Khách Nhân Bói Một Quẻ Không

Chương 5




Lần đầu tiên khi nàng xem tướng cho Trương Kỳ thì nhìn được mệnh hắn là số phú quý, còn sẽ trường thọ nhưng hiện tại mệnh cách của hắn đã phát sinh thay đổi không phải nói dung mạo của hắn thay đổi mà là tứ tượng ngũ quan của hắn phát đã biến hóa.

Rõ ràng tướng mạo của hắn có thể sống đến tám mươi tuổi, nhưng hiện tại ngũ quan của hắn như bao phũ một tầng sương mù, thứ sương mù này đang dần ăn mòn thọ mệnh của Trương Kỳ, loại biến hóa này không phải ai cũng có thể thấy mà chỉ có hai mắt của thiên sư đã khai thiên nhãn mới có thể nhìn thấy.

Huyền học có rất nhiều cách nói về thiên nhãn, truyền thuyết kể lại có một số người trời sinh đã có thiên nhãn, có thể thấy rõ tương lai, quá khứ, nhìn rõ quỷ thần.

Khi thiên sư tu luyện đến một cảnh giới nào đó có thể tự khai thiên nhãn, sách cổ có ghi lại thiên sư tu hành điều chia thành năm bước lớn, phân biệt gồm: Dẫn khí nhập thể, Luyện khí đạo hư, Hóa khí đạo hư, Thần khí đạo hư, Hóa thần hợp đạo. Khi thiên sư có thể dẫn linh khí vào cơ thể tu luyện thì chỉ mới gọi là Dẫn khí nhập thể, tiếp theo mỗi bước đột phá càng khó phải liên tục hấp thụ linh khí trời đất, còn phải may mắn gặp được cơ duyên mới có cơ hội đột phá, có người cả đời chỉ dừng lại ở bước Dẫn khí.

Ngàn năm trước, linh khí thừa thải, huyền thuật sư tu luyện cũng không khó khăn, mà mỗi bước tiến cấp thọ mệnh cũng càng kéo dài, Thiên cơ lão tổ đã tu đến Hóa khí đạo hư, tuổi thọ đã đến bốn trăm tuổi. Truyền thuyết kể lại khi huyền thuật sư tu luyện đến Hóa thần hợp đạo, thậm chí có thể thọ ngang trời đất, chỉ tiếc là cho dù là thời đại linh khí sung túc nhất cũng vẫn không có thiên sư nào có thể tu đến cảnh giới tối cao đó.

Hạ Vân Ly là một trong số những người sinh ra đã khai thiên nhãn, từ bé đã nhìn thấy những thứ mà mắt thường không thể nhìn thấy, lại cộng thêm thể chất Thiên linh thánh thể nên sư phụ của nàng từng bảo Hạ Vân Ly chính là trời sinh nên ăn chén cơm của nghề này thậm chí còn hy vọng Hạ Vân Ly có thể siêu việt hơn phục hồi vinh quang của Thiên cơ môn.

Trương Kỳ số mạng thịnh vượng, mà làn sương mù quẩn quanh ngũ quan của hắn rõ ràng báo cho Hạ Vân Ly có người muốn mạng của hắn, không tiếc dùng tà thuật nuôi dưỡng ác quỷ thông qua đó hoặc khiến hắn hao hết mệnh số mà chết hoặc ăn cắp lấy mệnh số của hắn.

Cho dù là loại lý do nào điều khiến cho Hạ Vân Ly không thể tha thứ, một huyền thuật sư lại ra tay với người thường thì chắc chắn không phải huyền phái chính đạo. Loại tà đạo này là vết nhơ, sự sỉ nhục của giới huyền thuật, chính vì có những loại tà đạo này nên Thiên đạo mới càng ngày càng không thể dung thứ cho giới huyền thuật.

Không khí trong xe theo từng lợi niệm kinh của Hạ Vân Ly trở nên căng thẳng. Trương Mẫn từ trong gương chiếu hậu của xe thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Vân Ly, thì trong lòng hoang mang.

