Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Chương 32




Edit: Huongbb

Lời tuyên bố của Địch Mặc dẫn tới những tiếng ồn ào sôi nổi. Có người bàn tán xầm xì, cũng có người bắt đầu nhìn xung quanh muốn nhìn xem người phụ nữ may mắn kia rốt cuộc là ai, phần lớn ánh mắt của nhiều người dồn về phía người phụ nữ từng đứng bên cạnh người phát ngôn, Hàn Thiên Thiên.

Địch Mặc bước xuống khỏi sân khấu, một bước, hai bước, Lãnh Tĩnh cảm thấy mỗi bước đi của anh ta dường như giẫm lên trái tim mình.

Trong nháy mắt, trong đầu Lãnh Tĩnh đột nhiên xuất hiện nhiều hình ảnh của cùng một người đàn ông. Khi thì cực kỳ ngốc nghếch, lúc lại cực kỳ hài hước, khi thì cực kỳ quan tâm, có đôi khi lại cực kỳ mạnh mẽ. Dần dần, tiếng nói thầm trong đám đông càng lúc càng lớn --- Địch Mặc rõ ràng không phải đi đến chỗ Hàn THiên Thiên.

Vivian lấy khủy tay huých cô, "Chúc mừng cô nha, phao đang tới, tôi cũng muốn có một người đàn ông như phao".

Chỉ một cái chạm nhẹ của Vivian liền kéo Lãnh Tĩnh từ hồi ức trở về, cô có chút mê mang nhìn Vivian, "Mất hồn làm cái gì? Nhanh đi qua đi".

Vivian vừa nói hết câu, cô lập tức di chuyển, nhưng không phải như Vivian nghĩ, mà là lui về phía sau nửa bước, xoay người, lấy tốc độ 'Sét đánh không kịp bưng tai trộm chuông' trong tích tắc biến mất trong đám người.

Phía bên kia, tận mắt nhìn thấy người phụ nữ kia sắp biến mất khỏi tầm mắt, Địch Mặc đang chuẩn bị đuổi theo, đột nhiên có người đứng ra chắn lối đi của anh ngăn cản bước chân của anh.

Thấy người trước mặt là Hàn Thiên Thiên, Địch Mặc cau mày hỏi, "Cô làm gì?"

"Hẳn là tôi nên hỏi anh, anh định làm gì?"

Hai người xì xào nói nhỏ, Địch Mặc có phần mất kiên nhẫn muốn đi vòng qua cô, đúng lúc này, những người vây quanh đang tự xem là đã hiểu rõ tình hình như đã trao đổi trước cùng vỗ tay, thậm chí có người đi qua chúc mừng, "Chúc mừng hai người! Khi nào thì uống rượu mừng?"

Người phụ nữ được cầu hôn không vui vẻ, người được hiểu lầm được cầu hôn sắc mặt cũng không khá hơn là bao, dần dần, những người đã tự cho rằng hiểu rõ tình hình đột nhiên như lọt vào sương mù.

Dường như..... Giống như.... Có vẻ như.... Hàn tiểu thư còn chưa đưa ra câu trả lời cho người đưa ra lời cầu hôn..... Nhóm người quần chúng nhất thời nổi lên sự tự giác của bà mối, "Đồng ý anh ta!"

"Đồng ý đi"

"Đồng ý đi"

Những tiếng ồn ào lập tức lên cao như cao trào, Địch Mặc đâm lao đành phải theo lao, đối với ngườ phụ nữ kia không biết đã trốn nơi nào từ lâu, mà anh ở chỗ này đang đối mặt với một đám khách không hiểu rõ chân tướng, vừa phải đối mặt với vẻ mặt khác thường của Hàn Thiên Thiên, cảm thấy hết sức đau đầu, "Đừng ồn ào!"

Hàn Thiên Thiên cười rộ lên, không nói rõ sự tình ôm cổ anh, ngay tại thời điểm đám đông nhốn nháo cả lên, Hàn Thiên Thiên như có ý tứ cảnh cáo nói bên tai anh, "Cô ấy là người phụ nữ anh tôi thích, tôi đã nói với anh từ trước, không cho phép anh thích cô ấy".

Cái gì gọi là 'Lực lượng quần chúng'? Tỉ như Vivian đang đứng giữa đám đông nhìn mọi người vỗ tay vui vẻ, khi thấy mọi người đứng ra chúc mừng, hắn cũng chần chừ giơ tay lên, máy móc vỗ tay theo.

Hay lại giống như Địch Mặc, lại thấy nhiều người đứng ra chúc mừng, bàn tay thoạt đầu giữ cổ tay của Hàn Thiên Thiên cũng dừng lại, cuối cùng cũng không ngăn cản tay cô.

***

Ngày hôm sau Lãnh Tĩnh mới nhận được tin đính hôn của ông chủ.

