Kể từ ngày hôm đó Từ Ngôn Mặc đã chuyển phòng bệnh sang cách vách phòng của Ái Linh để tiện qua lại hơn.
Diệp Tâm và Sở Triết Hạo cũng rất tri kỷ mà đến chăm sóc hai người.
Những ngày ở bệnh viện những ai nên đến thăm cũng đã đến và những ai không nên đến cũng không hề xuất hiện.
Ái Linh tuy không có bị thương nhưng dưới sự cưỡng chế của Tống lão gia cô vẫn phải ngoan ngoãn ở lại viện vài ngày và dĩ nhiên người đến điều trị cho cô là một vị bác sĩ tâm lý.
Buổi chiều hôm ấy Ái Linh đang tựa vào giường bệnh đọc sách thì có một cô gái xinh đẹp tầm hai mấy tuổi bước vào, cô ấy mỉm cười hoà nhã với cô.
" Chị là Kiều Hân bác sĩ tâm lý do....Tống lão gia...mời đến "
Ái Linh cũng không bất ngờ gì mấy cô cười cười với Kiều Hân.
" Vâng, mời chị ngồi "
Kiều Hân ngồi xuống ghế âm thầm quan sát Ái Linh cô ấy vẫn giữ nụ cười trên môi, một lần nữa nói chuyện lại vào thẳng vấn đề.
" Có lẽ em cũng biết lí do hôm nay chị đến đây vậy chị cũng không vòng vo nữa, chuyện của em chị đã nghe Tống lão gia nói qua....Ái Linh em có thể cho chị biết cảm nhận của em khi đối mặt với quá khứ là như thế nào không?"
Kiều Hân nói là đã nghe kể qua chứ không phải là hồ sơ bệnh án của Ái Linh cô quan sát rất kĩ Ái Linh không bỏ qua một chi tiết nhỏ trên mặt cô.
Tuy thế Ái Linh vẫn là trầm mặc một lúc rất lâu không hề trả lời Kiều Hân, cô mỉm cười dịu dàng nói.
" Đừng căng thẳng em chỉ cần nói cho chị biết về những điều mà em muốn nói "
Ái Linh lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Kiều Hân, vẻ mặt cô biểu hiện rất bình thản.
" Ray rứt....khó chịu....như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò trong cơ thể....đây là cảm giác khi em đối mặt với họ..."
Nhưng như thế khoé mắt Kiều Hân vẫn thấy được đôi tay đang xiết chặt thành nắm đấm của Ái Linh, cô mỉm cười thay đổi đề tài trong lời nói còn mang theo chút trêu ghẹo.
" Vậy còn với Từ Ngôn Mặc...!hửm...."
Khoé môi Ái Linh lúc này mới khẽ vươn lên, cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ bầu trời bỗng trong xanh đến lạ.
" Em yêu anh ấy...."
Kiều Hân lúc này cũng bật cười.
" Ừm...thẳng thắn...chị rất thích..."
Ái Linh cũng nhìn cô cười hai người cứ thế trò chuyện rất lâu, không đề cập đến chuyện bệnh tình của Ái Linh mà chỉ như hai cô gái đang hàn huyên tán dốc.
Lúc Kiều Hân đứng lên ra về cô có để lại cho Ái Linh một câu, cho đến nỗi đến lúc Kiều Hân đi rồi bên tai Ái Linh vẫn văng vẳng câu nói kia.
" Ái Linh đôi khi tha thứ cho người khác cũng là tự cho mình một lối về, có lẽ những người bên cạnh thật sự yêu thương em cũng không hề muốn nhìn thấy em ôm thù hận trong lòng để rồi đánh mất đi chính mình "
****Cốc...cốc...cốc...****
Kiều Hân gõ cửa vài cái rồi trực tiếp bước vào phòng bệnh của Từ Ngôn Mặc.
" Kiều Hân thế nào rồi "
Từ Ngôn Mặc đang đứng trước cửa sổ thất thần thấy Kiều Hân đi vào thì vội vàng chạy đến, Kiều Hân thấy được liền tặc lưỡi.
" Tớ nói này cậu sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên thế à "
Thật ra Kiều Hân là bạn của Từ Ngôn Mặc anh sợ Ái Linh biết trong lòng sẽ không thoải mái nên lấy danh nghĩa của Tống lão gia mời Kiều Hân đến.
Kiều Hân lườm anh một cái cô nói.
" Ái Linh rất thẳng thắn là một cô gái kiên cường, chỉ là bị hai chữ tình thân đánh cho cõi lòng tan tác đầy một màu âm u "
" Vậy bệnh tình em ấy có cách hồi phục hay không "
Từ Ngôn Mặc chỉ cần nghĩ đến cảnh cô đặc dao lên cổ tay mình thì liền sợ hãi, Kiều Hân nhìn thấy anh như vậy cũng hiểu được anh lo lắng điều gì, cô thở dài nói.
" Những lần trước đó cô ấy dùng những hành động tiêu cực để tổn thương bản thân và người khác là do bị đè nén cảm xúc quá lâu đến lúc bùng phát liền không khống chế được bản thân, nhưng lúc bình thường cô ấy vẫn là một người có tư duy và suy nghĩ của riêng mình.
Về vấn đầy khả năng hồi phục hay không vẫn nên là nằm ở chỗ cô ấy, chỉ là cậu nếu muốn giúp cô ấy thì hãy dùng tình cảm của mình để bù đắp khoảng trống mà tình thân đã gây ra "
Từ Ngôn Mặc nghe được cũng trầm mặc một hồi lâu...thì ra con người ta cho dù mạnh mẽ đến đâu thì vẫn cần được yêu thương che chở..