Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Chương 8




Xe nhanh chóng chạy ra khỏi khu vực sầm uất, hướng tới quảng trường tổ chức lễ cưới cách đó không xa. Dòng xe cộ qua lại cũng dần thưa thớt nhưng Địch Mặc vẫn không tăng tốc, ngược lại cứ giữ tốc độ chậm rãi cho tới khi đến nơi.

Trên đường đến đây, đi lại dừng, dừng lại đi, trong lòng cô bắt đầu tỉnh táo nhận định, không ôm bất cứ hi vọng nào với tên này, lúc trước còn ảo tưởng dùng phương pháp kéo theo một tên vừa đẹp trai vừa có phong cách để diễn kịch nhất định phá vỡ thế bí của cô. Hiện giờ bình tĩnh miễn cưỡng chấp nhận cũng chưa đến mức quá mất mát, lúc này giọng nói khá nghiêm túc của tên tiểu bạch kiểm bỗng vang lên, “Trước đó phải nói rõ, cô đến là thật lòng muốn chúc phúc hay tới để cứu vớt chút danh tiếng đây?”

“Nếu không phải giành lại chút danh tiếng thì anh nghĩ tôi mướn anh để làm gì? Ăn no rửng mỡ à?”

Giọng nói của cô có phần bực bội, Địch Mặc thấp giọng nói, “Hiểu rồi”. Một tay đè xuống mép mui xe, một tay đỡ lấy gáy của cô.

Mắt thấy anh đang tiến gần, Lãnh Tĩnh theo bản năng lùi về phía sau, “Làm gì?”.

Anh ta thấy thế, nhếch khóe môi.

Không thể không thừa nhận người đàn ông này có đôi bàn tay thật thần kỳ, đến gân xanh cũng không có, đảo mắt qua giúp cô buộc lại đuôi tóc. Cả bờ vai trần đều lộ ra, lúc này Lãnh Tĩnh mới phát hiện không có cảm giác an toàn, liếc mắt về kính chiếu hậu nghiêng đầu soi gương, lúc này mới phát hiện có một cánh tay lạ xuất hiện.

Mà anh ta không biết từ lúc nào đã gạt tay cô ra, cô hoàn toàn không hay biết.

“Thế này quá táo bạo, hở………” nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong kính, hở ngực hở vai, cảm giác không được tự nhiên vì đây không phải là phong cách của cô.

“Đây mới chân chính gọi là giành lại danh tiếng”, tay của anh ta vẫn còn đang bận giúp cô với cái đuôi tóc, nhìn đến chiếc gáy nhỏ nhắn gợi cảm, ánh mắt lặng lẽ dò xét từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở đôi môi cô.

Lãnh Tĩnh chỉ lo xem xét phần trước ngực bị hở thế nào, đầu óc nhạy cảm ngày thường hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đang đến gần, “Như vậy đúng là hở nhiều quá, mắt thẩm mỹ của anh không chỗ nào chê ………..”

Lãnh Tĩnh không khỏi hoảng sợ không nói được lời nào.

Bởi vì giờ phút này ‘tiểu bạch kiểm’ chỉ cách cô một khoảng cách rất rất gần.

Lãnh Tĩnh nháy mắt mấy cái, khoảng cách gần đến nỗi cô có cảm giác lông mi mình chạm trên da anh ta, “Anh làm sao …… Ưm…..”

Anh ta hôn cô.

Chính xác mà nói, là anh ta cắn cô.

Hàm răng anh ta cắn lấy môi cô, Lãnh Tĩnh theo bản năng giơ tay đấm lên ngực anh ta, chỉ đáng tiếc trước khi mấy quả đấm đụng đến anh ta, anh ta đã buông cánh tay đỡ lấy gáy của cô, nhanh chóng lùi lại trong khoảng cách an toàn, thuận tay chỉnh lại chiếc gương, ý nói cô nhìn xem, “Câu kia nói thế nào đây? Kiều – diễm – ướt – át?”