Việc cần làm hiện tại là mang anh họ cùng với vị Hạ tiểu thư này đi đến bệnh viện để anh họ tiếp tục điều trị nhưng bên tai lại quanh quẩn tiếng đọc kinh của Hạ Vân Ly khiến hắn thấy nặng nề, há miệng mấy lần vẫn không thể nói ra tiếng, không phải có phải ảo giác của hắn hay không mà hắn như cảm nhận một loại cảm giác kì lạ đối với từng đoạn kinh mà Hạ Vân Ly, nó khiến tinh thần của hắn được trấn an.

Hạ Tùng Bách dù thấy nghi hoặc nhưng nhìn vẻ mặt của đồ đệ vẫn không dám lên tiếng hỏi, cả xe trầm mặc chỉ còn lại tiếng đọc kinh của Hạ Vân Ly.

Khi chiếc xe thể thao đỗ lại trước của tiểu khu, Hạ Vân Ly mở cửa bước nhanh xuống bước nhanh về nhà, Trương Mân, Hạ Tùng Bách, Trương Kỳ cũng vội theo sau nàng.

Hạ Vân Ly mở cửa đi vào nhà, mới quay lại nói, “Trương thiếu bị tà thuật ám hại cũng không quá phức tạp, chính là có người cầm ngày sinh bát tự của hắn cùng với những vật có liên quan đến Trương thiếu như tóc, móng tay, hoặc máu, sau đó dùng một ích pháp thuật hạ chú từ Diêm la điện mượn ác quỷ đến quấy phá. Ác quỷ này hút đi dương khí của Trương thiếu lại câu đi hồn phách của hắn, làm thế mạng cho nó thoát khỏi mắt quỷ sai, từ đó nó có thể theo bên người của đạo sĩ làm phép kia mà tác quái, đạo sĩ đó hoặc là mượn mệnh số của Trương thiếu hoặc là muốn hắn đoản mệnh mà chết“.

Hạ Tùng Bách nghe xong, trên mặt hiện vẻ hoảng sợ, nôn nóng hỏi, “Thật sự? kia...kia làm sao bây giờ?“.

Trương Mẫn nghe một phen lý luận của Hạ Vân Ly, lý trí khiến hắn phải đứng ra chính nghĩa ngôn từ biểu hiện chuyện này thật phi khoa học, nói Hạ Vân Ly giả thần giả quỷ lừa gạt. Nhưng khi nhìn vào gương mặt lạnh nhạt, bình tĩnh của Hạ Vân Ly hắn thở dốc mấy hơi cũng vẫn không nói được lời phản bác.

Trương Kỳ thì hoàn toàn ngây dại, hắn biết lời Hạ Vân Ly nói là đúng sự thật, hắn là thật sự nhìn thấy con quỷ đó còn bị nó dọa sợ xém chút bị nó giết. Hắn trịnh trọng mà nhìn Hạ Vân Ly, cắn răng nói, “Không quản là dùng thứ gì, chỉ cần cô có thể cứu ta, Trương Kỳ này sẽ nhớ ơn cô suốt đời“.

“Anh họ......!”, Trương Mẫn do dự lên tiếng, muốn nói gì đó thì bị Trương Kỳ cắt ngang.

“Mẫn, cậu không cần khuyên anh, tình trạng của anh thế nào tự anh biết rõ, lúc đầu anh nói ra chuyện này, cậu cùng mọi người không tin, anh không có cách nào khác. Hiện tại có được cách giải quyết anh không thể bỏ qua“. Trương Kỳ kiên trì nhìn Trương Mẫn.

Trương Mẫn bị ánh mắt tràn đầy tơ máu của anh họ nhìn chằm chằm, lại nhìn bộ dáng tiều tụy của Trương Kỳ, hắn mím môi, đành gật đầu.

Hạ Vân Ly thấy hai anh em đã thương lượng tốt mới nói tiếp, “ta nơi này sẽ khai pháp đàn. Sư phụ người chuẩn bị một cái bàn, đi chợ mua một con gà trống, màu lông càng sáng càng tốt, sau đó đem đi cắt cổ lấy máu để vào một cái chén bằng sứ, mang đến cho ta. Còn những vật dụng khác ta điều có, không cần chuẩn bị“.

