Bỏ qua hết những điểm được cho là khiếm khuyết của A Vong thì Mạc Ly vẫn rất yêu quý“đứa trẻ” từ trên trời rơi xuống này.
Tuy A Vong mải chơi nhưng chưa từng khiến Mạc Ly phải lo lắng. Đi đâu cũng báo cho Mạc Ly biết, về nhà luôn đúng giờ.
Tuy A Vong tham ăn nhưng sẽ không bao giờ vét sạch sành sanh, thấy Mạc Ly gắp thức ăn cho mình cũng biết gắp lại cho y.
Tuy A Vong thích quấn lấy Mạc Ly, nhưng rất biết điều, khi nào Mạc Ly bận bịu sẽ ngoan ngoãn tự chơi, không quấy rầy y.
Tuy A Vong tham ngủ, nhưng khi Mạc Ly đánh thức hắn rồi, sẽ tự rửa mặt súc miệng.
…
Còn nhiều, nhiều nữa.
Kỳ thật trước mắt, Mạc Ly cũng không biết ưu điểm của A Vong nhiều hơn hay khuyết điểm nhiều hơn, nhưng đối với A Vong, tình “mẫu tử” không bao giờ vơi trong lòng Mạc Ly. Mà chỉ cần có chút né tránh A Vong, hắn cũng sẽ phát hiện ra.
Dưới sự dạy dỗ của Mạc Ly, những hành vi mang tính tàn ác, hung bạo nằm sâu trong bản tính A Vong dần dần bớt đi. Thay vào đó là một A Vong đang ở giai đoạn trưởng thành khỏe mạnh như trẻ con bình thường.Yêu cuộc sống, kính già yêu trẻ, luôn mang thái độ ham học hỏi với mọi sự vật (mặc dù lúc nào cũng mang theo phiền toái vô tận), vân vân…
Cứ vậy, mỗi lúc A Vong ngày càng trưởng thành hơn. Tùy Mạc Ly không nói nhưng thầm vui mừng.
Hiện tại y đã hiểu vì sao những trò chơi điện tử mô phỏng sinh hoạt lúc nào cũng phổ biến, có lẽ là vì nguyên nhân này. Trò chơi mang lại cảm giác hưởng thụ cho người chơi vì những nỗ lực xây dựng cuộc sống vui vẻ, thoải mái.
Nhưng tất nhiên, ý nghĩa của A Vong đối với Mạc Ly hơn rất nhiều so với trò chơi.
Sau khi rời khỏi Trình gia lần đó, Mạc Ly chưa gặp lại Trình Cửu Nhụ và Dược Lang.
Mạc Ly biết mình lại mềm lòng, tùy tiện nhặt một người về. Hiển nhiên, chuyện Hàn Tử Tự vẫn là một bài học đáng giá với Mạc Ly. Lúc này nếu để hai người Trình Cửu Nhụ biết, Mạc Ly nhất định sẽ bị giáo huấn đến độ da mặt cũng bị mài đi một lớp, cho nên mới tránh mặt họ. Y mong có thể giữ chuyện A Vong càng lâu càng tốt.
Vừa đúng lúc, lần thứ hai Mạc Ly sang Trình gia ăn cơm, Trình Cửu Nhụ nhận được văn kiện khẩn từ một người bạn tốt ở Biện Kinh, thư nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, Trình Cửu Nhụ nhất định phải lên Biện Kinh một chuyến.
Trình Cửu Nhụ không thể từ chối, đành đáp ứng. Đương nhiên, Dược Lang theo sát không rời.
Chuyện khẩn cấp, sau khi nhận được thư, Trình Cửu Nhụ thu thập hành trang rồi lên đường luôn, ngay cả việc tự mình nói lời tạm biệt với Mạc Ly cũng không có, phải nhờ người sang nhắn.
Mạc Ly thở phào nhẹ nhõm. Hy vọng vợ chồng nhà kia đi trăng mặt lâu lâu một tí.
Thế nhưng, chung quy thì Trình Cửu Nhụ và Dược Lang sớm muộn cũng về. Chuyện A Vong, sớm muộn cũng phải nói cho họ biết. Đến lúc đó, liệu có thể ngăn được Trình Cửu Nhụ không quăng A Vong đi không? Mạc Ly cũng không biết.
Nhìn A Vong ngoan ngoãn hiểu chuyện thế này, hệt như một cậu em trai của y, thế này thì sao Mạc Ly quyết tâm nổi?
Nếu phải lựa chọn giữa Trình Cửu Nhụ cùng Dược Lang với A Vong, y nên chọn bên nào?
Nghĩ mãi, đầu muốn nổ. Vỗ vỗ hai má, Mạc Ly tự nhủ: “Cửu Nhụ cũng không phải loại người không nói lý được, có thể là mình tự suy diễn thôi.”
Đè nỗi lo xuống, Mạc Ly vội làm nốt mấy việc lặt vặt. Chỉ có điều, vấn đề to lớn mà Mạc Ly dự đoán kỳ thực không nằm ở Trình Cửu Nhụ.Người khiến chuyện thêm phức tạp lại là người mà Mạc Ly nghĩ thế nào cũng không ngờ đến.
Chuyện từngày Trình Cửu Nhụ báo phải lên phía bắc, Mạc Ly biết việc hắn và Dược Lang rời đi, khách điếm đã mất đi chiếc ô dù lớn nhất.