Lãnh Tĩnh dùng ánh mắt muốn giết người nhìn anh ta, lúc này ngẩng đầu nhìn vào gương, đôi môi hồng bị cắn đến sưng đỏ ngược lại nhìn có vẻ quá chướng mắt. “Mẹ kiếp! Trong túi xách tôi có son môi, không cần anh làm chuyện thừa!”.

Anh ta bên cạnh cười khẽ một tiếng.

Sắc mặt Lãnh Tĩnh trầm xuống, ngoắc ngoắc tay bảo anh ta tới gần, Địch Mặc không muốn làm theo, “Sao vậy? Muốn cắn lại?”.

Giọng nói của cô so với sắc mặt còn u ám hơn, “Đem cái mặt tới đây, để tôi tát một cái.”

“………”

“Không chịu tới phải không?” Lãnh Tĩnh giả vờ bẻ tay vặn người, “Chờ tôi nhào qua đó thì sẽ  không chỉ là một cái tát đơn giản như vậy đâu, tôi sẽ đánh đến ngay cả cha mẹ anh nhìn cũng không ra, anh có tin không?”.

Địch Mặc do dự.

Sau đó ngoan ngoãn tới gần, đồng thời yên lặng đẩy cần số sẵn sàng.

Mặt anh ta xuất hiện trước mặt cô, giống như thật sự chuẩn bị ăn đánh. Biết được đây là cơ hội không thể mất, mất rồi cũng không thể tìm lại được, Lãnh Tĩnh nắm chắc cằm anh, giơ tay kia nhắm ngay mặt anh ta ——-

Bàn tay sắp rơi xuống trên mặt anh ta, thấy anh ta mở miệng, cứ tưởng anh ta sẽ nói “Xin nhẹ tay chút”……..

Địch Mặc vui vẻ kề sát môi cô nói, “Ngồi chắc nhé!”

Vừa nói, anh ta vừa đạp mạnh vào chân ga ——

Tiếng động cơ nhẹ nhàng kèm theo tiếng thét chói tai của Lãnh Tĩnh, trong nháy mắt phá vỡ cả bầu trời.

Không bao lâu sau, chiếc xe đột nhiên thắng gấp, tiếng bánh xe ma sát tạo nên âm thanh hết sức chói tai vang xa, từng sợi thần kinh thính giác của Lãng Tĩnh bị kéo căng hết mức. Địch Mặc xuống xe đi vòng qua, mở cửa xe cho cô, “Đến rồi” vừa nói vừa chìa một tay ra phía trước..

Lãnh Tĩnh chậm chạp, vẫn như chìm trong hôn mê chưa phục hồi lại tinh thần, tiếng thét chói tai vẫn còn vọng lại trong cổ họng, trong tai tựa như vẫn còn nghe tiếng rít gào sắc nhọn của gió, nhìn bàn tay anh ta đưa ra một cách ngu ngơ, dùng sức lắc đầu, lúc này mới nắm lấy tay anh ta, bước xuống xe.

Kẻ cách đó không xa đang chào đón khách là người Lãnh Tĩnh biết —— người thiếu chút nữa trở thành em dâu cô — có vẻ cô ta không thấy mình, Lãnh Tĩnh vừa tập cười vừa dùng móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay người nào đó, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói, “Chạy nhanh như vậy làm gì? Muốn chết hả?”.

Địch Mặc đau đến cau chân mày, tuy nhiên khóe miệng vẫn luôn giữ nụ cười, giao chìa khóa xe cho người trông xe, thuận tiện kéo tay cô chuyển lên khuỷu tay.

Tiệc rượu ngoài trời, hương hoa thoang thoảng khắp nơi.

Chiếc bàn đón khách phía trước được trang trí với những bông hồng trắng xinh đẹp làm tăng thêm sự bắt mắt cho hai chiếc hình vòm trước cổng.

Hai cô gái đang đứng đằng sau chiếc bàn, một trong trang phục màu trắng, người kia trong chiếc váy màu lam. Mà ngay lúc này, người áo phấn trắng đang nhìn anh đăm đăm, người còn lại nhìn bọn họ đến mức quên thở, Địch Mặc hơi nghiêng đầu hỏi nhỏ bên tai cô, “Xem ra nhiệm vụ của tôi không tệ, tài chủ, có phải nên tăng lương cho tôi không?”.

