Mới 7 giờ sáng, trời vẫn còn tối, đèn hai bên đường vẫn chưa tắt, Tông Dương đứng đợi ở trước cửa tiểu khu gần năm phút, xe của Khổng Tuyền mới chậm rãi chạy đến.
Cốp xe tự động mở ra, Tông Dương bỏ balo vào trong, mở cửa lên xe.
Xuất phát quá sớm, Tông Dương còn hơi ngái ngủ, đã vậy trời vẫn chưa sáng hẳn, bên trong xe tối đen, cậu chỉ thấy rõ người bên cạnh mình là Hà Văn Đảo.
Tông Dương chào Khổng Tuyền và bạn của cậu ta xong, liền muốn ngủ thêm một chút.
"Khổng Tuyền, nếu gặp cửa hàng tiện lợi nhớ dừng xe lại, tôi muốn mua mấy chai nước."
Tông Dương dường như theo phản xạ có điều kiện mà ngồi bật dậy, cơn buồn ngủ biến mất, ngạc nhiên nhìn sang phía bên trái nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy Nhan Hạc Kính đang ngồi ở đó, ánh đèn phía ngoài thỉnh thoảng lướt qua khuôn mặt của anh, trước mắt Tông Dương cứ lúc sáng lúc tối, trong lòng dường như đang có gì đó bị đè nén, ngột ngạt đến mức khó chịu.
Hai người thất thần nhìn nhau, không hề nói lời nào, đã vậy ở giữa còn có thêm một Hà Văn Đảo, bầu không khí lúc này thực sự không ổn chút nào.
Cuối cùng lại là Tông Dương nói trước: "Không biết là thầy Nhan cũng sẽ tham gia."
Tông Dương đè nén giọng nói của mình, tựa như đang rất không vui, Nhan Hạc Kính dĩ nhiên cũng không thoải mái hơn là bao, bỗng dưng anh cảm thấy mình đang tự chuốc khổ vào thân, liền xuất hiện ý nghĩ muốn xuống xe ngay lập tức, nhưng nếu vậy lại càng không cam lòng hơn.
Vì vậy anh không hề kém cạnh, nói lại: "Nếu biết tôi đi, thì cậu sẽ không đi sao?"
Lúc này Khổng Tuyền dừng xe, ở ven đường chỉ còn lại ánh đèn của cửa hàng tiện lợi 24 giờ, những cửa tiệm khác đều im ắng.
Tựa như Tông Dương không biết nên đáp lại lời này như thế nào, liền xuống xe, Nhan Hạc Kính cũng xuống xe theo.
Hà Văn Đảo cũng muốn đi xuống, nhưng Khổng Tuyền ở phía trước liền lên tiếng ngăn cản: "Cậu không cảm thấy ngại khi đi theo họ lúc này sao?"
Giọng nói của Khổng Tuyền tựa như một con muỗi nhỏ, bay loạn xạ trong tai Hà Văn Đảo, trong tai cậu ta tựa như đang có vô số tiếng vo ve dày đặc.
Hà Văn Đảo sững sờ nắm lấy cửa xe: "Tại sao anh không nói cho A Dương, rằng Nhan Hạc Kính cũng muốn đi chung với chúng ta?"
"Cậu không thấy A Dương sống như vậy quá mệt mỏi ư, cậu không muốn giúp cậu ấy hay sao?" Khổng Tuyền hỏi lại, làm cho Hà Văn Đảo không nói nên lời.
Hà Văn Đảo nhìn bóng dáng của Tông Dương, Nhan Hạc Kính đứng ở bên cạnh Tông Dương đang nói gì đó.
Hà Văn Đảo nhìn môi anh đóng mở, nhưng cửa xe vẫn đang đóng, không hề nghe thấy gì cả.
"Nhan Hạc Kính có thể làm cho cậu ấy hạnh phúc không?"
"Chuyện này thì tôi cũng không dám khẳng định, nhưng mà buổi tối hôm liên hoan tâm trạng của Tông Dương vẫn không hề ổn chút nào, còn trầm lặng hơn cả ngày thường," Khổng Tuyền hỏi, "Chẳng lẽ cậu không nhìn ra sao?"
*
"Là tại tôi bảo Khổng Tuyền đừng nói cho cậu biết." Nhan Hạc Kính lạnh đến mức run cầm cập, chóp mũi ửng đỏ, "Cũng là tôi đề xuất đi ngắm tuyết."
Tông Dương cũng không cố gắng tìm ra nguyên nhân tại sao Nhan Hạc Kính lại làm vậy, nhưng cũng có lẽ vì trong lòng cậu cũng biết rõ, chỉ là không muốn nói rõ ra, muốn trốn tránh sự thật này.
Nếu đã ngồi lên xe rồi, Tông Dương cũng không thể đổi ý quay về nhà được.