Hạ Tùng Bách vội chạy đi chợ mua gà, cũng may chợ cũng không xa khu chung cư của hai thầy trò, đi chừng năm phút là tới.

Hai anh em Trương Kỳ, Trương Mẫn hợp lực dọn một cái bàn gỗ ở phòng bếp ra phòng khách.

Hạ Vân Ly đi vào phòng, nhìn hai người trong phòng khách bận rộn lao dọn bàn sạch sẽ, nàng đóng cửa lại, phất nhẹ tay, trên mặt đất trống không đột nhiên xuất hiện một cái rương màu đen.

Đây cũng là bí mật lớn nhất của nàng, bảo bối truyền lưu ngàn năm của Thiên cơ môn mà chỉ có trưởng môn mới có được, trữ vật không gian.

Thiên cơ lão tổ dùng cả đời tâm huyết mà chế tạo nên trữ vật không gian, để chứa đựng pháp trận, pháp khí, bí tịch của Thiên cơ môn. Thứ này chính là vật mà sư bá không tiếc hãm hại huynh đệ đồng môn cũng phải có được bởi trong này có một bộ tâm pháp của một huyền thuật sư tâm đắc ghi lại mà vị huyền thuật sư chính là một người tu luyện đến Hóa thần hợp đạo. Khi trưởng môn thông qua khảo luyện của thánh địa Thiên cơ môn thì được khắc dấu vào cơ thể, mang theo không gian truyền thừa của Thiên cơ môn.

Dư sư phụ của Hạ Vân Ly sau khi bị ám hại biết thọ mệnh của mình không còn bao lâu nên trước khi chết đã dùng tất cả pháp lực cả đời của mình làm chất dẫn cưỡng ép đem truyền thừa đưa cho Hạ Vân Ly, mong Hạ Vân Ly có thể cầu được một cơ hội sống sót. Nhưng Hạ Vân Ly khi đó chỉ còn là một cô bé đột nhiên tiếp nhận tu vi khổng lồ như thế khiến cho thương thế trở nên trầm trọng mới khiến đại sư bá khi đó cũng bị trọng thương thừa cơ đánh lén Hạ Vân Ly.

Hạ Vân Ly đem chiếc rương đen ôm ra ngoài để lên cái bàn gỗ, cũng lúc đó Hạ Tùng Bách xách một gà trống đem về.

Hạ Tùng Bách dựa theo lời của Hạ Vân Ly chỉ cắt một đao tại cổ của con gà, dùng một cái chén sứ đựng máu chảy xuống, mùi tanh nồng đậm trong căn phòng, ở trong mắt thiên sư, dòng máu nóng hổi này mang đầy khí huyết chí cương chí dương là vật đối phó ma quỷ tiện lợi và hữu hiệu nhất.

Hạ Vân Ly vừa lòng, “Sinh thần bát tự của Trương thiếu“.

Trương Mẫn liền báo ra một chuỗi con số.

Hạ Vân Ly đem con số kia tính kỹ, xác định đúng là sinh thần bát tự của Trương Kỳ, như vậy kế tiếp là một hồi đấu pháp giữa nàng cùng với đạo sĩ kia.

Quân bộ của C quốc.

Lăng Triển vừa hoàn thành nhiệm vụ bên ngoài về, định đi về phòng thì giữa đường đụng phải phó đội trưởng Trần Hạo Khiêm.

“A Triển, dạo gần đây cậu có nghe đến chuyện của A Kỳ không?” Trần Hạo Khiêm cau mày nhìn Lăng Triển.

Nhắc đến chuyện của Trương Kỳ, Lăng Triển nghĩ nghĩ nói, “Lần trước A Kỳ điện thoại cho tớ nói một đống lung tung rối loạn không rõ, sau lại không thấy động tĩnh“.

“Một chút chuyện lung tung rối loạn?”, Trần Hạo Khiêm nghi hoặc hỏi.

