Khải Hoàn Ca

Quyển 2 - Chương 23




Ngày nắng ráo đẹp trời, giờ hoàng đạo thích hợp xuất hành, Triệu Trị đại nhân y phục trang trọng quý phái, hướng tiểu tôn nữ cho một ánh mắt yên tâm rồi bước ra cửa. Lên xe ngựa, xuất phát đi huyện thành, Tô gia tọa hạ trong một đại trang viên ngoại ô thành Duệ văn. Trạch viện chỉ còn lại mình nàng là chủ tử, để cho hạ nhân đi làm việc của mình, nàngmang theo 4 người Noãn Nhi đi xem xét sản nghiệp. Gần đây thực sự bận rộn chuyện kia, nàng cũng không có thời gian kiểm tra các cửa hàng của mình, dù có thủ hạ lo hết nhưng nàng cũng cần quan tâm một chút, không thể bỏ bê không hỏi tới được.

Ngồi trong phòng riêng tại Đạm Hương Lâu xem sổ sách, bỗng nhiên cửa chính bị đạp mở một cách thô bạo, là tên không có mắt nào tới phá quán của nàng hay sao? Nhăn mi ngẩng đầu lên từ quyển sổ đang xem dở, trái tim nàng giật thót một cái. Hắn....hắn...hắn như thế nào lại ở đây. Trước mắt nàng là thất điện hạ vốn luôn suất khí lạnh lùng, chỉ lộ ra chút dịu dàng khi đối diện với nàng, nhưng giờ đây khuôn mặt lộ rõ nét giận dữ ẩn nhẫn, y phục nhăn nhúm , phong trần mệt mỏi đứng trước cửa nhìn nàng chằm chằm.

Nàng...có thể chạy trốn không? Tia lửa dữ dội trong mắt hắn khiến nàng nổi da gà, hắn vẫn đứng nơi đó, nhìn nàng không chớp mắt, không lên tiếng, cũng không thay đổi động tác. Nàng thở ra một hơi, ngày này dù gì cũng phải đến, chỉ là, nàng không ngờ, sự việc còn chưa thành, hắn đã xuất hiện ở đây. Hắn đã tìm được nàng, tất nhiên cũng không thể nào thả cho Triệu gia gia thành công tới được Tô gia, nàng mặc niệm trong lòng, thầm xin lỗi gia gia, mong người không gặp phải kinh hách quá độ, không bị người này chặn lại như thổ phỉ chuẩn bị cướp bóc đã là vạn hạnh.

“Các ngươi, đều ra ngoài đi”.

Bốn nha hoàn hơi lo lắng, nhưng khi thấy ánh mắt hung thần ác sát của thất điện hạ lia tới, không dám hé răng lui ra ngoài cửa, canh phòng cẩn thận không cho ai tới gần. Nàng hơi do dự, nhưng vẫn đứng dậy, nhẹ nhàng mời Mặc Kì Túc ngồi xuống, có gì thì từ từ nói.

“Huynh...huynh ngồi xuống đã được không”.

Nàng đứng cách hắn khoảng cách 3 thước mà nàng tạm cho là có vẻ an toàn, nếu hắn có xông tới cũng dễ bề chạy trốn. Nhưng hắn không nói gì, chậm rãi bước tới gần nàng, nàng sợ hãi, lùi dần về phía sau, không biết khi nào thì lưng nàng đã dán sát tường. Nàng đưa mắt nhìn 4 phía, trong lòng càng run rẩy, thầm cầu nguyện có ai tới cứu nàng đi, tới đánh ngất Mặc Kì Túc đi đã cũng được. Ánh mắt hắn lúc này thực sự là quá đáng sợ, khuôn mặt lạnh lùng băng sương, tròng mắt đầy tơ máu, tóc mai hỗn loạn, càng ngày càng áp sát nàng.

“Huynh...”.
Không để cho nàng nói thêm điều gì, hắn bước tới, dùng cả thân thể ép nàng dán sát vào tường, tay phải ôm lấy gáy nàng, bờ môi đầy đặn chạm tới môi nàng, hung hăng hôn lấy như đang trừng phạt. Môi hắn cọ sát môi nàng, liếm mút, không thương tiếc cắn mạnh vào môi dưới, khiến nàng vì đau mà hé mở.

Lưỡi hắn chớp thời cơ trườn vào khoang miệng nàng, quấy đảo, quấn chặt lấy lưỡi nhỏ mềm mại của nàng, truy đuổi, thật lâu thật lâu. Không thể khép miệng khiếp nước bọt của nàng tràn đầy, bị hắn hấp duyện, mút lấy, không để giữa hai người xuất hiện một chút khoảng cách.

Đầu óc nàng choáng váng, không khí ít ỏi ngày càng cạn kiệt, thân thể nàng mềm nhũn đi tựa hẳn vào lòng hắn. Nàng không có sức lực đẩy hắn ra, cũng không dám đẩy hắn ra. Khi hắn xuất hiện trước mắt nàng, nàng mới nhận ra, mình đã tổn thương hắn tới mức nào, ánh mắt hắn lẫn lộn vừa giận dữ vừa đau xót, liền khiến nàng muốn òa khóc.