"Anh nói cái gì?" - Lãnh Tĩnh còn tưởng đâu mình nghe nhầm, vội vàng kéo Vivian đang chuẩn bị ra khỏi phòng nước trở lại.

Vivian đánh giá Lãnh Tĩnh từ trên xuống dưới, cuối cùng thẳng thắn lắc đầu, "Tối hôm qua cô bỏ đi phóng khoáng như vậy, bây giờ khẩn trương có tác dụng cái rắm gì?"

"Ai nói tôi khẩn trương?"

Vivian hết sức bội phục cái trình độ mạnh miệng của cô này, cũng không nói gì, hất hất cái cằm hướng cái ly giấy bị cầm tới nhăn nhún từ tay cô.

Lãnh Tĩnh theo ánh mắt của hắn nhìn lại cái ly giấy, nhất thời đầu đầy vạch đen. Chính mình vừa mới chuẩn bị lấy nước, kết quả gặp Vivian lại nghe được tin giật gân đó, bản thân cô nhất thời không kiềm chế được, gần như muốn vò cái cốc thành một cục.

Vivian nhìn mọi thấy rõ mọi phản ứng của cô, rũ mắt xuống, cẩn thận cân nhắc, không khỏi chỉnh sửa sắc mặt, ôm hai tay trước ngực làm như bộ dáng gia trưởng, "Em gái, tôi hỏi cô một việc"

"Anh nói đi".

"Về cái que thử thai kia...."

Lãnh Tĩnh biết hắn ta muốn nói gì, cô nhìn ngó xung quanh, xác định chỉ có hai người mới quay lại đóng của phòng nước, lúc này mới mở miệng, "Buổi sáng hôm nay tôi có thử nghiệm một lần, không mang thai".

"Quả nhiên là quan hệ của cô với ông chủ không đơn giản" - Vivian vừa mới đắc ý hơi giương cao khóe môi, lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác, sắc mặt hơi cứng đờ, "Cô chắc không phải là kẻ thứ ba trong quan hệ của ông chủ và Hàn Thiên Thiên chứ?"

Lãnh Tĩnh sửng sốt. Kẻ thứ ba?

Chính mình nên giải thích như thế nào với hắn? Chẳng lẽ nói cho hắn biết, một người muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, muốn tài sản có tài sản lại đóng giả làm một 'Tiểu Bạch Kiểm' ham mê ăn uống bên cạnh một người phụ nữ sao?

Mà trên lưng của người phụ nữ đó, trước đó có một cấp trên chuyên bóc lột áp bức, lại là một kẻ xui xẻo bị bạn trai cũ ức hiếp?

Lãnh Tĩnh buồn bực ôm đầu, chỉ đơn giản nhìn hắn với ánh mắt mơ hồ, "Anh không phải nói chỉ hỏi tôi một chuyện thôi sao? Đây là chuyện thứ hai, tôi cự tuyệt không trả lời".

Cái cô này kín miệng thật, Vivian suy tính chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ từ từ hỏi lại, lần này tạm thời cứ bỏ qua cho cô vậy. Cầm lấy một ly khác rót nước đưa tới trước mặt cô, "Dù sao thì... hiện giờ cô đã biết tin tức hai người đó đính hôn rồi, nếu cô thật sự định khoanh tay đứng nhìn mà nói... tôi cũng không phản đối".

**

Cùng lúc đó...

"Cô ấy bây giờ chắc là đã nghe tin đính hôn của hai chúng ta. Nếu cô ấy thật sự khoanh tay đứng nhìn mà nói, anh định thế nào?"

Người ngồi đối diện - im lặng.

"Này! Câm điếc rồi à? Nói một câu xem nào!"

Hàn Thiên tự cho rằng mình hiểu rõ anh ta, người này tuy bình thường lưu manh vô lại nhưng chân chính là người được cưng chiều, trừ bỏ mối quan hệ của cha mẹ anh cắt không đứt loạn thì vẫn loạn, anh ta thật ra chưa từng chịu qua bất kỳ thất bại nào, cái loại thuận buồm xuôi gió này cứ giống như cảm giác ưu việt trời cho. Anh ta đối với chuyện gì cũng có thể dự đoán trước.

Mà lúc này, hết sức rõ ràng, anh ta cũng có lúc do dự.

Hàn Thiên Thiên nhìn anh như vậy, nhất thời cũng có chút ngập ngừng, nhưng mà ngẫm lại, cô lại bắt đầu lập lại câu nói kia, vừa giống như thôi miên Địch Mặc cũng như muốn tự thôi miên bản thân, "Anh và cô ấy có thích hay không cũng không xác định, cứ như vậy mà lờ mà lờ mờ cầu hôn cô ấy, anh nói không phải là anh bị u mê sao? Còn ngược lại, anh trai tôi tuyên bố thích cô ấy, cô ấy đối xử với anh tôi cũng tương đối tốt. Anh thì có gì hơn sao? Còn không bằng tác thành cho anh trai tôi".

