Khải Hoàn Ca

Quyển 1 - Chương 13




Khi gia gia và đại bá quay lại, hai cha con đã đi lòng vòng xem kĩ căn nhà đến lần thứ 3. Người chủ cũ đã dọn đồ đi hết, nhà họ có thể trực tiếp chuyển vào ở rồi. Đại bá dùng một ổ khóa mới mua khóa kỹ cửa viện, sau đó cùng cha trở lại làm việc, Tiểu Khải Ca cùng gia gia đi bộ về. Gia gia đi một chút sẽ ôm nàng một chút, sợ nàng mệt.

Về đến nhà, sau khi phân phó nãi nãi cùng đại bá mẫu và nương nàng bắt đầu thu dọn đồ đạc để chuyển nhà, gia gia liền ôm nàng tới chân núi, đi loanh quanh ngoài bìa rừng, tìm vài loại cây có thể nhuộm màu. Sau đó về nhà giã nát mấy loại đó, đổ nước vào ngâm, chuẩn bị nhuộm lông cho Tiểu Ngao đáng thương.
Có vài loại cây màu xanh, có quả màu tím, màu đỏ.... đủ các loại. Tiểu Khải Ca nghi ngờ nhìn thứ nước đen đen, lại xanh xanh tím tím trước mắt, không tưởng tượng nổi Tiểu Ngao với màu lông quái dị này. Nàng nhìn nó đầy thương hại.
Có lẽ là nhìn thấy ánh mắt của nàng, gia gia bật cười giải thích.

“Thứ này nhuộm lên lông đỏ của Tiểu Ngao sau khi khô sẽ thành màu khác”.

Sau khi ngâm tẩm xong, gia gia đưa cho nàng một cái lược gỗ răng thưa và một cái gáo nhỏ, dặn dò.

“Con tự nhuộm cho Tiểu Ngao nha, gia gia đi có việc một chút”.

Nàng biết gia gia đi thôngbáo với vài vị lão tổ tông vai vế lớn trong tộc về việc nhà mình chuyển nhà. Nàng bê chậu nhỏ chứa đầy thứ nước có màu và mùi quái dị kia ra gần vườn rau, vẫy tay với Tiểu Ngao.

“Hì hì, lại đây, ta sẽ nhuộm cho ngươi một bộ lông mới thật kinh dị nhé”.

Tiểu Ngao thấp thỏm bước tới gần nàng, lên án.

“Tiểu chủ nhân, ta biết cái từ kinh dị nghĩa là gì đấy nhé, người có thể không hù dọa ta được không...hu hu... thật đáng thương cho bộ lông của ta”.

“Ngoan, sau này chúng ta mạnh lên rồi có thể không cần nhuộm lông cho ngươi nữa. Chịu khó một thời gian nha”.

Nàng dội từng gáo nhỏ lên người Tiểu Ngao, chải bằng lược cho đều màu.

“Có thể nhanh lên được không, thật ngứa ngáy”.

“Chủ nhân, chỉ cần nhuộm một lần này thôi phải không, ta không muốn bị như thế này một lần nữa đâu, ngứa chết ta rồi...”.

Bên ngoài nhìn vào, một nữ hài bé nhỏ đứng cạnh chải lông cho một con vật to lớn lông dài bẩn hề hề, thân thể nó thỉnh thoảng lại vặn vẹo, kêu gâu gâu đứt quãng như thể đang bị ai hành hạ. Ngứa kinh khủng, nó muốn vung vẩy toàn thân xem có bớt ngứa không, nhưng chủ nhân đã nói nếu làm bẩn quần áo của nàng, nó sẽ bị phạt... Ô ô, Tiểu Ngao thật đáng thương a.

Tay nàng cũng bị chuyển sang màu xanh đen kỳ cục đó. Sau khi được cho phép, Tiểu Ngao lao đi ra khỏi nhà, nhảy ùm xuống con kênh gần thôn, tắm thỏa thích. Lúc sau đi lên rũ rũ, lắc lắc bộ lông dài của nó cho khô nước đi, tự cảm thương cho bản thân. Nó không nhận ra chính mình nữa rồi. Bộ lông đỏ đáng tự hào của nó giờ biến thành màu nâu nâuđen đen thật tầm thường.

