn mặt lạnh lùng băng sương tỏa ra khí áp chớ lại gần hoàn toàn đối lập với sự vui vẻ của nàng.

Thất điện hạ không biết tâm trạng của mình lúc này phải diễn tả như thế nào. Người của hắn luôn ẩn nấp bảo vệ nàng, đương nhiên hắn biết nàng nhận được thư từ một con ưng vào sáng nay. Hiện giờ lại thấy nàng trang dung tỉ mỉ ra cửa, dấm chua đã sôi ùng ục muốn tràn cả ra ngoài. Nàng chưa bao giờ chăm chú trang điểm như thế trước mặt hắn, người nàng muốn đi gặp rốt cuộc là thần thánh phương nào, đáng để nàng đối đãi cẩn thận như vậy? Thất điện hạ đen mặt không nói gì, ánh mắt đánh giá liếc nàng từ trên xuống dưới, giọng điệu chua lòm chất vấn.

“Nàng đi đâu vậy?”.

“Một người bạn, sau khi gặp hắn xong, chúng ta liền khởi hành đi kinh thành”.

Là người nàng nói phải chờ, trái tim Mặc Kì Túc hơi run rẩy, nàng khác biệt, nàng chưa bao giờ chăm chút ăn mặc ở trước mặt hắn như bây giờ, hắn có cảm giác như mình trước mặt nàng không có chút địa vị nào hết, liệu trái tim nàng hắn chiếm được bao nhiêu phần?

Người xưa không phải đều nói rằng nữ nhân vì người mình thương mà vẽ mày điểm phấn hay sao, vậy mà nàng đối với hắn không lúc nào không phải khuôn mặt mộc không son phấn, dù trong lòng hắn, nàng lúc nào cũng là người xinh đẹp nhất trên thế gian này, nhưng hắn vẫn luôn hi vọng nàng đối với hắn là đặc biệt, sẽ vì hắn mà rực rỡ, vì hắn mà yêu kiều.

Mặc Kì Túc không biết, càng ở trước mặt người thân cận, Khải Ca càng tùy hứng, không trau chuốt ăn mặc trang điểm trước mặt hắn, thật sự là vì nàng tin tưởng hắn yêu nàng không chỉ vì ngoại hình diện mạo, nàng khi ở bên cạnh hắn có thể thoải mái thả lỏng, muốn làm gì thì làm, đây cũng là cảm giác những người nam nhân khác không thể cho nàng, sau ngày nàng nghĩ thông suốt, trừ người thân, hắn là người nàng để tâm nhất. Trong lòng nàng, hắn yêu nàng không phải bởi vì nhan sắc phù dung sớm nở tối tàn, mà vì yêu con người nàng. Có lẽ bất cứ nữ nhân nào cũng đều mong muốn một điều nhỉ vậy nhỉ?

“Ta đi cùng nàng?”.

Câu hỏi nhưng ngữ điệu không cho phép cự tuyệt, nội tâm giận dỗi bất an nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra lạnh lùng không quan tâm, nhưng hắn không biết rằng mỗi khi ở trước mặt nàng, hắn luôn không tự giác thả lỏng chính mình, khiến nàng thấy rõ ràng mẫu thuẫn trong hắn lúc này, không muốn làm hắn thẹn quá thành giận, liền chủ động mời mọc.

“Chàng đi cùng ta được chứ?”.

“Nàng...muốn ta đi cùng?”.

Ngữ điệu không chắc chắn lặp lại một lần, nhưng ngay lập tức bầu trời liền tỏa sáng, thất điện hạ cao giọng sai người đi chuẩn bị xe ngựa, không để cho Hà tiểu thư có khoảng trống thay đổi quyết định.

Xe ngựa vừa nhanh vừa êm ái, chỉ trong chốc lát đã đưa họ tới trước cửa Hương Cư, chường quầy thấy nàng đến, liền vội vàng tiến lên chào hỏi, sau khi đưa nàng tới tận cửa phòng bao của riêng nàng, mới rời đi.

Cửa vừa mở ra, vốn nam nhân ngồi trong phòng chờ đợi liền bật dậy tiếp đãi, rất có thái độ một thủ hạ trung thành tận tâm, ai dè thấy được người nam nhân đi bên cạnh Khải Ca, liền thay đổi thái độ, khiêm cung hữu lễ, rất có dáng vẻ của người đọc sách.