Lăng Triển kể lại chuyện cuộc điện thoại của Trương Kỳ.

Trần Hạo Khiêm nghe xong suy nghĩ một chút vẫn không biết vấn đề thế nào. Lăng Triển thấy Trần Hạo Khiêm cau mày khó cử, không xác định hỏi, “Có chuyện gì xảy ra sao?“.

“Ân....Trương Mẫn trở về, hơn nữa có một ít tin tức truyền lại nói cậu ta còn thỉnh giáo sư của mình về nước, nghe nói là về chuyện của A Kỳ” Trần Hạo Khiêm gật gật đầu, nói ra tin tức mấy hôm nay hắn nghe được từ bên ngoài.

Lăng Triển gương mặt căng thẳng, lạnh giọng nói, “Ta báo cáo nhiệm vụ với Tiền thúc sẽ xin nghỉ vài ngày đến Trương gia xem thế nào?“.

Lần trước nhận được điện thoại của Trương Kỳ nghe hắn nói chuyện ma quỷ gì đấy, lại còn dính dáng đến nữ nhân Hạ Vân Ly kia khiến cho hắn phiền táo, sau lại nhận được nhiệm vụ truy bắt một nhóm đào phạm ở vùng biên giới M quốc đến giờ mới trở về.

Nhưng nghe Trần Hạo Khiêm nhắc đến Trương Mẫn thì Lăng Triển lại đâm ra lo lắng, bởi Trương Mẫn là bác sĩ chuyên ngành khoa thần kinh và tâm lý, hơn nữa giáo sư hướng dẫn của Trương Mẫn còn là bác sĩ tâm lý nổi danh, nếu tin tức này là thật thì chẳng lẽ Trương Kỳ thật là có vấn đề về tâm lý, nghĩ đến mấy lời rối loạn của Trương Kỳ thì Lăng Triển càng cảm thấy có khả năng.

Lăng Triển nói xong gật đầu chào Trần Hạo Khiêm lại quay bước đi về phòng trưởng quan quân khu Tiền Văn Bác.

Tại khu chung cư của Hạ gia, Hạ Tùng Bách, Trương Kỳ, Trương Mẫn cả ba người căng thẳng nhìn Hạ Vân Ly bày biện đồ đạc.

Hạ Vân Ly lấy ra một cây châm dài bằng bạc, đâm thủng mười đầu ngón tay của Trương Kỳ, đem mười đầu ngón tay của hắn nhúng vào chén máu gà, đem máu của hắn cùng máu gà trộn lẫn vào nhau, lại lấy ra một sợi tơ đỏ buộc lại trên mười đầu ngón tay, bình thản nói: “Đầu ngón tay liên kết đến tâm đầu huyết, dùng máu gà cùng máu của Trương thiếu hòa vào nhau khiến cho máu gà cùng khí tức của Trương thiếu giống nhau, tơ đỏ có tác dụng trói định hồn phách của hắn, cho dù trong quá trình ta thi pháp cũng không khiến hồn phách của hắn bị ảnh hưởng“.

Rất nhanh, máu gà trong chén đột nhiên có vẻ sậm xuống gần như màu đen, Trương Mẫn nhìn điều lắp bắp kinh hãi, lắp bắp nói, “Này...máu gà...”

Hạ Vân Ly cầm chén máu gà nhíu mày nhìn một hồi mới giải thích, “Máu gà trống là chí dương, sở dĩ máu của Trương thiếu hóa đen là do âm khí quấy nhiễu, hiện tại âm khí đã len lõi vào ngũ tạng lục phũ hắn, gặp dương cương khí tức hóa nguyên hình“.

Hạ vân Ly cầm lên mười ngọn cờ đen phân biệt phóng đến xung quanh Trương Kỳ hình thành một vòng tròn, mười ngọn cờ giống như cắm thẳng vào trong nền gạch nhưng nền gạch lại không có dấu vết bị nứt nào.