“Anh không biết thuốc đắt tiền lắm sao? Muốn tăng lương — đi chết đi!”

Giọng nói của cô hết sức vui vẻ, Địch Mặc không trêu chọc cô nữa, thu lại sắc mặt. Một đôi trai tài gái sắc bắt mắt sánh vai tiến lên phía trước.

999 đóa hoa hồng sắp thành hình trên bàn, Địch Mặc ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, lại nghe tiếng cô gái bên cạnh nhỏ giọng chê bai, “Có cần thiết phải xa xỉ như vậy không?”

Rõ ràng trong lời nói của cô mang theo vị chua nồng nặc gần như muốn lấn át hết mùi hương hoa hồng, Địch Mặc đang muốn trả lời cô, nhưng nét mặt cô đột nhiên thay đổi, trong nháy mắt thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, cười tủm tỉm vui mừng đến ôm người đang đứng cạnh bàn, “Triển Tĩnh”.

Lúc thân mật cười nói, cô còn không quên nghiêng đầu lại nhỏ giọng ra lệnh anh, “Đi giúp tôi ký tên”.

Địch Mặc mang tiền mừng đến chỗ ký tên, nghe hai người sau lưng nói chuyện.

“Chị Tĩnh, em cứ nghĩ hôm nay chị sẽ không đến!”

“Ha ha”

“Lâu rồi bọn mình không gặp, người này là …… bạn trai?”

“Ha ha”

“Anh ta và chị dâu ở bên này, em còn phải chào hỏi khách đến, cũng chưa thấy. À, đúng rồi, xế chiều sẽ tới giáo đường, hai người định ngồi cùng nhau chứ?”

“Ha ha.”

Địch Mặc một bên ký tên, im lặng lắc đầu, chẳng lẽ cô gái này chỉ ở trước mặt anh mới vênh mặt hất cằm sai khiến như một con Khổng Tước kiêu ngạo?

Sự thật chứng minh, đúng vậy!

Tiệc buổi trưa hầu như đều dành cho những người trẻ tuổi, nơi mở tiệc, kế lối vào là buffet và khu hoạt động, sau đó quả nhiên còn có tiệc rượu vẫn còn chưa bắt đầu, dõi mắt nhìn lại, món ăn chính trên bàn cũng không nhiều, trời trong nắng ấm, hồ bơi lóng lánh, ở giữa được bài trí thành một cây cầu nhỏ, hoa tươi được rải thành một đường, bên kia cầu là nơi có một tháp sâm banh cùng với chiếc bàn dài đầy bánh ngọt.

Có người trò chuyện vui vẻ, nhiều người thì chào hỏi qua loa, trang phục chỉnh tề cũng có, mà loại trang phục biển đến dạng bikini cũng có. Lãnh Tĩnh đi một mạch tới đó, vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm, “Thật là quá đáng, thật là quá đáng!”

Địch Mặc nghe thấy, nhưng chỉ cười, tuy nhiên ánh mắt dần dần thu lại bởi vì trước mắt không xa đã nghe có người đang nói chuyện.

“Cái này mình đã nghĩ beforeparty rồi, lúc mình với anh ấy ở chung, anh ấy luôn nói với mình ý tưởng quá là như rừng thịt hồ rượu, không thực tế với lại không có ý nghĩa.”.

Nhìn thấy hai người trước mắt cách ngày càng gần, cô vẫn đang tức giận hừng hực, Địch Mặc không thể không nhắc nhở, “Chú ý có tình địch phía trước”.

Cô tựa như không nghe thấy, tay Địch Mặc nhanh chóng ôm hông cô, nhẹ nhàng đi theo vào trong. Rõ ràng cảm giác được người trong ngực đang căng thẳng, cô bỗng ngẩng mặt trừng anh, đầu Địch Mặc vẫn nhìn về phía trước, tỏ ý nhắc nhở, nhưng mà cô gái này dường như còn chưa phản ứng kịp, vẫn trừng mắt với anh.

