Bầu trời đen kịt mưa như trút nước không hề dự báo mà rơi xuống tầm tã, Từ Ngôn Mặc cả người ướt đẫm len lỏi giữa màn mưa chạy đến bệnh viện.
" Con đã làm cái gì hả!.
Mộc Hạ, con nhìn mẹ đau khổ đến chết con mới vừa lòng phải không "
Mộc Hạ như chết lặng cả người đờ đẫn mặc cho Trương Tuyết Hân vừa đánh vừa mắng cô cũng không để ý đến.
Trương Tuyết Hân khóc đến thở không ra hơi, bà đã sớm nhìn ra tâm tư con gái dành cho Từ Ngôn Mặc cũng đã nhiều lần khuyên can cùng răn đe cô không được tìm cớ gây sự cho Ái Linh.
Nhưng người tính không bằng trời tính đến hôm nay con gái bà lại gây ra một sai lầm không thể cứu vãn.
Tống lão gia vẫn đang trên đường đến bệnh viện, nếu ông biết Ái Linh gặp chuyện là do Mộc Hạ gây ra thiết nghĩ Mộc Hạ còn yên ổn mà sống ở Tống gia được hay không?
" A Hàn, nếu Ái Linh con bé có chuyện gì tôi cũng không sống nổi nữa "
Bà nắm lấy tay chồng đau đớn nói, Tống Hàn đỡ vai bà khẽ cau mày trách cứ.
" Đủ rồi, Tuyết Hân đừng có nói gỡ "
Trương Tuyết Hân lắc đầu, bà nợ đứa bé kia quá nhiều muốn bù đắp nhưng không biết lấy tư cách gì, bà cũng chỉ lẵng lặng xa xa nhìn cô thật cẩn thận tránh không xuất hiện trước mặt cô.
Nhưng tất cả dường như không đủ, giằn co mãi cũng đã là 12 năm.
Tống Hàn im lặng bi thương nhìn về phía phòng cấp cứu vẫn chưa mở ra suốt hơn một tiếng qua.
Từ Ngôn Mặc bước vào cũng không thèm nhìn đến bọn họ anh đi đến đứng trước cửa phòng cấp cứu mà lòng nóng như lửa đốt!.
anh hận không thể đá văng cánh cửa này mà đi vào trong xem cô thế nào rồi!
Có trời mới biết khi nghe tin cô gặp tai nạn giao thông tim anh đau đớn như bị ai đâm cho một nhát, lúc đó nếu anh đi theo cô thì mọi chuyện có phải đã khác rồi không!
Nhưng trên đời này làm gì có hai từ nếu như!.
anh ngồi bệt xuống đất hai tay ôm đầu, không ai để ý đến khoé mắt anh có một giọt lệ âm thầm rơi xuống!.
3 tiếng sau, cuối cùng cánh cửa khép chặt kia cũng chịu mở ra Từ Ngôn Mặc và hai vợ chồng Tống Hàn lật đật chạy đến.
" Ai là người nhà của nạn nhân "
" Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy "
Không để cho hai người kia nói chuyện anh liền cướp lời lên tiếng trước, bác sĩ thấy vậy quay sang nói với anh.
" Nạn nhân đã qua cơn nguy kịch chúng tôi đã chuyển cô ấy qua phòng hồi sức, nhưng do va chạm quá mạnh đôi chân tuy có thể hồi phục nhưng sau này e là sẽ không thể hoạt động được nữa "
Ầm!.
trong đầu Từ Ngôn Mặc như nổ tung!.
không thể hoạt động mạnh!.
cô nhóc của anh!.
sau này cô làm sao mà nhảy múa được nữa đây! cô nhóc của anh!.
phải làm sao đây!.
Mà Trương Tuyết Hân bên cạnh nghe được liền trực tiếp ngất xĩu Tống Hàn đỡ lấy bà, áy náy nhìn bác sĩ rồi đưa bà qua phòng bệnh kế bên.
" Nạn nhân mất máu khá nhiều nên vẫn còn hôn mê, muốn vào thăm thì hạn chế chỉ một người được vào "
Bác sĩ nói xong cũng xoay người rời đi, Từ Ngôn Mặc nhắm mắt lại cố gắng khiến bản thân trấn tĩnh trở lại!.
anh không thể gục ngã cô nhóc của anh vẫn cần có anh bên cạnh.
Anh xoay người định đi sang phòng hồi sức vừa quay sang liền nhìn thấy Mộc Hạ đang mở to hai mắt nhìn vào phòng cấp cứu trên người cô ta toàn là máu!.
đó là máu của Ái Linh, xiết chặt nắm tay anh nhịn không được đi đến trước mặt cô ta nói vài câu.
" Em ấy chưa từng muốn tranh giành với cô, tất cả mọi chuyện suy cho cùng em ấy cũng là người vô tội, bây giờ kết quả như thế cô vừa lòng chưa!.
có lẽ cô biết múa ba lê đối với em ấy mà nói có bao nhiêu khát vọng, mà bây giờ!.
"
Anh nói đến đây liền im lặng vì giọng nói của anh đã bắt đầu ngẹn ngào anh dứt khoát xoay người rời đi để lại một mình Mộc Hạ như cái xác không hồn ngồi đó.
Từ Ngôn Mặc vừa rời đi Mộc Hạ bất chợt oà khóc như đứa trẻ hai vai cô run rẩy khóc đến tê tâm liệt phế.
Đến cuối cùng cô đã làm cái gì cơ chứ, cô đã trở thành cái dạng người mà cô căm ghét nhất!.
tại sao! tại sao lại đi đến bước đường này!.
" Linh Linh chị xin lỗi "
Đây có lẽ là câu nói mà cô muốn nói với Ái Linh nhất ngay lúc này, nhưng bây giờ cô còn mặt mũi đâu mà đối mặt với Ái Linh đây.
.