Lại nhìn mười điều dây tơ đỏ quấn trên Trương Kỳ như có lực khiến chúng siết chặt lại sau đó phóng thẳng buộc trên đỉnh đầu mười ngọn cờ, hiện tại nhìn Trương Kỳ như bị trói định giữa mười ngọn cờ vậy.

Trương Mẫn hoàn toàn là há miệng chỉ mười đầu dây đỏ trên tay Trương Kỳ, ngay đến cả Hạ Tùng Bách cũng xem ngây người.

Kích thích lớn nhất không ai bằng Trương Mẫn, chén máu gà biến đen thì dựa vào khoa học có thể lý giải, nhưng mười ngọn cờ đen kia còn có mười đầu sợi tơ đỏ, tơ đỏ còn tự bay lên, tổng không thể nói là thủ thuật che mắt mà Hạ Vân Ly sử dụng đi?. Cho dù xem như thủ thuật che mắt này cũng quá thần kì.

Hạ Tùng Bách tuy cũng có chút tin đồ đệ đoán mệnh nhưng việc bắt quỷ thì chỉ nghĩ là như đạo sĩ vè bùa linh tinh hoặc hòa thượng niệm kinh chứ chưa lần nào chính thức xem thử bắt quỷ là như thế nào, nay đồ đệ lộ ra một thân bản lĩnh khiến Hạ Tùng Bách có chút hưng phấn, chung quy bản lĩnh của mình như thế nào ông điều rõ, đừng nói quỷ ngay đến cái gì ma chơi linh tinh cũng chưa từng thấy.

Hai người không tự chủ được mà nhìn về phía Hạ Vân Ly, ngay đến cả Trương Kỳ sau một loạt hành động của Hạ Vân Ly cũng sợ ngây người, ánh mắt sáng lên nhìn chằm chằm.

Hiện tại Trương Mẫn có chút tin tưởng việc Hạ Vân Ly nói, nhưng bản thân hắn sống hai mươi mấy năm ở khoa học không thể nhất thời thay đổi chỉ phải chăm chú nhìn Hạ Vân Ly, ý đồ xem thử có gian trá ở đây, nhưng những việc sắp xảy đến khiến tam quan, thế giới quan của hắn răng rắc bể thành mảnh vụn.

Hạ Vân Ly không để ý đến ba người, chỉ chuyên tâm niệm một đoạn chú ngữ, lại lấy ra hai lá bùa phân biệt quăng cho hai người.

Sau khi chú ngữ niệm xong, một trận âm khí ập thẳng vào trước mặt hạ Vân Ly, không khí cả căn phòng bỗng trở nên lạnh lẽo, một cỗ gió lạnh từ ngoài cửa sổ căn phòng thổi vào, quỷ khí tràn đầy càng khiến độ ấm của căn phòng càng thấp.

Hiện tại trong mắt của thiên sư thì căn phòng này đã tràn đầy âm sát khí, thậm chí quỷ khí cũng như có như không lưu động trong không khí. Ngay đến cả người không biết về huyền học như Trương Mẫn cũng cảm nhận trong không khí ngày càng khác thường, hắn nuốt nuốt nước miếng, cả thân mình bị không khí quỷ dị bao trùm nổi lên tầng da gà.

Trương Kỳ là người cảm nhận rõ nhất, hắn run rẩy như bị kinh sợ thứ gì đó.

Lúc này, quỷ khí trở nên thịnh vượng nhất, Hạ Vân Ly cảm nhận được một cỗ âm khí lạnh lẽo phía sau, nàng cảnh giác quay đầu lại, chỉ thấy ở góc phòng âm u, một con nữ quỷ ăn mặc một thân hồng trang, mái tóc dài chấm đất, ánh mắt mở to nhìn thẳng mình.

Hạ Vân Ly nheo mắt, đối diện thẳng với con nữ quỷ kia, đôi môi mân thẳng, lạnh nhạt nói: “Quỷ nên biết thân phận của mình, dương gian không phải nơi mà ngươi có thể tùy ý đi lại, hiện tại, quay lại nơi ngươi nên ở ta có thể tha cho ngươi một cơ hội đi đầu thai“. Tuy quỷ hại người là không đúng nhưng có thể trở thành quỷ điều là vong hồn mang oán khí nặng nề, lúc sống nhất định chịu rất nhiều oan khuất nên mới không cam tâm siêu thoát, nếu con quỷ này chỉ là chịu người khống chế mà hại người nàng cũng chỉ bắt kẻ đứng sau mà tha tội cho nó.

