Khải Hoàn Ca

Quyển 2 - Chương 11




Bởi vì trên đường gặp gỡ Mặc Kì Túc khiến tâm trạng nàng không hiểu sao thấp thỏm không thôi, lúc thoát được liền nhanh chóng thúc ngựa đuổi đến Phong Linh thôn trang. Đây là thôn trang duy nhất của nàng sở hữu cả một quả núi lớn thuộc địa phận kinh thành, là nơi thích hợp nhất để đặt địa điểm huấn luyện. Thôn trưởng là người của nàng từ Nguyên Châu tới, đã theo lệnh nàng trong mấy ngày xây dựng ra một khu nhà riêng dưới chân núi. Hiện tại những đứa trẻ được đưa đến đang ở trong thôn, dưới sự giám sạt của thôn trưởng làm việc, hắn làm người khôn khéo, ánh mắt tinh tường, nàng để hắn chế tạo vài tình huống nhỏ, qua đó quan sat phản ứng và cách làm người của 20 đứa trẻ này. Thật may cả 20 người đều vượt qua kiểm tra, hôm nay họ sẽ chuyển chỗ ở, từ sau tiếp nhận huấn luyện, tương lai sẽ trở thành thuộc hạ đắc lực cho nàng.

Theo đó Dương Bình và Dương An cũng gia nhập tiếp nhận huấn luyện cùng bọn họ. Nàng đã để Quảng thúc sắp xếp trước, đầu tiên để họ học tập vài thứ căn bản: chữ viết, tính toán, võ công đều phải luyện cho tốt, sau 3 tháng nữa nàng sẽ kiểm tra lại, chỉ những người thực sự có cố gắng mới có thể đi tiếp, còn không có tiến bộ chỉ có thể trở lại thôn trang làm một nông phu, vô vi cả đời. Sau khi đi thị sát một vòng quanh thôn trang, lại tới kiểm tra hầm rượu sâu dưới lòng đất. Hầm mới đào, là hầm chứa chuẩn bị cho mùa nho đầu tiên vào năm sau. Tất cả hầm chứa rượu của nàng đều lát tường, trần, sàn bằng gạch và đá rất công phu, lỗ thông gió thoáng khí đầy đủ. Bởi vì một phần ba lượng sản xuất hàng năm đều được tích trữ lại trong hầm, để trữ lượng phòng năm mất mùa, cũng là trữ lượng rượu để lâu năm. Phải biết rằng, bồ đào tửu càng lâu năm hương vị càng tốt, càng đáng giá.

Sắp xếp xong các công việc cần đến sự quyết định của nàng, liền trở lại nội kinh. Bởi vì ngựa của nàng tốt hơn ngựa trước đó lâm thời mua cho hai huynh đệ Dương gia, vì thế lúc về nàng mất thời gian ngắn hơn nhiều. Không ngờ vừa về tới trạch viện Dương gia gửi ngựa lại, lại nhận được tin nhận được bái thiếp của một vị tự xưng là Hoắc Mặc, cùng với một phần lễ vật. Mặc Kì Túc đây không phải thật sự nhìn nàng thuận mắt muốn nhận một cái huynh đệ chứ, người hoàng gia từ khi nào lại mất cảnh giác như vậy hả, nàng thật là khóc không ra nước mắt mà. Nếu hắn đánh đến tận cửa thì phải làm thế nào? Người này cũng quá bá đạo đi, ép nàng đến không từ chối nổi.Trái tim bé nhỏ vừa giận dỗi vừa mong đợi, cũng không phải nàng không nghĩ muốn được gặp lại hắn, nhưng gặp lại trong thân phận Khải Minh lại là một chuyện khác nha.

Không ngờ vừa về đến Triệu phủ thì nàng mới biết như thế nào là trời đã mưa mà nhà còn dột. Lại nhận được thiếp mời của vài khuê hữu trong Chiêu Dương xã mời tụ hội ở Hương Cư, chết người là lại trùng thời gian với bái thiếp của Mặc Kì Túc, đúng là không cho người ta đường sống mà. Sau khi suy xét kỹ càng, nàng đành gửi lại hồi âm cho thất điện hạ, lùi thời gian lại 1 canh giờ, lại đổi địa điểm cũng tại Hương Cư, xem ra hôm đó nàng đành một mình đóng hai vai rồi. Cầu trời cho nàng ngày hôm đó có thể trôi qua chót lọt a.