Địch Mặc bất đắc dĩ, đang chuẩn bị giải thích, cô đột nhiên thu hồi vẻ mặt hung dữ, xinh đẹp quay người lại, dừng bước trước mặt người đó, “Hi!”

Chú rể sửng sốt, cũng không có gì lạ, nhưng ngay cả Địch Mặc cũng hơi có chút kinh ngạc, cô gái này cũng đã nhìn thấu tình huống bên trong từ trước, hoàn toàn không cần anh ở bên cạnh ứng cứu, có thể xử lý gọn gàng tất cả, mình đúng là coi thường cô…

Có gái này có quan hệ gần gũi với cô dâu hơn so với chú rể, hai người gặp mặt, một bên hôn (kiểu chào hỏi) còn chưa đủ, còn tay nắm tay thân thiết, không ngừng ríu rít nói chuyện đó đây.

“Làm cô dâu đúng là không giống nhau, hôm nay cậu rất đẹp” – Cô đon đả nói.

“Đâu nào đâu nào, lễ phục của cậu rất hợp với dáng người, phối màu môi này, thế này mới xinh đẹp” – Cô ta cũng ẻo lả tiếp lời.    

“Oa này, đây là nhẫn cưới của các cậu à? Cũng nhanh quá rồi!” – Cô cường điệu.

“Đã nói với anh ấy là không được tung tiền bậy bạ, nhưng anh ấy không chịu, cậu xem, kim cương lớn như vậy mà mang ra ngoài, có người còn không tin là hàng thật đó chứ” – Cô ta còn cường điệu hơn cái cường điệu của cô.

Hai người đàn ông đứng bên cạnh, một thì lúng túng, một thì nghiêm mặt. Đợi đến khi hai cô gái nói chuyện xong, chú rể liếc nhìn Địch Mặc, hơi ảm đạm nhưng vẫn tỉnh táo nói, “Anh ta rất tốt, như vậy anh yên tâm rồi”.

Âm nhạc êm dịu vang lên khắp gian phòng, giọng chú rể rất thấp, ba người tựa như không nghe thấy, Lãnh Tĩnh nhanh chóng kéo tay Địch Mặc rời đi, cô dâu chú rể tiếp tục đón khách. Cả hai lách người đi đến bên một chiếc bàn trống, nụ cười trên mặt cô hoàn toàn biến mất, rút về cánh tay ôm khuỷu tay anh, ngồi xuống một bên.

Lãnh Tĩnh ngồi ngây người một lát, một cánh tay rót ly rượu để trên bàn trước mặt cô, “Thưa tài chủ, sao lại buồn buồn không vui như vậy?”.

Lãnh Tĩnh cầm ly rượu ngửa đầu uống cạn, “Nhìn khuôn mặt dối trá của tôi có phải rất đặc sắc không? Haiz, ai đó tặng cho tôi cái giải Oscar đi chứ?”.

“Hiển nhiên kỹ năng diễn xuất của cô dâu cũng không kém, vừa rồi cô không nhìn thấy, chúng ta vừa bước đi cô ta còn không cười nổi nữa, chiếc nhẫn trên tay cũng ném trả lại cho chú rể sao”.

Nhân viên mang chiếc khay đi xuyên qua giữa đám khách, Lãnh Tĩnh thuận tay với lấy một ly, vừa bình luận vừa nhìn về ngón tay áp út, “Sau này tôi kết hôn, nhất định phải nói chồng mua một cái nhẫn kim cương to bằng quân mạt chược mới được”.

Địch Mặc xoa xoa cằm, đưa tay nắm đầu ngón tay của cô, liếc mắt chỉ vào ngón tay cô, “Vậy nếu sau này người cô yêu chỉ là một người nghèo thì làm sao bây giờ?”.

“Mẹ tôi gả cho một tên nghèo, bị bỏ rơi, phải gửi tiền nuôi, còn gửi định kỳ để tên kia mua nhà mới. Cái tên họ Triển này cũng từng là người nghèo, kết quả tôi cũng bị bỏ rơi, vẫn bị bạn bè thân thiết cho một vố thế này”.