Nhan Hạc Kính nhìn bộ dáng buồn rầu của Tông Dương, cảm thấy tự đắc, anh nghĩ rằng Tông Dương thật dễ bị lừa, bỏ lỡ mất cơ hội tốt để quay về nhà.
Một lúc lâu sau, sắc mặt của Tông Dương mới dịu đi, khoé miệng giãn ra, vừa bất đắc dĩ vừa như đang đùa giỡn: "Sợ lạnh như vậy mà còn đi ngắm tuyết làm gì."
Nhan Hạc Kính lập tức đưa tay ra, nắm lấy tay Tông Dương, khẽ than thở: "Vừa hay tay cậu rất ấm áp."
Tuy rằng tay đã chạm tay, nhưng Tông Dương cũng không để Nhan Hạc Kính nắm quá lâu, cậu rút tay ra, tay của Nhan Hạc Kính bơ vơ giữa tiết trời lạnh lẽo, tựa như cành cây khô cằn không có nơi nương tựa, mềm yếu không có chút sức lực nào.
Tông Dương thấy vẻ mặt của Nhan Hạc Kính thì liền sững người, nghĩ lại bàn tay của anh thực sự rất lạnh, mũi và tai đều đỏ lên.
Tông Dương không biết nên đặt tay của mình ở đâu, muốn vươn tay về phía trước nhưng lại do dự không chịu động đậy.
Nhan Hạc Kính đút hay tay vào túi áo, nói: "Cậu trốn tôi là bởi vì cậu đang sợ sao?"
"Không phải."
"Vậy tôi khá tò mò, tại sao cậu lại không dám nhìn vào mắt của tôi?"
Tông Dương nghiêng người, muốn tránh Nhan Hạc Kính, cậu nói với Nhan Hạc Kính bằng tông giọng vô cùng cứng rắn: "Anh quay lại xe đi, để tôi đi mua nước."
*
Lái xe từ nội thành đến núi tuyết mất khoảng ba tiếng đồng hồ, do là tết âm lịch nên đường cao tốc kẹt xe kinh khủng, đợi đến lúc tới được chỗ ở thì cũng đã 11 giờ rưỡi rồi.
Khổng Tuyền lúc ở trên xe thì không ngừng than vãn, thề không bao giờ chọn ngày tết âm lịch để đi chơi nữa.
Vậy mà lúc lên núi, cảnh núi tuyết trắng xoá từ từ hiện ra trước mặt họ, mệt mỏi trên xe liền biến mất không thấy tăm hơi, Khổng Tuyền tranh thủ chụp ảnh, mọi cảnh vật bên đường đều được cậu ta lưu giữ lại.
Nhan Hạc Kính thấy rằng, Khổng Tuyền là một người yêu cái đẹp đến mức có thể sẵn sàng từ bỏ mạng sống của mình.
Anh nhìn cậu ta mặc ít như vậy, môi thì khô nẻ vì lạnh, Nhan Hạc Kính không đành lòng, liền đưa bao tay và khăn quàng cổ của mình cho cậu ta.
Tông Dương đi dọc theo dấu chân mà Nhan Hạc Kính để lại trên nền tuyết, ngẩng đầu thấy Khổng Tuyền định nhận bao tay và khăn quàng cổ, liền vội vàng ngăn lại: "Khổng Tuyền, cậu dùng của tôi đi." Cậu đẩy tay Nhan Hạc Kính ra, nói: "Tôi không lạnh."
Khổng Tuyền cười đến mức ngả nghiêng ra sau, đi đến ôm Đại Cốc ở bên cạnh: "Tôi chỉ cần ôm Đại Cốc là đủ ấm rồi, hai cậu tự tranh với nhau đi nha."
Tông Dương nhìn thoáng qua Nhan Hạc Kính, gãi đầu, lấy khăn quàng cổ về.
Lần đầu tiên Nhan Hạc Kính được nhìn thấy khung cảnh tuyết trắng xoá như vậy, thế nên anh vừa đi dạo vừa chụp rất nhiều ảnh.
Núi và đường đi đều biến thành một mảng trắng xoá, tuyết đè nhánh cây rũ xuống nhưng không đến mức bẻ gãy nó, những ngọn núi nhấp nhô phía xa được bao phủ bởi sương mù lượn lờ.
Ngay lúc này đây, Nhan Hạc Kính cảm thấy mình như đang tách biệt với thế giới bên ngoài.
Anh dẫm lên tuyết, nhìn dấu chân đang dần lõm xuống, lắng nghe tiếng gió đang thổi.
Khổng Tuyền nhờ người đi đường chụp cho họ một tấm ảnh chụp chung, Nhan Hạc Kính và Tông Dương là hai người cao nhất, vì vậy đứng ra phía sau.
