Khai Giảng Ngày Ấy Tôi Chẳng Biết Xấu Hổ Phát Tín Hiệu Tìm Bạn Trăm Năm Với Lính Gác

Chương 4




Thêm nữa, cho dù đế quốc có rộng lượng, cái gì cũng có thể khoan hồng, nhưng không đời nào khoan dung chuyện lính gác, dẫn đường kết hợp với người bình thường nhé! Đó là đá phăng nhân tài gấp mấy lần đấy!

Cái này không chỉ làm suy giảm năng lực của dẫn đường, còn có thể làm suy yếu năng lức tác chiến của toàn đế quốc! Không nghi ngờ chút nào, đời sau của Lê Chiến bất kể là lính gác hay dẫn đường, nhất định sẽ là một kẻ siêu cường.

Yêu đương tự do? Đây là tư tưởng tiêu cực! Cần phải bị thủ tiêu!

Nhưng Lê Chiến lại thường xuyên tham gia tác chiến ở tinh tế, là một lính gác tinh nhuệ, vũ lực siêu quần, trí lực tỉnh táo dù tạm thời chưa có dẫn đường động viên, trong khi tác chiến đã lập nhiều chiến công, đế quốc cực kì trọng dụng năng lực của anh ấy, cũng kiêng kị năng lực đó, cho nên trước mấy thứ vô dụng Lê Chiến viết ra… kì thật đế quốc cũng không làm gì được anh ấy.

Trường học cũng mắt nhắm mắt mở trước vài hành vi cực đoan của anh ấy, chỉ là liên tục theo dõi hướng đi của IP Lê Chiến, một khi đăng cái gì là lập tức phong toả, không thì còn có thể làm thế nào đây, anh ấy cũng đâu thật sự là đã cưới một người bình thường đâu.

Quốc gia tương lai còn đang hi vọng anh cầm binh đánh giặc đây.

Nhìn một cái, nghe một chút, đây chính là con cưng của đế quốc, thủ đô đế quốc không làm gì được anh, cho nên ngay từ bé khi tôi biết cha mẹ Lê Chiến là lính gác và dẫn đường đã tự hiểu ra, đối tượng sau này của Lê Chiến không phải lính gác thì cũng là dẫn đường.

Cho dù trước nay anh chưa từng nhắc đến, mãi đến lúc trước khi thức tỉnh một năm mới bắt đầu nhắc tôi, nhưng tôi cũng không có quá khổ sở gì, lính gác kết hợp với dẫn đường…. Đây vốn là lẽ thường trong đời sống rồi, không muốn biết thì cũng sẽ ngấm ngầm truyền vào thôi.

Hơn nữa, nhìn cái dáng vẻ hoang dại kia của Lê Chiến, chắc hẳn phải là là một người vợ dịu dàng lắm mới chịu được anh ấy, nếu không chắc là hai người ngày nào cũng một ẩu hai đả gà chó không yên mất.

Ngược lại, Lê Chiến không muốn chấp nhận bị trường học ràng buộc, tư tưởng biểu đạt trong luận văn gần như là mờ mịt không rõ ràng, làm cho mọi người nghĩ anh kì thị dẫn đường.

Tôi không phải cố ý theo dõi động tĩnh của anh ấy, chủ yếu là mấy năm nay anh ấy hot hòn họt, khiến cho người ta không thể nào bỏ lơ được.

Phải biết là lính gác trưởng thành sớm hơn dẫn đường, lính gác ở đây 100, 16 hay 20 đều có, mà tất cả dẫn đường đều là 18 tuổi.

Dẫn đường ít, trưởng thành muộn, vì vậy cứ kiểu cắt hành lá chia ra mà ăn dần.

Mà khi Lê Chiến 16 tuổi lại không chọn dẫn đường, 17 tuổi cũng không, 18 tuổi cũng không, 19 tuổi lại càng không.

Năm nay anh ấy đã 20 rồi, không có lính gác nào đến độ tuổi này rồi vẫn chưa chọn dẫn đường cả, cho dù là một dẫn đường với mười lính gác, cũng chỉ cần hơi xoa dịu là được. Người bên trên không dám đùa giỡn với cực hạn của Lê Chiến, hạ quân lệnh buộc anh phải tham gia “Đại hội kết thân” hôm nay.

Anh ấy không thể không đến, thực sự là tiện lợi cho đám dẫn đường chúng tôi, nếu không bốn năm trước lúc Lê Chiến 16 tuổi đã có ràng buộc rồi.

Bạn học đẩy tôi một cái, “Hỏi mày đấy, sao không nói gì? Mày quen Lê Chiến à?”

“Cũng coi là quen.”

“Phải là thân lắm đi hả, còn hẹn mày đi uống một ly cơ mà.”

Tôi sao lại đánh hơi thấy mùi chua chua đâu đây nhỉ, tôi lắc đầu, “Không hẳn, nhiều năm rồi không có gặp.”

“Cũng phải, xếp bét như mày, làm sao có thể thân được với Lê Chiến cơ chứ.” Cậu sắp xếp lại chỗ tài liệu lí lịch của bản thân, trên trang đầu thông tin cá nhân, thành tích môn nào môn nấy toàn là A+.

Mù mắt đứa học ngu tôi rồi.

Tên Lê Chiến này xấu thật, không chỉ kì thị dẫn đường, còn kì thị học ngu, không phải trước đây toàn bảo tôi dốt hay sao.

Aizzz.

Mẹ nó, hỏi Lê Chiến ghét cái gì nhất? Tôi ẵm đủ cả hai.