“………”

“Có muốn nghe chuyện cười thú vị hơn không? Đoán xem tôi bắt kẻ thông dâm ở đâu? Ngay trong nhà trọ tôi với cô ta ở chung, nếu như không phải còn tỉnh táo, ngày đó bị mất bạn trai, mất một người bạn tốt, còn mất đi chỗ ở, nói không chừng tôi đây còn giết hai kẻ cầm thú này, bây giờ còn đang ngồi tù bên Mỹ đấy”.

Lãnh Tĩnh bĩu môi, kể chuyện xưa tựa như không liên quan đến mình, thẳng thắn nói, “Yêu được xem là cái gì? Trên giường lăn qua vật lại thì gọi là yêu, nói nghe như hormone giống đực làm hại, còn không có tiền đảm bảo hạn sử dụng”.

“Cô đây không phải chỉ vì một người mà buộc tội tất cả những người đàn ông nghèo hay sao?”

Lãnh Tĩnh ‘vụt’ một cái, rút tay về, hí mắt nhìn anh một chút, ” Nếu như giữa tình yêu và bánh bao chỉ có thể chọn một, chắc anh cũng sẽ chọn bánh bao rồi, nếu không anh phí tâm đi lấy lòng mấy cô kia vì cái gì?”.

Địch Mặc nhún vai, đề tài đi tới ngõ cụt, tâm tình cũng bị xấu đi, dõi mắt nhìn theo những thứ kia, ánh mắt mơ màng, lúc này mới điều chỉnh tâm trạng trở lại, “Hôm nay chúng ta tới đây là muốn vui vẻ, đi thôi!”

Lãnh Tĩnh không muốn, tay anh ta ôm lấy eo cô, xốc lên từ chỗ ngồi, mạnh mẽ không thể không theo.

Khu vực hồ bơi mọi người đang rất high, Lãnh Tĩnh vốn đang lười biếng đi theo anh ta theo hướng đó, nhưng ánh mắt cô ngày càng trừng lớn ——

Anh ta vừa đi vừa cởi?!

Ngay khi đến cạnh hồ bơi, cuối cùng anh ta cũng cởi xong lớp áo cuối cùng, chỉ còn cái cà vạt nới lỏng treo lủng lẳng trước ngực, Lãnh Tĩnh vội vàng chạy tới, giọng nói run rẩy nghe không rõ, “Anh anh anh, anh làm gì vậy? Điên rồi à?”.

Địch Mặc nheo mắt nhìn cô, ánh mắt phảng phất như rất suồng sã, Lãnh Tĩnh vừa muốn kéo anh ta trở lại, một tay kia của anh ta đã tháo cà vạt trên cổ đeo nó trên cổ cô, “Ngày hôm qua ở trong nhà cô, tôi lật tới mấy trang tạp chí trong DNA, thân hình của mấy người đó quả thật không tệ …”

Mặt Lãnh Tĩnh cứng đờ.

” Bình thường cô che giấu rất tốt, thật không ngờ là kiểu người mạnh khỏe thế này, chỉ là khó trách lần đầu tiên gặp mặt, cô cứ nhìn tôi không chớp mắt…”. Lãnh Tĩnh vừa muốn mở miệng phản đối, anh ta lập tức đặt ngón trỏ lên môi cô, “Haiz, đừng có lên tiếng không thừa nhận”.

Một người đàn ông xuất hiện với dáng người cao ráo, khuôn mặt đẹp chính là tiêu điểm cho sự chú ý của mọi người xung quanh. Vài cô gái bắt đầu huýt gió, mọi người xung quanh cũng bắt đầu ồn ào hơn, nếu như nhà có nóc thế nào cũng bị thổi bay đi. Địch Mặc cười, ngón tay nâng cằm cô ý muốn cô nhìn về phía đối diện, “Cô xem bên kia kìa, vẻ mặt của cô dâu có phải rất đặc sắc hay không? Tin tôi đi, sau này khi nghĩ đến hôm nay, nhất định cô ta sẽ nghĩ đến chúng ta mà không phải là cái hôn lễ chó má này!”