Sau khi chụp ảnh xong thì mọi người xúm lại quây quanh người chụp ảnh để xem ảnh, Nhan Hạc Kính phát hiện khoé miệng của Tông Dương vẫn không hề cười, vẻ mặt của cậu vẫn bình tĩnh như mọi khi.
Nhan Hạc Kính nhờ người đi đường chụp thêm vài tấm nữa, họ lui lại chỗ chụp ảnh, phong cảnh nơi này rất đẹp, đặc biệt là khung cảnh tuyết trắng.
Nhan Hạc Kính xem lại ảnh chụp ai cũng cười vui vẻ, chỉ có riêng Tông Dương là rầu rĩ không vui, giống như có ai bắt ép cậu vậy.
"Cười một cái đi, A Dương." Nhan Hạc Kính lặng lẽ nói, lúc Tông Dương quay mặt sang nhìn anh, anh liền làm một biểu cảm trông rất buồn cười.
Tông Dương không nhịn được mà bật cười, Nhan Hạc Kính vội vàng giục cậu nhìn vào máy ảnh, cuối cùng thì máy ảnh ghi trọn khoảng khắc Tông Dương đang cười và Nhan Hạc Kính đang làm mặt xấu.
Họ bảo rằng Nhan Hạc Kính xoá tấm này đi, nhưng Nhan Hạc Kính lại không thèm để ý, nói rằng trong cuộc sống này, ít nhiều cũng nên lưu lại mấy khoảng khắc buồn cười như vậy.
Chỗ ở của họ là một căn nhà gỗ hai tầng trong một thị trấn nhỏ ở trên núi, tổng cộng có bốn phòng, Khổng Tuyền và Đại Cốc ở một phòng, ba người còn lại ở một phòng, Nhan Hạc Kính và Tông Dương ở hai phòng đơn trên lầu hai.
Họ định ở trên núi chơi ba ngày, chiều ngày thứ ba mới quay về.
Núi tuyết này là địa điểm du lịch mới được phát triển mấy năm gần đây, do khá xa nên cũng không có quá nhiều du khách, vậy nên thị trấn nhỏ này vẫn rất yên bình, không hề xa hoa hào nhoáng, người ở đây đa số là người dân bản địa chân chất, khiến cho Nhan Hạc Kính nhớ đến hòn đảo nhỏ nơi quê nhà.
Đêm trước khi đi, ba anh lại tâm sự với Nhan Hạc Kính thêm một lần nữa, giọng điệu trả lời của Nhan Hạc Kính đã kiên quyết hơn rất nhiều, anh nói rằng mình đã có người để thích, hơn nữa còn nói với ba rằng một ngày nào đó chắc chắc ba sẽ gặp cậu ấy.
Vẻ mặt của ba anh lúc đó rất khó đoán, giống như đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cuối cùng ba vẫn lặp đi lặp lại: "Có người bên cạnh rồi thì tốt." Tựa như có vậy ông mới có thể yên tâm, rằng Nhan Hạc Kính sẽ không phải cô độc suốt quãng đời còn lại.
Họ đi dạo quanh thị trấn, tiện thể tìm một quán ăn địa phương, cuối cùng dừng lại ở một tiệm bán đậu phụ sốt tương.
Mặt trước của cửa tiệm được trang trí rất độc đáo, tuy rằng mặt trước của cửa tiệm hơi nhỏ, nhưng bên trong lại rất sâu, tựa như đi vào trong một cái động, chỉ cần đứng ở phía ngoài cũng có thể ngửi được mùi thơm.
Nhan Hạc Kính vốn dĩ đã đói chịu không nổi, lúc này liền không ngừng nuốt nước bọt.
Những chén tàu phụ sốt tương nóng hổi được bưng lên, mùi hương phủ kín cả bàn, mùi hương của hành lá, cải bẹ, đậu phộng và sa tế hoà quyện với đậu phụ mềm mịn trượt xuống cổ họng, tựa như một dòng nước ấm rót vào toàn bộ lục phủ ngũ tạng, ấm nóng đến mức không chịu nổi.
Nhan Hạc Kính ăn rất nhiều, sau khi ăn xong thì ra ngoài hút thuốc, Khổng Tuyền cũng đi theo hút thuốc, hai người đứng ngoài cửa tán gẫu trong chốc lát.
Ven đường có vài du khách đi ngang qua, hiện tại là thời điểm nhộn nhịp nhất của thị trấn.
Nhan Hạc Kính không nói gì cúi đầu hút thuốc, Khổng Tuyền kinh ngạc hỏi Nhan Hạc Kính: "Cậu thích A Dương thật sao?"
Nhan Hạc Kính hút một hơi, nheo mắt trả lời: "Thích thật."
"Tôi còn tưởng hai người chỉ là chơi chơi qua đường thôi."
