A Vong thấy Kiều Nhị sắp trốn thoát, muốn đuổi theo gã.
Mạc Ly ôm vòng lấy vai hắn, nhẹ giọng khuyên kêu bên tai A Vong: “A Vong, A Vong, nghe ta được không? A Vong…”
Y gọi mấy tiếng, sắc đỏ trong mắt A Vong mới giảm đi, “A Vong, ngươi có nhớ ta đã nói gì không? Sinh mệnh đáng quý, nếu không cần giết người thì đừng làm vậy, đúng không?”
A Vong cúi xuống nhìn Mạc Ly trong lòng, trong đôi con ngươi y mang theo ý cầu khẩn, như làn nước ấm hòa vào dòng suối băng lạnh lẽo. Cơn thịnh nộ của A Vong trong giây lát biến mất.
Nội lực rút đi, ánh mắt của A Vong trở lại bình thường. Hắn ôm Mạc Ly, hôn nhẹ lên gò má y, “Chúng đánh ngươi, Mạc Mạc, bọn chúng dám đánh ngươi!” Kỳ thực A Vong mới bảy tuổi, tuy rằng vừa rồi chính hắn cũng không biết nội lực dọa người kia là cái thứ gì, nhưng hồi phục thần trí rồi thì quả thật đáng giật mình. “Mạc Mạc, ngươi có đau không? Ta bôi thuốc cho ngươi nha?”
Quen việc mà làm, A Vong lấy thuốc trị thương trong ngăn tủ, hắn cẩn thận chấm thuốc mỡ rồi bôi lên mặt Mạc Ly.
Còn chưa tỉnh hồn, y nằm ngây trên giường để A Vong chăm sóc.
A Vong bôi thuốc xong, hỏi mấy câu vẫn chẳng thấy Mạc Ly đáp, sốt ruột đến nổi đổ cả mồ hôi lạnh, “Mạc Mạc, ngươi nói chuyện đi! Mạc Mạc, ngươi đau ở đâu?”
Giờ Mạc Ly mới hồi phục lại, thấy A Vong cắn răng, trán mướt mồ hồi. Y chống người dậy, an ủi: “Ta không sao, ngươi…”
A Vong thấy Mạc Ly đã đáp lại, nhào tới ôm chặt lấy y, “Mạc Mạc, Mạc Mạc là của ta, ta sẽ bảo vệ Mạc Mạc, sẽ không để ai thương tổn ngươi…”
Mạc Ly bị A Vong siết chặt, được bao trong hơi ấm từ cơ thể hắn, vết thương trong lòng được xoa dịu. Ôm lấy lưng A Vong, Mạc Ly vuốt lưng hắn, “Ta không sao, ta…”
Nhưng chốc lát, y chợt cảm thấy A Vong khác lạ. Sắc mặt hắn ửng hồng, hô hấp dồn dập, dưới thân đang cộm lên bất thường.
Mạc Ly giật mình, nhớ tới lời Kiều Nhất, hình như hắn hạ độc trong trà, “A Vong, ngươi đã uống trà?”
Mạc Ly nắm chặt hai vai A Vong.Hắn liếm lên mặt y, khổ sở gật đầu.
Giờ Mạc Ly mới nhớ ra, ban nãy đoán chừng là nhờ nội công hộ thể, gắng gượng mà áp chế dược tính. Nay nội lực đã rút, dược hiệu dĩ nhiên sẽ trỗi dậy.
Mạc Ly biết thứ thuốc này lợi hại thế nào, nếu không được giải quyết, A Vong cả đời có thể thành phế nhân.
Mạc Ly vội vàng giục A Vong: “A Vong, ta không mắng ngươi đâu, ngươi mau tranh thủ tự sờ mình đi…”Dứt lời, mặt y cũng bất giác mà đỏ lên.
Kỳ thật, chẳng cần Mạc Ly nhắc, A Vong đã hành động theo bản năng rồi, nhưng mãi mà hắn vẫn chưa xuất ra được. Thứ to lớn trong tay hắn vẫn cứng ngắc như cũ, còn đổi sang sắc tím khiến người ta kinh sợ.
A Vong cuộn người lăn lộn trên giường: “Mạc Mạc, ta khó chịu quá, khó chịu quá!”
Mạc Ly cuống lên, cũng chẳng biết phải làm thế nào.Xem ra thứ thuốc này có tác dụng mạnh thật, không mập hợp thì không thuyên giảm.
Nhưng trong cái thôn nhỏ này thì làm gì có chốn phong nguyệt nào. Mà nếu có thì giữa đêm đông băng tuyết ngập trời, tìm đâu ra một cô gái cho A Vong giải độc?
A Vong dán lên phần da lạnh ngắt của Mạc Ly, miệng kêu: “Mạc Mạc, cứu ta, ta muốn chết, ta muốn chết…”Thanh âm nức nở, nghẹn ngào.