Được rồi, Lãnh Tĩnh không thể không thừa nhận, nhìn vẻ mặt của cô dâu cô thấy vô cùng dễ chịu, ‘Tên tiểu bạch kiểm’ đảo mắt liền leo lên ngồi vào chiếc ghế dành cho người cứu hộ cạnh hồ bơi, tư thế xinh đẹp như một con báo, xung quanh ồn ào không ngớt, vươn tay một cái thu người, nhảy xuống theo hình vòng cung xinh đẹp, ‘bùm’ một tiếng biến mất trong làn nước.

Dao động trên mặt nước ngày càng mở rộng, người xung quanh như bị kích thích thét chói tai, tất cả mọi người quên rằng hành động này ngây thơ như thế nào, mấy cô gái xung quanh không ngừng bàn tán, nụ cười xinh đẹp nở rộ đầy mặt hưng phấn tìm người dưới nước, mà mấy anh chàng xung quanh cũng bị tính háo thắng muốn chứng minh bản thân đang muốn bắt chước người vừa rồi.

Mặt nước đã khôi phục lại vẽ tĩnh lặng, lại không thấy ‘tên tiểu bạch kiểm’ lên bờ, Lãnh Tĩnh hốt hoảng quỳ gối xuống thấp cạnh hồ bơi, rướn người nhìn vào trong nước, thân thể ngày càng cúi thấp, cuối cùng khuôn mặt như dán trên mặt nước —-

Đột nhiên, Địch Mặc vốn đang trốn dưới nước đột ngột nhảy ra, chóp mũi cô bị dính nước.

Nước văng cả lên mặt cô, lần đầu tiên cô gái này không nổi giận, mà chỉ ngây ngẩn cả người. Mũi chạm mũi, trong mắt hai người đều thấy hình bóng của đối phương, cả người cô cứng ngắc, không cử động. Vốn là trò đùa dai đã được như ý, nhưng nụ cười trên mặt anh cũng dần biến mất.  

Một cảm giác kỳ lạ nảy sinh, lần đầu tiên trong lòng Địch Mặc muốn lui bước, lòng không động nhưng người đã động, tay chộp lấy cổ chân mảnh khảnh của cô, bất ngờ kéo xuống ——–

Lãnh Tĩnh với tư thế thảm hại té xuống nước.

Nước không sâu lắm, chỉ tới ngực Địch Mặc, anh ôm hai tay để trước ngực chờ bọt tản đi hết người sẽ xuất hiện nhưng không ngờ bọt nước bị bắn còn cao hơn, híp mắt nhìn kỹ lại, tài chủ của anh đang bị chìm trong nước liều mạng quẫy đạp.

Địch Mặc bước tới, thoáng một cái đã xuất hiện trước mặt cô, nhưng không đưa tay ra giúp đỡ, tài chủ còn chưa tỉnh giống như chết đuối vớ được cọc, hai cánh tay lao tới, ôm chặt lấy cổ anh, sống chết cũng không buông.

Địch Mặc bị ôm siết chặt cổ, không thể thở nổi, ‘phù phù’ ‘phù phù’ ….. Trái tim người nào đó không tự chủ nhảy lên?

Trong lồng ngực nhịp tim gia tốc không ngừng, cảm thấy áp lực trước ngực bị đè nặng giống như cảm giác hỗn loạn tương tự như tối qua ———

Làn da trắng nõn, mịn màng, bộ ngực căng mềm, hai chân kẹp chặt lấy eo anh, giống như tua bạch tuột quấn lấy không buông, tiếng thở dồn dập, mồ hôi cùng nước miếng, hormone từ môi, khi đến cổ, rồi xương quai, cuối cùng đạt đến trung tâm nóng bỏng và dục vọng.

Địch Mặc nhắm chặt mắt, theo bản năng chọc ghẹo để cố che giấu suy nghĩ, “Cô chỉ là con vịt lên cạn thôi hả?”

Hai chân Lãnh Tĩnh vẫn kẹp chặt trên người anh, cằm tì trên vai anh, hung hăng trừng mắt, “Anh mới là vịt, cả nhà anh đều là vịt!”.