Địch Mặc nhẹ nhàng 'hừ' một tiếng, "Cô thật đúng là thần bảo hộ của anh trai nhỉ. Tôi cũng muốn thay anh trai cám ơn cô đây".

Sắc mặt Hàn Thiên Thiên hơi khác thường, nhưng rất nhanh khôi phục trở lại, "Anh tôi từ nhỏ đều yêu thương tôi, những lúc quan trọng tôi cũng nên hành động bảo vệ anh ấy không phải sao?"

Đối với mối quan hệ tương thân tương ái của hai anh em nhà này thật là làm người ta giận sôi gan, Địch Mặc cho tới bây giờ chưa từng biết, mà cũng không muốn biết, bối rối nhớ lại chuyện khác, "Nếu hai chúng ta thật sự đính hôn, cái lão già 39 tuổi của cô phải làm sao bây giờ?"

"Dù sao cũng chỉ là đính hôn thôi mà, có hợp đồng giấy trắng mực đen đàng hoàng. Tới lúc đó anh lại lấy một cái lý do tùy tiện muốn hủy bỏ hôn ước không phải là được rồi sao?" - Hàn Thiên Thiên vẫy vẫy tay, không chút để ý nói.

Bởi vì mối quan hệ của người lớn trong gia đình, anh cùng Hàn Thiên Thiên vẫn bị tác hợp với nhau, nhưng hai người cũng đều có tâm tư riêng, đều đang chờ đợi đối phương đứng ra chỉ rõ mối quan hệ của họ. Thế nhưng mối quan hệ này lại tiến triển đến một cộc mốc mới - một lễ đính hôn, không biết có phải định mệnh đang trêu chọc họ không?

**

Lễ đính hôn được tổ chức cực kỳ vội vàng.

Một tháng trước vì khai thông quan hệ và hướng đi nên Địch Mặc vội vàng bận rộn chạy hết chỗ này đến chỗ khác, bây giờ về nước khó có được thời gian rảnh nhưng với lễ đính hôn của chính mình anh cũng chẳng quan tâm, dù có tình nguyện đi chơi bóng cũng không muốn cùng vợ sắp cưới mua sắm chuẩn bị.

Tình hình của một cô gái sắp đính hôn bình thường đều cơ bản giống nhau, mỗi ngày vẫn là trường học và danh phẩm chạy tới chạy lui giữa hai chỗ trường học và các cửa hiệu, mặc dù không muốn quá màu mè trong lế đính hôn.

Anh và Hàn Thiên Thiên gần đây một lần gọi điện thoại, nói hết chuyện này đến chuyện khác nhưng không có chuyện nào liên quan tới lễ đính hôn của bọn họ---- "Tôi đã gửi thiệp cưới tới cô ấy, địa chỉ hiện tại của anh tôi cũng tiết lộ cho cô ấy, để xem lúc đó trước lễ đính hôn cô ấy có đến giữ anh lại hay vẫn tiếp tục thoải mái đến dự tiệc đính hôn của chúng ta".

Trong thời gian này Địch Mặc để cô ta tùy ý làm gì thì làm, thật sự bởi vì chính anh cảm thấy hết sức mờ mịt, nhưng khi nghe giọng điệu lẫn vẻ mặt của Hàn Thiên Thiên, Địch Mặc không khỏi bắt đầu suy nghĩ đến một loại khả năng nào đó---- Cướp hôn?

Có khả năng xảy ra hay không?

Sự thật chứng minh, Hàn Thiên Thiên tuổi trẻ mà đã có địa vị Phó Giáo sư tâm lý học tính ra cũng có chút tài năng----

Trước lễ đính hôn một đêm, Địch Mặc thấy người phụ nữ nào đó đứng lưỡng lự trước khách sạn anh ở.

**

Đêm khuya yên tĩnh. Thích hợp cho việc đi dạo, thích hợp để tưởng niệm, thích hợp để xoắn xuýt. Đêm không trăng không sao, nhưng lại có người đi dạo mát.

Thay vì nói là đi dạo, không bằng nói là đi không có mục đích. Về phần vì sao muốn tản bộ, chính đương sự cũng không thể nói rõ được.

Đợi đến lúc cuộc tản bộ không mục đích kết thúc, khi cô ngẩng đầu lên mới phát hiện chính mình đến trước khách sạn của người nào đó.

Đi? Hay ở?

Lên lầu không? Hay vẫn tiếp tục lưỡng lự?

Ngay lúc cô đang do dự---

"Này!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô.

Lãnh Tĩnh theo tiếng nói quay đầu----

Địch Mặc đang đứng trước mặt cô.

Hết Chương 32.