"Cậu ấy thì chắc là thế, còn tôi thì không phải." Nhan Hạc Kính nghĩ ngợi, rồi do dự: "Cậu cảm thấy cậu ấy thì sao?"
Khổng Tuyền khẽ lắc đầu: "Thật ra tôi cũng không hiểu rõ nữa, có những cái nghiêm túc chỉ là một tháng, nhưng có những cái nghiêm túc là nhiều năm, cậu ấy là kiểu nào, thú thật tôi cũng không đoán được."
Tông Dương cũng ít khi để lộ suy nghĩ của mình, tâm tư phức tạp đến mức không ai có thể đoán được cậu đang nghĩ gì, cho dù Khổng Tuyền cũng được xem như là người bạn thân nhất của Tông Dương thì cũng vậy.
Thế nhưng vì đã quen biết nhau nhiều năm, cậu ta cũng đã quen với cách thức mà Tông Dương đối xử với người khác.
"Còn cậu thì sao, Đại Cốc là bạn trai của cậu à?" Nhan Hạc Kính đổi đề tài.
"Bạn tình." Khổng Tuyền vươn một ngón tay ra, khẩy điếu thuốc trong không khí, "Tôi không yêu đương."
"Tại sao lại kiên quyết như vậy?"
Rất ít khi Khổng Tuyền nghiêm túc như vậy, cậu ta đút tay vào trong túi áo, giọng nói trầm lại: "Bởi vì tôi muốn được là chính mình, mà đã là chính mình thì không ai yêu tôi cả.
Cậu nói xem tôi cứ giả trang thành phụ nữ, nhưng lại không phải là phụ nữ thật, vậy thì có được mấy người thật lòng thích tôi hay muốn đối xử tốt với tôi?"
Khói thuốc lượn lờ trong không trung, tựa như hơi thở đang phả ra, Khổng Tuyền nhàn nhã cắn điếu thuốc, biểu cảm như đang nói về một chuyện gì đó rất buồn cười.
"Bạn trai cũ trước đây của tôi, lúc thấy tôi đang đi từ sân khấu xuống, liền nói với tôi rằng Khổng Tuyền, ngày nào cậu cũng trang điểm lòe loẹt như vậy có thấy ghê tởm không, tôi quen cậu thì thà tôi quen phụ nữ còn hơn, kể từ thời khắc đó tim tôi đã chết rồi."
Bởi vì thường xuyên phải trang điểm khá dày, thời gian làm việc và nghỉ ngơi đảo lộn, đêm đến lại thích đi chơi đây đó, vậy nên tình trạng da của Khổng Tuyền cũng không được tốt lắm, quầng thâm dưới mắt rất rõ, đuôi mắt còn có vài nếp nhăn, nhìn có vẻ rất tiều tụy.
Lần đầu tiên Nhan Hạc Kính phát hiện ra Khổng Tuyền có vẻ tiều tụy.
Trước đây chỉ thấy cậu ta nhanh mồm dẻo miệng, không để ai lợi dụng mình một chút nào, vậy mà cũng có lúc mềm yếu đến vậy.
Khổng Tuyền vươn ngón tay thon dài ra, chọc chọc lên gương mặt của Nhan Hạc Kính, cười nói: "Tôi thực sự rất ngưỡng mộ anh, được giống như một người bình thường."
Nhan Hạc Kính tiện tay kéo kín cổ áo của Khổng Tuyền lại, trong lòng bỗng nhiên hiện lên sự thương tiếc và cảm giác đau nhói.
"Đừng nói mình không phải là người bình thường."
Khổng Tuyền miễn cưỡng cười, nói rằng không phải cậu ta cố tình bi quan như vậy, mà hiện thực nó đã là như thế.
Vừa đúng lúc hết một điếu thuốc, Khổng Tuyền nhìn về phía sau của Nhan Hạc Kính, ý bảo anh quay đầu lại xem.
Tông Dương bước ra từ tiệm cơm, đang đứng ở bậc thang nhìn hai người, vẻ mặt hình như không vui vẻ lắm, Khổng Tuyền liên nhân cơ hội chuồn mất.
Tông Dương hỏi Nhan Hạc Kính hai người vừa nói chuyện gì mà trông vui vẻ vậy.
Nhan Hạc Kính nhìn Tông Dương chằm chằm, ngón tay chạm vào cằm của Tông Dương, chậm rãi xoa một vòng tựa như đang trêu chọc một con mèo.
"Cậu muốn biết?"
"Không muốn biết."
"Nhưng tôi càng muốn nói cho cậu biết," Nhan Hạc Kính khẽ cong khoé miệng, "Chúng tôi nói rằng điều mà cậu thích làm nhất — đó chính là trong ngoài bất nhất, không chịu nói rõ lòng mình.".