- Cha! Cha đừng đuổi con gái ra khỏi nhà mà.
Một tiếng kêu gào vang lên trước mặt Long Tiểu Hoa.
- Mẹ, con gái đã làm sai điều gì mà mẹ lại đuổi con ra khỏi
nhà.
Hai tiếng kêu gào lại vang lên trước mặt Long Tiểu Hoa.
- Cha! Cha cho con gái lấy chút son phấn và váy lụa rồi hãy
đuổi con đi. Nhà chúng ta phá sản thật rồi sao?
Ba tiếng...
- Mẹ, đợi con gái gả vào Bạch phủ, con sẽ quay về trị tội con
nha đầu đã đá con này mới được. Tuy rằng mẹ ra lệnh cho nó ức hiếp con nhưng ai
cho nó đá mạnh như vậy chứ? Đáng ghét!
Bùng phát!!!
- Trời ơi! Đây là thế giới gì thế này?
- 1227, ai cho cô lớn tiếng trong quán? - Chưởng quỹ cau mày,
ông ta chẳng chút xúc động trước những màn kịch trên phố như đại nghĩa diệt
thân, gia đình khốn đốn, nhà tan cửa nát, vợ con ly tán mà chỉ nghiêm khắc giáo
huấn người làm của mình.
- Chưởng quỹ 420, ông chớ cho rằng ông sinh được con trai thì
mọi chuyện không liên quan đến ông. - Nàng sắp làm cho ông ta tức đến nội
thương, liếc nhìn 813 đang hát mà không hiểu tại sao nha đầu này lại có thể
bình tĩnh được như vậy trong lúc dân chúng cả thành đang cực kỳ quái đản: -
813, cô không cần phải giả vờ bi thảm sao?
- Nhà tôi không phải gia đình quyền quý? Tôi cũng chẳng phải
thiên kim tiểu thư. Gia đình tôi trọng nam khinh nữ, chẳng hề để ý đến một tiểu
nha đầu như tôi. Vậy nên tự nhiên tôi phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ của thiếu
chủ nhà họ Bạch rồi.
- ... - Bây giờ xem ra ai cũng phù hợp với tiêu chuẩn kén vợ
của thiếu chủ nhà họ Bạch, nàng chẳng còn gì để nói. Tạm thời cho dù còn chưa
biết Bạch thiếu chủ có phải là bạch mã hoàng tử của mình hay không, nhưng thấy
mọi người đều vượt qua những ưu điểm bản thân, nàng vẫn cảm thấy không vui.
- Nhưng 1227 này, nghe nói hình như cô mất tiêu chuẩn rồi. -
813 nhún vai, không có chút tình chị em hoạn nạn có nhau gì cả: - Tôi nghe
chưởng quỹ 420 nói, hôm qua đương gia đã tặng cho cô một bộ đồ trang điểm trước
mắt mọi người đúng không?
- Haizzz! Chỉ là một hộp son phấn vớ vẩn thôi, có nói lên
điều gì đâu? - Thật đúng là chuyện tốt chưa ra cửa, chuyện xấu đã ập đến.
- Bình thường thì chẳng nói lên điều gì nhưng lúc quan trọng
này, khụ... khụ khụ! - 813 nghiêm túc, vỗ vai 1227.
- ...
- Muốn có đủ tiêu chuẩn tham gia kén vợ, cô phải khiến cho
đương gia ngược đãi cô mới được. Nếu tình cảnh của cô còn tệ hơn của tôi thì
tôi cũng không để ý chuyện cùng làm chị em với cô, nâng khăn sửa túi cho Bạch
thiếu chủ. Cố lên nhé!
- ... - Đây là chuyện có thể cổ vũ khích lệ sao?
Sự việc thật kỳ quái, mọi người xung quanh cũng thật lạ. Ý
thức về nguy hiểm của Long Tiểu Hoa đang quay cuồng trong đầu.
Đến sẩm tối, mặt trời còn chưa xuống núi, những tia nắng cuối
ngày vẫn còn trải rộng, thì hầu hết các cô nương trong thành đã rơi vào cảnh
không chốn nương thân, không nhà để về. Long Tiểu Hoa lê bước nặng nhọc về nhà,
không có thời gian mà quan tâm đến những cảnh khiến người ta rơi nước mắt, bi
thảm tột độ, địa ngục trần gian phía sau mình nữa, đầu nàng lúc này chỉ có một
câu hỏi cực kỳ nghiêm túc:
- Phải làm thế nào để “bà mẹ kế phiên bản nam” Long Hiểu Ất đối
xử với mình tồi tệ hơn nữa?