Hôm sau liền sai Đại Bảo Tiểu Bảo mang quần áo, phục sức, đồ trang điểm của nàng tới phòng riêng của nàng tại Hương Cư, chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến, lại báo Vương Chính để lại phòng cho nàng để tiếp Mặc Kì Túc, cách phòng riêng của nàng hai gian. Lại nhận được hồi âm của Mặc Kì Túc đồng ý với nàng, hẹn nàng tái kiến. Nàng thở ra một hơi, may mà hắn đồng ý, lại cũng may mắn từ khi quyết định có thân phận thứ hai là Khải Minh, nàng luôn cố gắng luyện kiểu chữ khải mạnh mẽ khí khái nam tử một chút, như vậy mới có thể không để lộ ra sơ hở gì, mong là Mặc Kì Túc chỉ đơn thuần là muốn kết giao, nếu hắn có ý đồ gì nàng sợ không sớm thì muộn cũng sẽ lộ tẩy Khải Minh cũng chính là Khải Ca nàng.

Nàng không hề hay biết, nếu không phải Khải Minh chính là nàng, Mặc Kì Túc thất điện hạ có cho một cái liếc mắt cũng còn lười a. Thân phận tôn quý của hắn khiến cho hắn có sự kiêu ngạo của hoàng tộc, nếu không phải vì nàng có duyên gặp gỡ ở Vân Mộng sơn, lại nếu không phải vì nàng chỉ một cái liếc mắt đã bắt lấy trái tim hắn, hắn cũng lười để ý nàng đi. Chỉ một thân phận cháu gái nuôi của Triệu Trị còn chưa đủ để hắn hiến ân cần như vậy đâu. Nhưng không có nếu như, hắn đã gặp nàng, đã mê luyến vì nàng, không ngờ lại có duyên phận trước đó, nàng cứu tính mạng hắn, mà nàng lại tới kinh thành để vô tình gặp nhau, rất nhiều sự tình xảy ra dẫn đến bọn họ hai người trong tương lai sẽ còn dây dưa không ngớt.

Lúc nàng còn đang ở trong phủ sắp xếp kế hoạch với hai thân phận cho ngày mai, thất điện hạ lúc này đang nhớ tới một sự kiện mà vui vẻ không thôi. Đôi vòng huyết ngọc hắn tặng cho nàng, vốn dĩ là vật phụ hoàng hắn năm xưa tặng cho mẫu phi khi nàng mang thai hắn. Vòng tay đó được chế tạo từ một khối huyết linh ôn ngọc ngàn năm, đặt bên người lâu năm có thể dưỡng thân thể, trừ tà ma, đối với người tu luyện cũng có tác dụng ôn dưỡng huyễn linh nguyên trong thể nội. Vốn hai chiếc được tách ra đưa cho hai huynh đệ hắn khi hắn tròn 5 tuổi, khi đó mẫu phi còn nói tương lai đưa lại cho nhi tức, hắn còn không thèm để ý.

Vì vậy sau khi được ân nhân cứu giúp ở Nguyên Châu, khi đó trong người không có vật quý giá nào, chỉ có thiếp thân bên người vòng ngọc mẫu thân đưa tặng và ngọc bội đại biểu cho thân phận hoàng tử, hắn liền mang vòng huyết ngọc ra tặng nàng. Không nghĩ tới, lại được gặp lại nàng, hắn lại còn đối nàng nhớ mãi không quên. Lẽ nào trong vận mệnh hư vô mờ mịt, dây tơ hồng đã buộc chặt lấy duyên phận giữa hắn và nàng? Hắn muốn nàng là của hắn, yêu nàng, thương nàng, mang hết tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian đều tặng cho nàng, chỉ cần là nàng muốn. Cũng vì thế, hắn lừa gạt đệ đệ lấy đi nốt chiếc vòng ngọc còn lại, đưa nốt cho nàng. Vật này cũng được tính như vật đính ước với nàng từ khi còn nhỏ, sao có thể đệ đệ trao tặng cho một người con gái khác được. Thứ hắn tặng cho nàng, phải là độc nhất. Sau này đệ đệ có người trong lòng, hắn sẽ giúp đệ đệ tìm một bảo vật khác là được.

Thất điện hạ ngồi trong thư phòng, lại bắt đầu trưng ra nụ cười ngơ ngẩn khiến Tiểu Thịnh Tử kêu khổ không thôi. Dáng vẻ này của điện hạ, nhất quyết, nhất quyết không thể để bất cứ ai nhìn thấy được. Còn đâu khí chất trầm ổn nghiêm nghị, vân khinh phong đạm, anh minh thần võ của thất hoàng tử điện hạ nữa rồi. Không được, hắn nhất định bảo bảo vệ hình tượng của điện hạ nhà mình, nhanh chóng thu dọn đồ đạc trong thư phòng, lui ra ngoài cửa chính, canh giữ ở đó. Mắt nhìn 4 phương, tai nghe tám hướng, một khi có người đến lập tức đánh thức điện hạ ra khỏi trạng thái thần du nhớ nhung quyến luyến ngây ngơ mờ mịt kia mới được. Đúng, chính là như vậy.