Mạc Ly bị A Vong đặt dưới thân, vốn trên bụng chỉ đắp chăn mỏng, nay bị A Vong dùng lực xé rách, nhanh chóng lõa thể.
Thân thể săn chắc của A Vong dán lấy Mạc Ly bần thần. Nơi nhạy cảm bị A Vong đụng phải khiến Mạc Ly run lên.Với chỉ số thông minh hiện tại, A Vong nhất định không nghĩ tới phương pháp Long Dương. Hắn không có chỗ mà vào, hạ thể càng lúc càng tím bầm, cương cứng.
Thấy Mạc Ly dường như không có ý giúp mình, A Vong khó chịu vô cùng, làm thế nào cũng không thể xoa dịu được bản thân, hắn hét lên: “Ta đau quá! Ta không muốn thứ này nữa!”
Hắn bóp chặt lấy chỗ đó.Động tác bất thình lình này dọa Mạc Ly đến choáng vàng, y vội ngăn hành vi tự hại mình của A Vong, “Ngốc! Ngươi sẽ hối hận đến chết đấy!”
A Vong òa khóc: “Ta mặc kệ! Ta khó chịu muốn chết luôn!”
Bộ dạng bức bối này của A Vong cũng khiến Mạc Lý gấp đến độ rơi nước mắt. Vốn dĩ A Vong là người ngoài cuộc, nhưng lần này bị y hại tới liên lụy, vô duyên vô cớ vướng phải rắc rối này. Hôm nay phải chịu hậu quả như vậy, Mạc Ly có thể đứng nhìn ư?
Nhưng nếu phải cứu A Vong, y không xả thân thì còn ai khác?
Trong lòng Mạc Ly là hai tư tưởng đang đấu tranh kịch liệt.
Rốt cuộc khi thấy hành vi tự hại của A Vong, y mới hạ được quyết tâm.
Mạc Ly xoa đầu A Vong, “Đừng sợ, Mạc Mạc giúp ngươi, sẽ hết khó chịu ngay đây.”
Mạc Ly lôi hũ thuốc ban nãy A Vong bôi cho mình ra, nhắm chặt hai mắt, quệt tất cả rồi đưa tay xuống sau hạ thân.
Sơ sơ chuẩn bị, y cũng không thểlàm gì kỹ càng hơn, để A Vong nằm xuống, “A Vong, ngươi nhắm mắt lại được không?”
A Vong mướt mồ hôi lạnh đầy đầu, nhưng hắn tin Mạc Ly nên nén đau, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Mạc Ly nâng cự vật đáng sợ kia lên, tập trung hết sức, ngồi lên người A Vong, đưa vật thể đó từng chút từng chút đi vào cơ thể mình.
Hô hấp của A Vong trở nên dồn dập hơn. Hắn không tự chủ được mà mở mắt, thấy chuyện Mạc Ly đang làm với mình.
Mạc Ly đã đi được một nửa chặng đường, bắt gặp ánh mắt mở ra của A Vọng, y vừa ngượng vừa tức, “A Vong, sao ngươi lại mở mắt, a…”
Vì nói chuyện mà động tác của Mạc Ly ngừng lại, A Vong bèn nâng người lên.
Nháy mắt, thứ to lớn đó đi hẳn vào hậu huyệt.Mạc Ly hét lên một tiếng, cảm giác bị lấp đầy nhất thời khiến hông y mềm nhũn, chỉ có thể gập người, nằm lên A Vong.
Hiện tại A Vong đã hoàn toàn bị dược tính không chế, cũng không biết chừng mực, ngay khi cảm giác được thoải mái, hắn lập tức ra sức.
A Vong ngồi dậy, phủ lên thân thể Mạc Ly. Đôi chân mảnh khảnh ấy vắt ngang hông hắn, hai tay khoác lên cần cổ hắn.
Dưới những luật động thô bạo của A Vong, thân thể Mạc Ly chẳng phải lần đầu làm chuyện này, không lâu sau cũng cảm nhận được khoái cảm. Thể xác vui thích nhưng trong lòng Mạc Ly lại thương tâm vô cùng.
Tư nay về sau đã không còn như xưa.Sâu xa đã có vài chuyện bị biến đổi.Trải qua kiếp nạn này, y và A Vong sau này phải sống với nhau với tư cách gì đây?
Y không biết.
Y chỉ biết niềm tin vững chắc vẫn luôn ở trong mình đã biến mất hoàn toàn.
Thân thể yếu đuối, Mạc Ly chỉ có thể dựa vào A Vong cường tráng.Thấy niềm sung sướng trên mặt hắn, y lại bất giác rơi lệ.
Thôi thôi, cả thân xác lẫn trái tim này đã sớm sứt mẻ lắm rồi. Hôm nay để cứu người mới còn tác dụng, còn băn khoăn chi nữa.
Nhưng, qua đêm nay, có nhiều chuyện Mạc Ly biết sẽ không thể quay lại. Không bao giờ.