Khách Qua Đường

Chương 37




Hoa thơm đến hẹn lại lên.

Lần này thì chẳng có chị em đồng nghiệp nào tranh nhau dù hoa chất đống ở trên quầy. Thoạt tiên Lâm Lạc Ninh nghĩ họ ngại, nhưng ngay cả khi anh nhắc đi nhắc lại là không sao thì vẫn chẳng có ai động vào.

Không khí khác thường này khiến anh thấy rất lạ mà không hiểu nổi vấn đề ở đâu.

Thế rồi, Sarah tranh thủ lúc không ai chú ý mới vẫy anh ra một góc, “Tiểu Lâm này, anh… đừng bận tâm vụ hoa cỏ nhé.”

Lâm Lạc Ninh gật đầu, “Mà tóm lại là có chuyện gì thế?”

“Thì lại sếp Tề chứ còn ai hở anh…” Sarah tức xì khói, bĩu môi, “Chiều hôm qua lúc anh mang tài liệu sang phòng thị trường, sếp mới lượn một vòng quanh các bàn cắm hoa, mặt lạnh như tiền, đã thế còn cười khẩy, ‘Chẳng có ma nào thèm tặng nên lấy của người khác cho đủ số chứ gì?’. Các chị em nghe xong nước mắt giàn giụa, hôm nay hết dám mó vào… Cá với anh ổng thấy sức hút của mình tuột dốc thảm hại vì vụ này nên mới giở chứng vậy. Xí, ổng làm gì có cửa mà so với người vừa hòa nhã lại hiền khô như anh…”

Lâm Lạc Ninh phì cười, “Tôi rõ rồi, cảm ơn cô.”

Biến văn phòng thành một vườn hoa khoe sắc thắm quả là không phù hợp. Thi thoảng đã đành, chứ liên tục mỗi ngày thì lãnh đạo nào chẳng bất mãn.

“Tôi mong từ giờ anh đừng gửi hoa cho tôi nữa.” Khi anh nói để gã biết ý mình, Ôn Dật Hàn gật đầu ngay tắp lự.

“Thế anh muốn tôi tặng gì?”

“Tôi không cần gì cả.”

“Vậy tôi phải biểu đạt thành ý của mình bằng cách nào mới được đây?”

Lâm Lạc Ninh hít sâu một hơi, nhìn gã đăm đăm. “Rốt cuộc anh muốn sao mới chịu từ bỏ?”

Ôn Dật Hàn cười dương dương tự đắc, “Chi bằng chúng ta ra hạn đi nhỉ. Trong kì hạn đó, anh không được từ chối việc tôi theo đuổi anh một cách chính đáng, tôi cũng sẽ không ép anh làm bất cứ điều gì anh không muốn. Nếu hết kì hạn mà anh vẫn không yêu tôi thì tự khắc tôi sẽ bỏ cuộc.”

Lâm Lạc Ninh cười chua chát, lắc đầu, “Thời gian dài hay ngắn không thể quyết định được tình cảm tôi dành cho anh.”

“Còn anh cũng không phải người quyết định luật chơi giữa chúng ta.” Gã huơ ngón tay thon trước mặt anh rồi nhếch mép cười, “Anh thấy sao về kì hạn ba tháng?”

Thấy sao ư?

Lâm Lạc Ninh biết gã chỉ hỏi cho có lệ, dù anh phản đối đi chăng nữa Ôn Dật Hàn cũng chẳng buồn để tâm. Được cái Ôn Dật Hàn là người biết giữ lời, nếu sau ba tháng mà gã dừng quấy rầy anh thì đề xuất này chưa hẳn đã tệ.

Sáng sớm sau hôm anh chấp nhận đề nghị của gã, Lâm Lạc Ninh vừa ra khỏi nhà đã bắt gặp ngay chiếc xe quá đỗi lạc quẻ với cảnh vật xung quanh. Ôn Dật Hàn mỉm cười mở cửa xe cho Lâm Lạc Ninh, “Đưa anh đến công ty là việc làm chính đáng, anh không được từ chối đâu đấy.”

Lâm Lạc Ninh lẳng lặng ngồi vào xe. Trước khi đóng cửa, Ôn Dật Hàn còn xoa nhẹ lên tóc anh. Cử chỉ thân mật ấy khiến Lâm Lạc Ninh không thoải mái lắm, nhưng vì không quá đáng nên anh vẫn để yên.

Cứ tưởng Ôn Dật Hàn sẽ bóng gió thả thính trên đường đi, thế mà hôm nay gã trật tự đến lạ. Suốt hành trình họ không nói với nhau câu nào, thành ra Lâm Lạc Ninh cũng được thả lỏng.

“Tan làm tôi lại đón anh nhé.” Ôn Dật Hàn dịu dàng một cách bất thường, có thể thấy gã thực sự muốn tạo cảm giác yêu đương giữa hai người bọn họ.

Lâm Lạc Ninh bỗng thấy vừa bất lực vừa buồn cười, anh chẳng biết làm gì hơn ngoài gật đầu đồng ý.

Vừa vào thang máy thì gã lại nhắn tin. “Liệu tối nay tôi có được vinh hạnh dùng bữa cùng anh không?”

Quả là tấn công dồn dập không ngơi phút nào.

Mặt mũi bình thường, cá tính nhạt nhòa, một người bốc đâu cũng thấy như mình có chỗ nào để người ta thích chứ?

Có khi cũng chỉ vì một lẽ đơn giản.

Con người luôn khao khát thứ mình không có được, càng khó kiếm tìm thì ham muốn càng cháy bỏng.

Tề Hạo với Hứa Hi, mình với Tề Hạo, Ôn Dật Hàn với mình, phải chăng đều là như thế?

Buông tay sớm chừng nào, giải thoát nhanh chừng ấy.

Đó là chân lí mà ai cũng hiểu nhưng không phải ai cũng làm được.

Còn mình thì sao? Lâm Lạc Ninh tự hỏi.

Anh đã trải qua ngần ấy tháng năm thương thầm, vật lộn giữa ảo tưởng và thực tại. Ngọt ngào là thật, đắng cay cũng là thật.

Giờ tuy đã buông tay, anh cũng không còn nhiệt huyết và sức lực để lại yêu một người mà chẳng cần hồi đáp.

Không phải anh không dám, mà vì anh không thể.

Tim đã quá mỏi mệt rồi, anh chỉ muốn được yên ổn mà thôi.