“Màu lông của ngươi giống một con chó bình thường rồi đó”.

Tiểu Khải Ca rất hài lòng với thành quả của mình, để Tiểu Ngao ở một mình tự thương tâm, nàng cần phải thu dọn đồ đạc của riêng mình để chuyển nhà thôi.
Nàng đi tìm nương xin được một mảnh vải bông in hoa bình thường để gói đồ đạc riêng của nàng. Y thư, dược thư của nàng, ngân lượng được thưởng, tiền đồng. Không hề có ai biết nàng có những thứ này. Nàng thu dọn nốt quần áo của mình, chờ nương giúp nàng cho vào bao đồ để chuyển nhà.

“Tiểu Khải Ca, ngươi sắp chuyển đi hả...hộc hộc”.

Người chưa vào nhà nhưng tiếng gào to của Tiểu Hổ ca đã truyền tới. Nàng đi ra sân, đã thấy hắn thở hồng hộc, nhìn là biết vừa chạy nhanh tới.

“Làm sao mà huynh biết, nhà ta vừa quyết định vào hôm nay thôi mà”.

“Ta tới nhà thôn trưởng tìm Tiểu Hỉ, nghe thấy gia gia ngươi nói chuyện với thôn trưởng như vậy a, Tiểu Khải Ca, vậy ngươi sẽ không trở về Hà gia thôn nữa sao...”.

“Ta sẽ về chứ, với lại Tiểu Hổ Ca cũng có thể tới trấn trên tìm ta chơi mà”.

“Được, ta nhất định sẽ lên trấn trên thăm muội. Tiểu Ca nhi, muội không được quên ta đâu nhé”.

Tiểu Hổ cười vui vẻ, hứa hẹn sẽ tới thăm Tiểu Ca nhi thường xuyên. Nàng đang kể cho hắn nghe nhà mới của nàng có những gì, đúng lúc đó lại thấy gia gia vội vã đi vào sân.

“Tiểu Ca Nhi, có việc rồi. Có thể cho nhà thôn trưởng mượn Tiểu Ngao nhà chúng ta được không, chúng ta phải đi tìm Tiểu Hỉ. Hắn tới chân núi Đăng Phong nhặt củi đến bây giờ vẫn chưa về”.

Bỗng tiếng thông báo đã lâu lắm nàng không nghe thấy vang lên.

“Ting ...Nhiệm vụ phụ tuyến mở ra : Tìm được Tiểu Hỉ, cứu người bị thương,phần thưởng chưa xác định. có hay không nhận nhiệm vụ”.

“Có”.

Nàng không hề suy nghĩ mà đồng ý luôn. Dù không có nhiệm vụ nàng vẫn sẽ giúp đỡ tìm kiếm Tiểu Hỉ Ca mà. Nàng ngước mắt lên hỏi gia gia, hòng kiếm thêm thông tin.

“Làm sao vậy, giờ đã sắp hoàng hôn rồi, hắn đi từ bao giờ ạ”.

“Đi từ giờ thân rồi”.

“Đi thôi, con sẽ đi cùng mọi người, Tiểu Ngao sẽ không nghe lời ai ngoài con đâu, cũng không ai hiểu Tiểu Ngao bằng con. Gia gia, người nói thôn trưởng lấy đến một món đồ của Tiểu Hỉ, để xem Tiểu Ngao có thể đánh hơi được gì đó không”.

Nàng gọi Tiểu Ngao tới, ra dấu để nó gục thân mình xuống cho nàng trèo lên lưng nó. Tiểu Khải Ca nhanh chóng phân công cho gia gia gọi cha nàng và đại bá tới tham gia vào đội tìm kiếm, mang theo cả đuốc, đá đánh lửa, nước và lương khô. Nàng thì chạy đi lấy hết số thuốc bột đuổi rắn và côn trùng đã bào chế khi đi rừng lần trước, còn tới tủ thuốc của gia gia lấy thêm thuốc cầm máu. Nàng buộc tất cả vào tay nải lên lưng Tiểu Ngao, sau đó xuất phát đến nhà thôn trưởng. Tất cả nam đinh khỏe mạnh trong thôn đều đang ở đó, sau khi thôn trưởng đưa cho nàng áo khoác của Tiểu Hỉ, mọi người đều bắt đầu đi về phía chân núi.