Trương Mẫn, Hạ Tùng Bách điều chết khiếp mà nhìn về phía nữ nhân không biết khi nào thì xuất hiện ở góc phòng. Nhất là Trương Kỳ, ánh mắt hắn quả thật là trừng to nhìn về phía nữ nhân kia, gương mặt đó quả thật dù chết hắn cũng không quên, là ác mộng quấy nhiễu hắn mấy ngày hôm nay.

Thật ra nữ quỷ này nhìn không phải ghê rợn như những gì phim ảnh, truyện kể hay nói mà có thể nói là rất xinh đẹp nhưng chỉ cần nghĩ đến thân phận của nàng ta thì không một tên đàn ông đang có mặt ở trong phòng này sinh ra ý nghĩ kiều diễm gì.

“Khặc...khặc....Tha thứ cho ta.....quả thật buồn cười, Ngươi muốn giết ta?” Nữ quỷ bỗng nhiên mở miệng, khi nói chuyện đầu của ả ta cũng xoay chuyển thành một góc độ quỷ dị hơn nữa còn nở nụ cười vặn vẹo.

Hạ Vân Ly nghe giọng điệu của nữ quỷ biết được con quỷ này đã hoàn toàn mất đi thiện niệm, tha hóa trở thành ác quỷ, loài ác quỷ này không thể không trừ nếu không sẽ vô cùng nguy hiểm.

Hạ Vân Ly dùng lực vứt ra linh phù, linh phù nhanh như chớp bay về con nữ quỷ kia, ai ngờ, khi chạm vào con nữ quỷ thì trong nháy mắt linh phù bị nó đánh thành tro bụi, ngay sau đó một cỗ cường đại sát khí đánh thẳng về phía Hạ Vân Ly, khiến nàng không thể không xoay người né tránh.

Một hàng linh phù từ tay của Hạ Vân Ly liên tiếp đánh về phía con nữ quỷ, lúc đầu nữ quỷ không để ý đến nhưng khi một lá linh phù bám vào quần áo của ả ta bốc cháy thành một ngọn lửa xanh biếc, nữ quỷ hoảng sợ, từ cổ họng trào lên tiếng rú đau đớn vì da thịt bị đốt cháy, lộ ra những lõm xương trắng hếu, nhất là dung mạo của nữ quỷ đã phát sinh thay đổi không còn kiều mị xinh đẹp nữa mà trở nên dị dạng, hai con mắt của ả ta bỗng lồi ra ngoài mang theo hai dòng huyết lệ, miệng lộ răng nanh lởm chởm giống như khắp miệng của ả ta điều là răng nhọn sắc bén, làn da trắng nõn cũng chuyển thành thâm đen, gầy guộc như que củi.

Trương Mẫn cùng Hạ Tùng Bách lúc này đã trốn sau cửa phòng bếp, cả hai lúc này điều ôm nhau, run lập cập.

Hạ Tùng Bách quả thật chết khiếp, lúc đầu còn chờ mong xem đồ đệ đại phát thần uy như thế nào thì bây giờ chỉ thấy cả người điều sợ đến hư thoát, ngay cả ý nghĩ sau này muốn đồ đệ dạy cách bắt quỷ cũng không dám nghĩ, ngay đến cả Trương Mẫn cũng sợ không hơn là bao nhiêu, lúc này hắn cũng không còn nhớ cái gì khoa học hay không khoa học, cả người đã run thành cẩu, chỉ đáng thương Trương Kỳ bị Hạ Vân Ly định trụ ở trong phòng khách, hắn cũng rất hoảng sợ, nhưng là hoàn toàn không thể nhúc nhích được, ánh mắt dại ra nhìn con nữ quỷ té ở gần hắn không xa.