Tuy rằng khách điếm còn tiếng tăm của bọn Tam Nương bao bọc, cho tới nay tuy phong ba không ngừng, nhưng tóm lại vẫn bình yên vô sự. Người giang hồ thông minh cũng sẽ không vô duyên vô cớ tới đây, tự nhiên tìm tới khách điếm có bối cảnh đặc biệt này mà tìm phiền toái.
Nhưng Mạc Ly biết, trong giang hồ không tồn tại cái lý thuyết nước giếng không phạm nước sông. Cho dù bạn không trêu chọc người ta thì cũng khó tránh bị kẻ khác đụng chạm.
Cho nên, bất kể là vì sự an toàn của A Vong hay của khách điếm, ngày thường ngoài giờ đi ngủ, y cũng đều bắt A Vong phải đeo mặt nạ da người.
Mới đầu A Vong sống chết không mang. Mặt nạ da người kín hơi, dù mùa đông lạnh lẽo vẫn khiến da mặt ngứa ngáy. Nhưng Mạc Ly đã cương quyết, A Vong đành nghe lời. Trong sâu thẳm, có lẽ A Vong vẫn sợ Mạc Ly sẽ giận.
Nhưng cho dù đã cẩn thận đến vậy, một khi khách điếm còn liên quan đến những mối quan hệ như thế thì đã biết trước sẽ không thể sống an bình.
Mạc Ly đoán chừng kẻ thù của A Vong sẽ tìm tới. Thời gian này cũng đã có vài kẻ tới thăm dò tin tức về một người mất tích, nhưng căng thẳng như thế vẫn chưa thấy chủ nhân đích thực xuất hiện.Sau tới lúc kẻ tìm phiền toái tới thật lại không phải tới tìm A Vong.
Ngày hôm đó, trời rất lạnh. Mạc Ly đóng quán từ sớm, cùng A Vong ở trong phòng sưởi ấm.Ăn tối xong, hai người nhàn rỗi, Mạc Ly giục A Vong đi tắm,
A Vong rất thích chơi với nước, mỗi lần tắm rửa đều ngồi đến lúc nước nguội lạnh mới chịu ra. Có lần Mạc Ly chờ hắn đến suýt ngủ gục.
Để tránh tình huống ngày phát sinh, Mạc Ly bèn pha một ấm trà. Lấy lá trà từ lọ sứ ra, mới rót nước sôi vào đã nghe thấy tiếng động không bình thường vang lên bên ngoài.
Mạc Ly thấy quái lạ, cầm nến đẩy cửa ra ngoài kiểm tra. Nhìn hồi lâu cũng không thấy cơ sự gì, đoán chừng có chuột chạy qua, cũng không để chuyện này trong lòng.
Trở lại phòng bếp, bưng trà lên phòng ngủ, rồi Mạc Ly lấy quần áo sạch đưa tới cửa phòng tắm.
A Vong nhận y phục, thấy trà trong tay Mạc Ly bèn đoạt lấy chiếc ấm.
“A Vong!” Mạc Ly quát.
“Ta muốn vừa tắm vừa uống, tắm rửa khát nước.”
Mạc Ly bất đắc dĩ, nhưng quả thật ngâm nước nóng lâu sẽ mất nước, đành để A Vong uống ấm trà đó. A Vong một tay cầm ấm, một tay cầm quần áo sạch, lại chạy vào phòng tắm.
Mạc Ly ngồi trước bàn, chốc lát đã thấy mệt.
Đúng lúc này, bất thình lình có hai kẻ xông vào.
Mạc Ly giật mình tỉnh táo hắn, thấy hai đôi lông mày hung ác. Kẻ chọn thời điểm này mà tới thì hiển nhiên là lai giả bất thiện.
[17: “Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai” – thành ngữ TQ. Nghĩa là người tốt thì không đến, người đến cũng chẳng tốt lành gì.]
Lâm trận đối địch, không thể thua về mặt khí thế. Dù trong lòng Mạc Ly kinh hãi vô cùng nhưng nét mặt vẫn bình thản, “Đêm khuya nhị vị tới đây là vì chuyện gì?”
Hai kẻ xông vàocởi chiếc áo tơi đi dưới trời tuyết ra, dưới lớp áo ấy là bộ y phục màu xanh biếc, nút thắt cuối của đai lưng gắn thêu biểu tượng Thanh Long bằng chỉ sáng.
Người trong giang hồ thấy kiểu trang phục này lập tức biết ngay đó là môn đồ của Thương Long môn.Mạc Ly nhìn kiểu y phục thì cũng đoán ra chút ít nhưng chưa dám kết luận.
“Các hạ chính là chủ quán?”
“Chính là tại hạ.”
Một người chắp tay: “Không biết lão bản đã từng nghe tới cái tên Hàn Tử Tự chưa?”
Cho dù có bình tĩnh thế nào, khi Mạc Ly nghe thấy cái tên này vẫn không khỏi biến sắc, “Ta và người đó không có liên quan gì, xem ra hai vị tìm nhầm người rồi.”
Hai kẻ của Thương Long môn ngửa mặt lên trời cười lớn: “Người khác có lẽ sẽ nhận sai, nhưng ta thì tuyệt đối không nhận nhầm!”
Kẻ đó tự xưng là Kiều Nhất, là tả sứ của Thương Long môn. Tựa hồ hắn biết Mạc Ly không có võ công, bèn từng bước áp sát.
Không thể làm gì hớn, Mạc Ly hoảng hốt thụt lùi, bị dồn đến tận góc phòng.