Khải Ca hơi rối rắm, giới thiệu với nhau như thế nào, nàng nghĩ người này cũng không muốn bị lộ ra thân phận giang hồ của hắn, nếu nàng chưa hỏi ý kiến hắn đã nói ra thì không tốt lắm. Nhưng nếu không nói, bình dấm chua bên cạnh có thể lại sẽ sôi lên mất, nàng chỉ ăn bữa cơm cũng Thanh Phong đã khiến chàng khó chịu ra mặt, huống chi lần này còn là một nam nhân ngọc thụ lâm phong, khiêm cung hữu lễ, mà vốn bọn họ không có lí do gì để quen biết nhau.

“Vị này là Lý Dật Phong Lý công tử”.

“Còn vị này là...ừm...Hoắc Mặc ca ca của ta”.

Nàng lần lượt quay sang hai người, giới thiệu người còn lại. Nàng tự giác không nói ra tên Mặc Kì Túc, không phải nàng không muốn công khai mối quan hệ của bọn họ, mà là bởi vì thân phận của chàng, vốn không nên để lộ hành tung, đề phòng các thế lực đối địch của ý đồ bất chính. Huống chi bản thân địa vị của chàng, một khi không có thánh chỉ tứ hôn của hoàng thượng, nếu hắn bị dấy lên lời đồn tình cảm với nàng, sẽ rất bất lợi cho việc tranh giành ngôi vị của hắn.

Bản thân nàng cùng chính thất điện hạ không hề biết ở kinh thành xa xôi kia, hoàng đế sau khi nhận được bức thư thư hai của con trai đã thảo sẵn một ý chỉ tứ hôn, chỉ chờ nàng hồi kinh diện kiến thánh thượng. Trong lòng ngài, địa vị nàng lúc này hoàn toàn khác so với khi ngài nhận được lá thư đầu tiên của thất điện hạ. Lúc đầu ông nghĩ dù con trai có yêu thích cô nương kia đến mấy, nếu thân phận không đủ, cùng lắm chỉ có thể làm một thứ phi đã là hoàng ân ngập trời rồi.

Nhưng hiện tại thì khác, nếu mối quan hệ của nàng với vị kia đủ sâu sắc, dù muốn gì hắn cũng có thể thực hiện cho nàng. Thủ hộ thần trong lòng người dân Đại Chiêu quốc vô cùng cao quý, thiêng liêng, vượt lên trên cả hoàng quyền, đây là tổ huấn của hoàng tộc từ khi khai quốc đến này, trải qua mấy ngàn năm cũng không hề mai một. Có khi hoàng đế còn có thể dựa vào người con dâu này mà thực hiện được ước mơ từ thủa nhỏ của ông, cũng chính là ước mơ của bao nhiêu triều đại hoàng đế Đại Chiêu quốc từ xưa đến nay.

Nói tiếp đến cuộc gặp gỡ tại bao gian sang trọng đẹp đẽ nhất Hương Cư trấn Quảng Đức, huyện Thượng Nguyên, Nguyên Châu. Lúc này, hai nam nhân đang ngồi đối diện nhau, ánh mắt kín đáo không tiếng động đánh giá người ngồi trước mặt. Khải Ca ngồi giữa hai người lúc này không hề để tâm đến không khí cứng ngắc kì lạ trong phòng, nàng còn đang mải kiểm tra thông tin mà giám định thuật vừa đưa ra. Đan lô nàng nhờ vả hắn tìm kiếm cuối cùng đã tới tay, nói là đan lô nhưng thực chất đây chỉ là một dược đỉnh thượng phẩm, chỉ có thể tạo ra dược hoàn đã là tốt nhất rồi.

Nhưng đối với nàng như thế là đủ, nàng cần một đỉnh lô để học tập luyện dược thuật, còn lâu tay nghề của nàng mới đủ để bắt đầu nếm thử luyện đan, trước có thể sử dụng để học tập. Nàng rất hài lòng với phẩm chất của dược đỉnh, vui vẻ vuốt vẽ những hoa văn ngư trùng chạm khắc trên thân đỉnh. Ngắm nghía chán chê mới chú ý tới không khí kì quái giữa hai nam nhân trong phòng, nàng không cần hỏi cũng biết thất điện hạ đây là có thái độ không thân thiện, làm mặt lạnh đối với Lý Dật Phong.

Người còn lại vốn cũng là người cao ngạo từ trong xương, vị công tử của Thứ sử Đan Châu này còn có một thân phận khác, đó là thiếu chủ Thiên Sát Lâu, một trong 4 tổ chức môn phái lớn nhất giang hồ trong quốc nội Đại Chiêu, đương nhiên cũng không thèm nể mặt thất điện hạ. Nếu không phải chủ nhân đang ngồi ở đây, hắn có thể đã không thèm để ý tới ánh mắt thiếu thiện cảm của người nam nhân đối diện, quay ngoắt mà đi rồi.