- Long đại đương gia, huynh có biết dạo này mình rất không
làm tròn chức trách của một bà mẹ kế không? Huynh có biết gần đây tôi đã bị rất
nhiều người tùy tiện vượt qua rồi không? Có biết tôi từ vị trí tấm gương bi
thảm thứ nhất tụt xuống cuối cùng khiến bản thân cảm thấy đau khổ thế nào
không? Có biết tôi thật sự rất muốn bị ngược đãi một chút? Híc... Tôi xin huynh
đấy, hãy ngược đãi tôi đi. Đừng vì tôi yếu đuối mà thương xót. Tôi xin huynh
đấy!
Những câu xin đánh, xin đập, xin ngược đãi này, nàng nên đau
khổ nói ra hay dùng chiêu khóc lóc nhỉ?
- Tiểu thư về rồi!
- Ừm! - Nghe tiếng Giả quản gia, nàng mới ngẩng đầu lên không
biết mình đã bước về đến cửa nhà lúc nào. Đang định lên tiếng thì đã thấy mấy
người hầu trong nhà bê ghế bước ra khỏi bậc cửa không nói gì, bắc ghế xé hết
những câu đối ngoài cửa đi.
Câu đối ư?
Vẫn chưa đến năm mới mà. Cửa lớn nhà nàng dán câu đối từ bao
giờ thế? Sáng sớm nay vì mải trốn hầu hạ Mẹ kế mà nàng dậy từ sáng sớm, chạy đi
bằng cửa sau nên không chú ý cổng chính bị người ta dán câu đối lúc nào.
- Tiểu Giáp, chuyện gì thế này? - Nàng bước lên bậc thang,
ngẩng đầu nhìn câu đối đỏ đó.
Câu đối trên viết: “Cao quý, kiêu sa, trẻ con tính tự nhiên”.
Câu đối dưới viết: “Vụng về, xấu xa, đen tối, ngược đãi vợ”.
Hoành phi: “Long môn Hiểu Ất”[1].
[1] Long môn Hiểu Ất: Hiểu Ất nhà họ Long.
- Phì! - Nàng nhìn ba tờ giấy đỏ dán ở cửa nhà mình mà cảm
thấy nó đã nói lên bản chất dị thường của Long Hiểu Ất một cách cực kỳ chính
xác. Bản chất dị thường này đúng là cực đỉnh trong cực đỉnh, đáng sợ của đáng
sợ. Lòng nàng bỗng dâng lên cảm xúc sùng bái vô hạn người viết ra hai câu đối
này, hận rằng không thể lấy thân báo đáp. Người này đã dùng vài nét bút vẽ nên
tình cảnh khốn cùng của nàng. Thật đúng là khiến cho nàng rất vui!
- Tiểu Giáp, Tiểu Giáp! Câu đối này là...
- Tiểu thư, lão hủ cũng không biết nữa. Nó tự nhiên xuất
hiện. Lát nữa cô vào nhà đừng chọc giận đương gia nhé. Hôm nay, cô không ở nhà
nên không trông thấy mặt đương gia khi nhìn thấy câu đối này đâu.
- Hắn làm sao?
- Đương gia đứng trước cổng rất lâu, mắt lim dim, cắn răng
ngẫm nghĩ về câu đối này, không ai dám đến gần, đến gần là chết chắc. Cũng
không biết ai lại hiểu rõ như vậy... Ờ, không, là họ muốn chọc tức đương gia.
Lần này, đương gia bảo ta sai người đi xé nó xuống, vứt vào bếp lửa, đốt lấy
tro.
- Lấy tro làm gì?
- Đương gia nói để pha trà đón khách.
- Đón khách ư? - Dùng tro đen đón khách sao?
Long Tiểu Hoa chớp mắt hoàn toàn không hiểu ý câu nói của Giả
quản gia. Mấy chữ, viết bằng mực đen đó như rồng bay phượng múa, khí thế ngạo
nghễ, từng nét, từng nét đều mang theo sự phóng khoáng, nhưng gia đinh lại
không chần chừ bóc chúng từ trên tường xuống
- Không ngờ Long huynh lại coi thường thư pháp của Bạch mỗ
như vậy.
