Khải Hoàn Ca

Quyển 1 - Chương 6




Dù không biết gì về săn bắn, Tiểu Ca Nhi vẫn có thể dựa vào thưởng thức kiếp trước, luyện tập cho Tiểu Ngao tăng tốc độ, nhảy lên vồ con mồi, sau đó cắt đứt yết hầu con mồi, tạm thời chỉ có thể luyện tập cắn khúc gỗ. Nhưng không sao, rất nhanh có thể bắt tay vào thực hành.

“Tiểu Ngao, ngươi nghĩ ngươi có vồ được con nai không. Nó cao hơn ngươi nhiều lắm”.

“Không chắc lắm, nếu không...chủ nhân người lấy tinh thể tăng trưởng hình thể cho ta dùng đi”.

“Cái đó ngươi có thể dùng hả, dùng thế nào”.

“Người mở hệ thống, chọn sử dụng vật phẩm cho sủng vật là được”.

“Được, nhưng ngươi có đột nhiên biến lớn lên không?...rất kỳ lạ đấy”.

“Chủ nhân đừng lo, ta sẽ hấp thụ năng lượng tinh thể và tăng trưởng dần dần, sẽ không ai nghi ngờ đâu”.

“Vậy thì tốt, vậy chờ ngươi hấp thụ hết chúng ta sẽ đi săn nha”.

Lần đầu tiên đi săn không thuận lợi như họ đã tưởng tượng. Ngoài bìa rừng không có lấy một dấu chân hươu nai gì cả. Tuy nhiên, Tiểu Ngao vẫn đại phát thần uy cắn chết hai con gà rừng.

“Tiểu Ngao, liệu gà rừng này bán được bao nhiêu tiền nhỉ”.

“Chủ nhân, người đến nhà thằng nhóc Trường Bình kia hỏi là được rồi không phải sao”.

“Đi, chúng ta đi tìm Trường Bình ca, Tiểu Ngao, chờ chút, ta lấy dây vải buộc gà vào cổ ngươi nha”.

Làm xong liền trèo lên lưng Tiểu Ngao, một con chó to lớn lông đỏ xù tung cõng một đứa bé gái gần 4 tuổi nhanh nhẹn phóng qua cổng Hà gia thôn, trên cổ nó còn treo lủng lẳng hai con gà rừng.

“Cạnh nhà Tiểu Hổ Ca, bên này là nhà Hạnh Hoa tỷ, vậy bên kia là nhà Trường Bình Ca rồi. Tiểu Ngao, đi tới nhà đó”.

“Trường Bình ca, huynh có nhà không”.

Một người phụ nữ có dáng vẻ gầy yếu đi ra mở cửa.

“Con chào thẩm, đây có phải nhà của Trường Bình ca không ạ”.

Lúc này Tiểu Khải Ca đã xuống khỏi lưng Tiểu Ngao, thân thể nhỏ bé đứng bên cạnh một con chó to lông xù hung hãn, khiến người nông phụ thoáng giật mình.

“Trường Bình, có tiểu bằng hữu tìm con này...tiểu cô nương, con vào nhà đi”.

“Ai vậy nương,..là muội, tìm ta có việc gì..”.

“Trường Bình ca, ta tới nhờ huynh bán giúp con mồi a”.

“Người lớn nhà muội đâu...con mồi gì vậy...đưa ta xem...”.

“Đây ạ..Lần đầu tiên Tiểu Ngao nhà muội đi săn...không tìm thấy nai, chỉ có gà rừng thôi, có bán được không”.

Nàng cởi dây vải, kéo hai con gà xuống đưa cho Trường Bình ca. Ánh măt trông mong chờ câu trả lời của người đối diện. Trường Bình mỉm cười nhìn tiểu cô nương trước mắt.

“Chắc chắn là bán được rồi, nếu con mồi còn sống còn có thể bán đước giá hơn cơ. Cha ta có nguồn tiêu thụ lâm sản ở trấn trên.Thế này nhé. Ta mua luôn 2 con gà này cho muội, lần sau cứ mang con mồi tới đây chúng ta sẽ xử lý luôn. Ta lấy một chút lãi, coi như làm ăn lâu dài, có được không”.

Không hiểu sao hắn tự giác nói chuyện với nàng như người cùng trang lứa, không hề có cảm giác đâu là một tiểu hài tử mới hơn ba tuổi một chút nào.

“Tốt quá, lần sau muội lại đến tìm huynh nha. Một chút lãi là nên có, huynh cũng mất công đưa con mồi đi bán mà. Cảm ơn huynh”.

Tạm biệt hai mẫu tử La gia, trên đường về nhà, tiểu Khải Ca lầm bầm thương lượng cùng Tiểu sủng vật của nàng.

“Tiểu Ngao, lần sau bắt gà ngươi vồ lấy đè nó xuống để ta trói nó lại nhé. Như thế sẽ bán được giá hơn đó”.

“Được, chủ nhân...nhưng mà chúng ta chỉ đi ngoài bìa rừng thôi nha, nếu không ta sẽkhông bảo vệ được người đâu”.

“Được, ta cũng không muốn gặp nguy hiểm gì đâu, chúng ta nhanh về thôi, nương ta sẽ lo lắng”.