Nước mắt như trân châu rơi nhanh, nàng cứ nghĩ, hắn sẽ chịu được, hắn là Mặc Kì Túc, là người kiên cường nhất, lạnh lùng nhất, uy nghiêm nhất, nhưng cũng là dịu dàng nhất đối với nàng. Nàng đã nghĩ, hắn có thể quên nàng, điều hắn cần là một lí do để quên nàng đi, nàng cho hắn lí do, cũng là cho mình một xiềng xích.

Nước mắt của nàng rơi trong im lặng, nhưng hắn vẫn nhạy cảm phát hiện ra được, hơi dừng lại, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, chăm chú nhìn xem nàng, giữa hai khóe miệng khéo ra một sợi tơ bạc mỏng manh, dính dấp dây dưa.

Hắn quan sát thật cẩn thận, thấy rõ khuôn mặt nàng không hề hiện lên sự chán ghét, chỉ có khuôn mặt ửng hồng hàm xuân, mắt hạnh mơ màng ngậm lệ, bờ môi sưng đỏ trơn bóng như một quả anh đào mọng nước khiến toàn thân hắn căng thẳng, chỉ muốn ôm nàng vùi chặt vào lòng hắn, khiến thân thể hai người hòa vào làm một, biến nàng thành của hắn, chỉ của mình hắn.

Sợ bản thân không thể kiềm chế xúc động mà xé rách y phục của nàng, hắn đành cố gắng chuyển chú ý sang nơi khác, dùng đầu lưỡi liếm đi những giọt châu vương trên mi mắt nàng, hàng lệ hoen dài trên má nàng. Hắm cảm giác thân thể nàng thả lỏng bên dưới thân hắn, y phục cọ sát, bờ ngực mềm mại tròn trịa dán sát vào hắn, khiến hắn không thể khống chế vật dưới thân nhiệt độ tăng cao.

Hắn buông tha khiến nàng có cơ hội thở dốc, hít một hơi tràn ngập không khí vào buồng phổi, nhẹ nhàng thở ra. Nàng lúc này không suy nghĩ nổi việc gì, không nghĩ tới thất điện hạ đang trắng trợn ăn no nê đậu hũ của nàng, chỉ biết mình không bị thất điện hạ trong cơn tức giận bóp chết là tốt lắm rồi. Hắn, chưa bao giờ nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng như thế, giận dữ như thế, đau thương như thế. Trong trí nhớ của nàng, hắn hẳn phải luôn cho nàng một ánh mắt ôn nhu dịu dàng, triền miên thương tiếc, trong đôi mắt sáng rực như ánh sao trên bầu trời đêm đó không có gì cả, chỉ phản chiếu một mình hình bóng nàng, chỉ một mình nàng.

Nước mắt vốn bị hắn liếm đi lại khẽ tràn ra. Xin lỗi, xin lỗi, Túc, muội chưa bao giờ nghĩ tới cảm nhận của huynh, muội chỉ biết lo lắng cho chính bản thân mình, không tin vào tình yêu của huynh đối với muội, chưa bao giờ nghĩ huynh phải trả giá những gì, bỏ qua những gì, đánh mất những gì...

Nàng vòng tay ôm chặt thắt lưng Mặc Kì Túc, vùi vào lòng hắn khóc nức nở, bờ vai mảnh mai khẽ run rẩy. Thân thể Mặc Kì Túc run lên, thân nhiệt càng tăng cao, hắn vòng tay ôm nàng, mũi ngửi được hương thơm thản nhiên nơi hõm cổ nàng, cánh tay siết chặt, mong muốn bình ổn khát vọng đang bùng cháy mãnh liệt.

Thế nhưng người hắn yêu nhất trên cõi đời này đang trong vòng tay hắn, bảo hắn làm sao chịu đựng nổi loại tra tấn này? Bản năng ghì chặt nàng, hương thơm trên người nàng vấn vít quanh chóp mũi, bờ môi di nhẹ trên da cổ mịn màng trắng nõn của nàng, đầu lưỡi khẽ vươn ra, liếm mút, nhẹ nhàng, triền miên.

Nàng thật sự không phải thiếu nữ mười mấy tuổi không hiểu chuyện đâu có được không? Nghẹn ngào tắt ngóm khi cảm nhận được đầu lưỡi ấm nóng mềm mại của hắn miên man trên da thịt nàng, trêu ghẹo, ve vãn. Hơi thở ấm nóng phả tới, khiến nàng nổi da gà, đáy lòng tràn ra một luồng nước ấm nhộn nhạo, rồi nóng rực lên lan tràn khắp toàn thân.