Tiếng vó ngựa thong dong bay đến bên tai Long Tiểu Hoa, giọng
nói quen thuộc khiến nàng nghĩ đến hồi ức đau khổ về kẻ ăn quỵt.
Nàng giật mình quay lại thì chỉ thấy kẻ đáng ghét mai danh ẩn
tích vẫn mặc bộ đồ trắng nhìn mình, lại là nụ cười đó. Nàng ngẩn người đứng
trên bậc thang, cắn môi nhìn bóng trắng bước đến.
Bạch công tử đó cưỡi một con ngựa trắng như tuyết. Trên tay
hắn cầm thanh kiếm bạc, ánh bạc của thanh kiếm càng lấp lánh hơn dưới ánh chiều
tà. Cơn gió cuối ngày thổi tà áo trắng tung bay. Mái tóc đen được buộc gọn và
cài cây trâm ngọc trắng. Đầu không đội mũ nên mái tóc đen rủ xuống vai được gió
thổi tung lên. Mấy lọn tóc trước mặt bị gió thổi bay làm lộ ra đôi mắt đang ẩn
chứa nụ cười. Không hề như nàng nghĩ, thậm chí vì nàng quên mất là mình đang
ngây người ngốc nghếch nên cũng mỉm cười.
- Tiểu thư đang nhìn Bạch mỗ hay nhìn con ngựa trắng vậy?
- Tôi tôi tôi... tôi... - Nàng đang nhìn tổng thể cả hắn và
con ngựa trắng. Làm sao đây? Nếu hắn không phải là kẻ tiểu nhân ăn quỵt thì hắn
thật phù hợp với mẫu bạch mã hoàng tử trong lòng nàng. Nàng... nàng... nàng
không thể mất thể diện như vậy được. Thu ánh nhìn lại, thu lại ngay.
- Tiểu thư! Sao cô có thể nhìn chằm chằm vào đàn ông như vậy
chứ? Cô mau vào nhà đi. - Giả quản gia không hài lòng nhìn ánh mắt của tiểu thư
nhà mình. Ông hận là không thể nhảy lên, nhảy đến bên con ngựa trắng và người
chủ áo trắng của nó lôi họ đi để ngăn cái nụ cười và ánh nhìn rực cháy của Bạch
công tử đó lại.
- Tiểu Giáp, Tiểu Giáp, để tôi nhìn một chút, một chút thôi.
Thật là trắng, thật thuần khiết, thật là thích! Híc! Ông tránh ra nào. - Nàng
nhảy lên, lắc lắc đầu, nàng còn muốn ngắm vị công tử bạch mã đó. Công tử đó nhẹ
nhàng xuống ngựa, vỗ vỗ con ngựa trắng, nở nụ cười, nhìn Giả quản gia ưu nhã
nói:
- Tại hạ là Bạch Phong Ninh, bạn cũ của Long đại đương gia -
Long Hiểu Ất. Phiền ông thông báo giúp một tiếng.
- Công tử là Bạch thiếu chủ - Bạch Phong Ninh ư? - Giả quản
gia giật mình. Ông có cảm giác tiểu thư phía sau mình đang tiếp tục nhìn như
muốn chảy nước miếng về phía vị công tử đẹp như tượng ngọc này. - Tiểu thư, giữ
đạo làm vợ, giữ đạo làm vợ. Tiểu thư lại muốn bị phạt cầm cành hạnh đỏ đứng
nhìn ra ngoài tường sao?
- Ơ... - Ai đó đau khổ nhíu mày, thảm hại thu ánh nhìn của
mình lại nhưng vẫn cố đứng bên Giả quản gia.
Thấy tiểu thư như vậy, Giả quản gia đành phải hắng một tiếng
nói:
- Đương gia đã căn dặn, nếu Bạch thiếu chủ đến thăm thì phiền
hãy thanh toán bữa ăn hôm trước rồi...
- Soạt! - Một tờ ngân phiếu kẹp giữa hai ngón tay ngọc đã
ngăn câu nói của Giả quản gia lại. Bạch Phong Ninh đã hiểu rõ con người Long
Hiểu Ất coi tiền như tính mạng của mình: - Ngân phiếu một trăm lạng bạc không cần
trả lại. Số bạc còn thừa...
Hắn nhếch mép cười, quay sang Long Tiểu Hoa vẫn cứ nhìn chằm
chằm vào mình và nói:
- Thưởng cho tiểu nhị đã nói chuyện cùng ta hôm đó.
Bùm bùm bùm!!!
