Edit: Kogi
Ở bệnh viện một tuần không có phản ứng bất thường nào mới được cho về nhà, lúc đó Trình Hồng Vũ còn bay suốt đêm đến Liêu Dương để thăm tôi, nhưng theo lời kể lể của cậu ta, vừa sáp đến cửa phòng bệnh đã bị Thẩm Tu Thần hung hãn đuổi về.
Việc phá mã USB gửi đến thủ đô đã có tiến triển, bên trong quả nhiên là nhược điểm dùng để uy hiếp Tạ Tử Khải. Vốn dĩ chỉ một chút chứng cứ này thì không thể lay động được nhà họ Viên, nhưng Tạ Tử Khải trong tù chủ động bày tỏ rằng sẽ ra làm chứng, điều kiện tiên quyết là hai nhà Dung Thẩm có thể thay ông ta tìm một quả thận phù hợp với con gái.
Đám chúng tôi đã làm đến nước này, mồi dẫn hỏa cũng đã chuẩn bị xong, có lợi dụng triệt để được hay không thì là chuyện của các bậc trưởng bối.
Bận rộn suốt, chẳng mấy đã đến tết Nguyên Tiêu.
Tết Nguyên Tiêu hôm nay, Hà Tịnh bay sang Mỹ. Mười mấy ngày tôi nằm viện, không có sự cản trở của Tạ Tử Khải, việc đấu thầu tiến hành hết sức thuận lợi, cuối cùng công trình được Công ty xây dựng Hoa Nam tiếp quản. Chuyện đã xác định, Hà Tịnh cũng đến lúc rời đi.
Hôm qua, lúc tôi tắm xong đi ra, Thẩm Tu Thần mang vẻ mặt thâm thù đại hận đưa điện thoại cho tôi.
Wechat Hà Tịnh:
Ngày mai em đi rồi, tối nay đi ngắm đèn nhé.
Tôi thầm thở dài ngao ngán, chuyện Hà Tịnh sắp đi mấy hôm trước cô ta đã nói với tôi rồi, giờ còn cố ý gửi tin nhắn, ngoại trừ để đùa Thẩm Tu Thần ra, tôi không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác. Tôi nhắn lại: “Nếu vị kia nhà tôi nổi khùng lên, tôi cũng bó tay đấy.”
Thẩm Tu Thần cầm khăn lông trong tay tôi, vừa giúp tôi lau đầu, vừa vươn cổ nhìn trộm điện thoại của tôi, trên màn hình điện thoại phản chiếu bộ dạng như hươu cao cổ của cậu ấy, cậu ấy còn tưởng mình làm tự nhiên lắm.
Không lâu sau, tin nhắn của Hà Tịnh lại đến: “Ha ha, đùa anh đấy, em lên máy bay lâu rồi.”
Tôi đưa cho Thẩm Tu Thần xem, cậu tức đến mức suýt nữa thì ném vỡ điện thoại ngay tại chỗ.
Nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn đi tiễn Hà Tịnh.
Hồi còn trẻ tôi và cô từng yêu nhau, hiện giờ sắm vai người quen xa lạ để kết thúc, cũng giống như bao chuyện từng xảy ra trên đời này.
Tôi nhìn chiếc cầu vượt, mặt biển phủ một tầng sương mù, nước biển xanh dương hiếm khi biến thành màu xanh lơ yểu điệu giữa mùa đông, tôi bỗng có tâm trạng muốn xuống xe ngắm cảnh.
Cây cầu chính thức hoàn tất năm tôi mười hai tuổi, trước đây lúc bị bắt đến Liêu Dương cũng là qua cây cầu đó. Giờ đã gần hai mươi năm trôi qua, nó đã chứng kiến những ngôi nhà trệt dần biến thành nhà cao ốc. Chỉ có thôn làng cách đó không xa vẫn giữ nguyên diện mạo cũ, chào đón một tương lai chưa rõ ràng. Những khóm hoa nhài mùa đông vàng óng đang đua nhau nở rộ trong thôn, chúng là những sinh linh đầu tiên của đất trời cảm nhận được không khí mùa xuân.
Cảnh thay đổi tùy tâm trạng, lần đầu tiên đến đây, nhìn nơi này qua cửa sổ xe, chỉ cảm thấy nơi này quá đèn hoa rực rỡ, không còn tốt đẹp như xưa nữa, giờ nghĩ lại, đó chẳng phải cũng là một vẻ đẹp sao?
Tất cả đều đang phát triển, bánh xe lịch sự đang lăn về phía trước, không ai biết nó sẽ lái đi đâu về đâu, ai sẽ bật lên trở thành một phần không thể thiếu của thời đại này, những gì chúng tôi làm được chỉ là cố gắng làm những điều mình cho là đúng đắn.
Không thẹn với lương tâm, không thẹn với trời đất.
Bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, Thẩm Tu Thần cởi khăn quàng đang đeo trên cổ xuống quàng lên người tôi, lo lắng nói: “Ngoài trời gió lớn, anh vừa mới khỏe lại, đứng lâu không tốt.”
Tôi nhìn người trước mắt.
Được rồi, nếu câu chuyện bắt đầu từ nơi này, vậy thì đặt chương kết thúc ở đây cũng không tệ.
Gió biển lồng lộng thổi khăn quàng tung bay, tôi nheo mắt, cười nói: “Cái thứ trong túi quần em định khi nào đưa cho anh đây?”
”…?”
“Đừng giả ngốc, lúc ở nhà anh rảnh rỗi lấy ra sờ thử rồi, muốn không phát hiện cũng khó.”
Thẩm Tu Thần đỏ bừng mặt, không tình nguyện lấy hộp nhung trong túi ra: “Định tối nay đi hội đèn lồng đưa cho anh, giữa đèn đuốc rực rỡ, em quỳ xuống cầu hôn, lãng mạn biết bao.”
Tôi giật lấy chiếc hộp, mở ra, bên trong là hai chiếc nhẫn nam, chất liệu bạch kim, kiểu dáng rất lịch sự tao nhã, bên trong còn khắc tên viết tắt của hai người chúng tôi, tôi vừa chia nhẫn theo tên, vừa cười an ủi cậu: “Hai ông già không câu nệ hình thức.”
Thẩm Tu Thần cầm lấy nhẫn, soi dưới ánh đèn nhìn kĩ, sau đó cướp lại nhẫn trên tay tôi.
Tôi khó hiểu nhìn cậu.
Cậu lấy nghiêm túc đưa chiếc nhẫn khắc “sxc” cho tôi, còn mình thì cẩn trọng thu chiếc “rc” về. Cậu ấy nhìn tôi: “Vì anh là của em, và em cũng là của anh.”
Mặt biển mênh mông một màu, một năm viên mãn chắc cũng chỉ đến thế.
“Rồi sẽ có một ngày, em khiến anh quang minh chính đại đeo nhẫn lên.” Cậu nói.
Tôi và rất nhiều người chỉ là khách qua đường vội vã của nhau, sau Hà Tịnh tôi cứ tưởng mình sẽ ở vậy cả đời, nhưng Thẩm Tu Thần thì khác, nếu là lời của cậu ấy, tôi sẵn lòng tin tưởng.
Tôi đáp: “Được, anh chờ.”
Từ nay về sau,
Cảnh xuân đẹp nhất và ly rượu ngon nhất,
Anh đều thưởng thức cùng với em.
Chú thích: Thẩm Tu Thần phiên âm là Shěn xiū chén (sxc), Dung Xuyên là Róng chuān (rc).
= TOÀN VĂN HOÀN =