Tiếng nức nở rên nhẹ của nàng quấn quýt bên tai hắn, như cổ vũ, như mời gọi, khiến mắt có chút không khống chế được dục vọng, tay phải trườn đến nơi tròn trịa mềm mại, nhẹ nhàng xoa nắn. Tay trái vuốt ve bờ mông căng tròn khẽ vểnh lên. Hạ thân hắn áp chặt bụng dưới của nàng, vật cứng rắn nóng rực chạm tới khiến nàng ngẩn ngơ, nháy mắt gương mặt lập tức hồng thấu, trái tim bang bang đập rộn ràng, hơi cựa quậy, càng khiến vật nóng rực kia thêm cứng rắn, kiên định va chạm nàng. Hắn khẽ rên lên, có chút chật vật, càng ôm chặt nàng, không muốn nàng lại nhúc nhích, thách thức định lực của hắn thêm nữa.

Nàng thực sự là độc dược dành riêng cho hắn mà. Trước khi chút lý trí duy nhất còn xót lại cũng bay biến nốt, hắn khẽ đẩy nàng ra, nhìn đôi mắt nàng vẫn mờ mịt ngập nước, trong lòng thoáng qua một nét đắc ý không rõ ràng, nàng cũng mê mẩn hắn.

Định lực của hắn vô cùng tốt, nhưng điều đó không áp dụng với nàng, hắn sợ nếu còn tiếp tục, thực sự hắn sẽ không kìm lòng được mà muốn nàng ngay lúc này. Nhưng hắn không muốn, hắn không muốn qua loa với nàng như vậy, sau khi suy đoán ra bí mật lớn kia của nàng, hắn có chút hiểu được vì sao nàng lại bài xích việc ở chung với hắn như thế, nhưng cũng chính điều đó khiến hắn càng quyết tâm phải lấy được nàng, đời này ngoại trừ hắn, ai cũng đừng mong có được nàng.

Ngay khi trong lòng Mặc Kì Túc hạ quyết định trọng đại, cả đời này quấn quýt lấy nàng, dùng mọi thủ đoạn để chiếm được cả trái tim lẫn thân thể của nàng, khiến nàng trở thành người duy nhất bên cạnh hắn, thì, âm thanh hệ thống đã lâu lắm không xuất hiện vang lên trong ý thức của Khải Ca.

“Do chấp niệm của Mặc Kì Túc đối với người chơi quá lớn, kích phát tuyến nhiệm vụ phụ, ‘trở thành hoàng hậu của Đại Chiêu quốc’, xin hỏi người chơi có tiếp nhận hay không?”.

Nàng trầm mặc, hệ thống đây là ép nàng trở thành thê tử của người này hay sao? Mặc Kì Túc là con riêng của hệ thống hả?

“Xin hỏi người chơi có tiếp nhận hay không?”.

Nàng có đủ khả năng làm điều đó không, trợ giúp hắn đi lên ngôi vị đế vương, ở bên hắn, trở thành nữ nhân tôn quý nhất quốc gia này, cùng hắn đi hết cuộc đời này, dù vui vẻ hạnh phúc, hay ốm đau hoạn nạn, mãi mãi không rời không bỏ?

“Xin hỏi người chơi có tiếp nhận hay không?”.

Nàng ngẩng đầu chăm chú nhìn người nam tử đang ôm chặt lấy mình, gò má ửng hồng bất thưởng, toàn thân chật vật không chịu nổi, hắn vì tới đây tìm nàng, đã phải trải qua những gì rồi, âm thanh của hệ thống vang lên bên tai, nàng mơ màng nghĩ, dù không có nhiệm vụ này của hệ thống, nàng cũng đã định đời này chỉ có hắn, nàng, tiếp nhận tình yêu của hắn, cũng trao cho hắn toàn bộ trái tim của nàng.Đang định lên tiếng tiếp nhận nhiệm vụ, âm thanh hệ thống lại vang lên.

“Thông báo đã phát ba lần, người chơi không từ chối, hệ thống tự động tiếp nhận nhiệm vụ, người chơi đã nhận nhiệm vụ ‘ trở thành hoàng hậu của Đại Chiêu quốc’, hoàn thành nhiệm vụ nhận phần thưởng đại lễ bao ‘Tiên lữ tình duyên’”.

“Người chơi kích phát nhiệm vụ ‘trở thànhhoàng hậu Đại chiêu quốc, mở ra tuyến nhiệm vụ chính’Tiên lữ tình duyên’, thưởng cho một đôi Tinh lam giới chỉ, trạm khắc truyền tống trận định hướng,sử dụng có thể truyền tống đến bên cạnh đối phương ngay lập tức, thời gian đóng băng, 10 ngày”.

“Tinh tinh! Hệ thống thông báo: Tuyến nhiệm vụ chính ‘Tiên lữ tình duyên’ đã được mở ra, người chơi tìm kiếm được tình yêu của mình, hai người tự nguyện yêu đương, tự nguyện ước hẹn, tự nguyện kết hôn, có thể nhận được phần thưởng của hệ thống, đối phương có thể cùng là người chơi, có thể là nhân vật trong hoàn cảnh thế giới, lưu ý: nếu trong tương lai cùng đối phương chia ly, hệ thống thu lại phần thưởng nhiệm vụ và có trừng phạt nhất định”.

Nàng choáng váng, hệ thống quân, không phải là còn định chuyển chức nghiệp làm nguyệt lão đó chứ?