Ngựa trắng như tuyết!
Tướng mạo đường hoàng!
Gia thế hiển hách!
Khinh công tuyệt đỉnh!
Bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm!!!
Điều kiện kén vợ lại phù hợp với nàng như vậy.
Thích cứu cô nương yếu đuối ra khỏi tai họa, quan tâm lo
lắng, bù đắp thiệt thòi.
Dùng câu đối để đả kích Mẹ kế giúp nàng.
Còn chòng ghẹo nàng trước mặt mọi người...
Bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm bùm
bùm!!!
Bạch... Bạch mã hoàng tử, cuối cùng chàng cũng đã xuất hiện.
Híc... Nàng cũng không trách chàng đến muộn, cũng không định đá cho chàng một
cái. Chắc chắn là ông trời muốn thử thách nàng mà thôi. Ông trời ơi, những thời
khắc quan trọng thế này, xin hãy cho nàng ghi nhớ mãi trong lòng. Cảm tạ ông
trời! Cuối cùng nàng đã gặp được bạch mã hoàng tử của mình.
Mẹ kế, những ngày tốt đẹp của hắn chính thức kết thúc rồi. Từ
nay về sau sẽ có người che chở cho nàng. Híc híc híc! Cảm động quá!
- Tiểu thư, cô trốn sau lưng lão hủ khóc gì thế? Nước mũi
chảy cả ra rồi kìa.
- Híc híc! Tiểu Giáp, tôi xúc động quá! Xúc động quá! Ông
không xúc động sao? Ông không mừng cho tôi sao? Chàng xuất hiện rồi. Chàng xuất
hiện rồi.
- Ai xuất hiện cơ?
- Bạch mã hoàng tử, phu quân tương lai cưỡi ngựa trắng ấy.
- Ai cơ?
- Chính là Bạch... Hả? Bạch công tử đâu rồi?
- Công tử đó đã đi qua bậc cửa đến đại sảnh chào đương gia
rồi.
- Chàng chàng chàng chàng... chàng không nhìn tôi thêm một chút
sao?
- Tiểu thư, người ta không nhìn cô đâu. Người ta đưa tấm ngân
phiếu cho tôi xong là bước vào gặp đương gia luôn. Người đâu, dắt con ngựa
trắng của Bạch công tử ra chuồng ngựa?
- ... - Sao có thể như thế được? Lẽ nào “Long môn Hiểu Ất xấu
xa, đen tối” còn có sức cuốn hút hơn cả nàng sao? Lẽ nào cuộc đời hắn còn bi
thảm hơn cả nàng? Tuy “bà mẹ kế” của nàng rất đẹp nhưng chàng là bạch mã hoàng
tử cơ mà. Sao có thể vì vậy mà không thèm nhìn nàng lấy một cái chứ? Liệu có
nhầm không? Đáng lẽ không nên như vậy. Nàng ở đây đã bị bà mẹ kế đó ngược đãi
mà. Chàng không nhìn thấy vòng hào quang bi thảm tỏa sáng trên đầu nàng sao?
Sao có thể vì sắc đẹp của bà mẹ kế đó mà không phân biệt nổi đông tây nam bắc
chứ?
Mẹ kế và hoàng tử nên là hai thế lực đối lập nhau không đội
trời chung, kẻ thù như gai trong mắt chứ? Họ là bằng hữu tốt của nhau, lại còn
nhiệt tình, thân thiết trước mặt nàng là ý gì chứ? Không thể như thế được. Nàng
muốn phá hỏng, phá hỏng mối quan hệ vô cùng không hợp lý này.
- Tiểu thư, cô vội chạy đi đâu thế?
- Chàng không nhìn tôi. Chàng hoàn toàn không để mắt đến tôi.
- Chắc chắn là vì nàng đã thề độc. Nàng không thể vì một hộp đồ trang điểm vớ
vẩn ấy mà vứt bỏ hạnh phúc cả đời của mình được. Nàng không muốn bị Bạch mã
hoàng tử cưỡi ngựa giẫm qua.
- Cái gì không để mắt đến cô?
- Tôi muốn bị ngược đãi. Tôi muốn bị ngược đãi. Tôi muốn bị
ngược đãi cơ...
- ...
- Tôi đi gọi Mẹ kế ra ngược đãi tôi. Nếu không thì Bạch mã
hoàng tử sẽ không để mắt đến cô nương bé nhỏ đáng thương như tôi.
- ...