Dẫn đường bên cạnh thấy tôi ngây ngây người, liền đá tôi một cái, “Tuân Dương, tao nói mày mau học cách triệu hồi thể tinh thần đi. Thể tinh thần của một dẫn đường suốt ngày để một lính gác gọi đến gọi đi, bị người khác biết không thấy xấu hổ à.”

“…”

“Đừng nghĩ đứng vào hàng ngũ ba mươi người dẫn đầu, có thể tuỳ chọn lính gác thì có thể muốn làm gì thì làm, loại không biết tự kiểm điểm như mày đáng có ngày bị tròng lồng thả sông đấy.”

“Không phải, mày hiểu nhầm rồi. Lê Chiến có thể triệu hồi chim công của tao là bởi vì… bởi vì trước đây bọn tao có quen nhau, thời gian đi ra của con công kia cũng ít, tinh thần lực của Lê Chiến quá mạnh.”

Dẫn đường kia lườm một cái, “Tao nói mày có đần không thế, cập bậc triệu hồi này… ít nhất cũng phải là kí hiệu đơn giản, hai người dù không có làm, cũng phải hôn nhau rồi.”

Tôi bị mấy lời của cậu ta làm đỏ bừng tai, thính lực của lính gác và dẫn đường không tệ, lỡ như mà để Lê Chiến nghe được chắc tôi không còn thiết sống nữa, chỉ có Chúa mới biết tôi hàng mấy năm nay đến tay Lê Chiến còn chưa cầm qua.

Trong trắng xiết bao.

“Là bởi tao với con công … có xích mích, nó cố ý không nghe tao, muốn tao bẽ mặt.”

Đúng, tôi với thể tinh thần của chính mình có xích mích.

Con chim công thể tinh thần của tôi đột nhiên xuất hiện tháng trước….

Ngày đó mới vừa truyền ra tin Lê Chiến bị hạ tối hậu thư, yêu cầu anh ấy sau ba tháng nhất định phải chọn dẫn đường, sẽ không phạm lại bất kì sai lầm nào nữa.

Mà tôi vốn là sau ba tháng đủ 18 tuổi, không có thể tinh thần sẽ bị đưa về trường học bình thường, kết quả hôm đó học xong, về muộn, đột nhiên lại thấy một con chim công mổ lạc trong bát của tôi.

Thể tinh thần sẽ không ăn đồ vật thực tế, do đó tôi hoàn toàn không ngờ đến đây lại chính là thể tinh thần của tôi,

Nhưng lạc đấy đắt lòi họng đó! Tôi đã phải vất vả ở bệnh xá tinh thần tắm thỏ giặt gấu cho người ta kiếm tí tiền mua đó!

Tôi cực lực đuổi nó ra khỏi phòng, mà còn đuổi thành công là đằng khác.

Vì vậy từ ngày đó trở đi, thể tinh thần của tôi giận luôn, sau rốt cục không ra ngoài nữa.

Mà bởi vì sự xuất hiện của nó, tôi không những không bị trả về, còn chó ngáp phải ruồi đặt được một chân lên con xe của các dẫn đường 18 tuổi ưu tú.

Được rồi, đều là lỗi của tôi.

Thể tinh thần của chính mình, không phải là ăn mấy hột lạc thôi hay sao, thù hận nhường nào chứ? Tại tôi, tại tôi.

Nói không chừng ngày khác cho nó ăn nhiều một ít, thằng nhóc con này sẽ nghe lời thôi.

Tôi đã nghĩ hôm nay gặp được Lê Chiến ở đây, chỉ là không nghĩ tới nó lại …lúng túng cỡ này.

Ba năm, tôi không tiến bộ tí nào, chỉ muốn… Dù sao nhất định có thể đụng mặt Lê Chiến, tình cờ chào hỏi là được rồi, con mẹ nó ai nghĩ tới được cái con chim công kia còn chống lại ý chí của chủ nhân chạy lên xoè đuôi chứ.

Mối thù hạt lạc, không đội trời chung.

Nhóm dẫn đường ưu tú bắt đầu để tinh thần thể của mình đưa thẻ số ra, nhưng đưa được một nửa, giáo viên học viện cắt ngang bọn tôi, “Chuyện gì thế này, mười sáu người đầu tiên đều chọn Lê Chiến là sao?”

Mọi người không một ai lên tiếng.

Giáo viên nhìn về phía chúng tôi, “Rốt cuộc là có những ai chọn Lê Chiến?”

Trừ tôi ra, cả trường đều giờ tay, hai mươi chín dẫn đường đều tỏ ý muốn kết hợp với Lê Chiến, kì quan thế kỉ.

Đương nhiên, tay tôi viết số 100 chẳng có sức thuyết phục gì, con công nói, nó cũng vừa ý Lê Chiến.

Tôi cúi đầu, y chang đứa lạc loài trong nhóm dẫn đường.

Giáo viên thấy đau đầu, dẫn đường cũng toàn đám cao ngạo, ỷ vào số lượng ít, chất lượng cao, không lọt mắt đám thô bỉ như lính gác, cũng là trăm năm khó gặp được một Lê Chiến có thể khiến mọi người thất thố thế này.

Giáo viên hắng giọng một cái, “Vậy thì Lê Chiến, em chọn một trong hai mươi chín dẫn đường này đi, tuy nhiên là các thầy vẫn khuyên em nên chọn người xếp hạng…”

“Em chọn Tuân Dương, người đứng cuối kia, thể tinh thần ban nãy phát tín hiệu kết đôi với em.” Lê Chiến nói.

Hết chương 4