Tạm biệt mọi người ở Từ gia Từ Ngôn Mặc đưa Ái Linh về kí túc xá không khí giữa hai người vẫn có chút gì đó là lạ.
Nhìn bóng lưng Ái Linh dần khuất xa bước vào kí túc xá, Từ Ngôn Mặc lúc này mới xoay người rời đi anh vừa mở cửa xe thì nghe phía sau có người gọi tên anh.
" Từ thiếu gia! "
Từ Ngôn Mặc quay người lại nhìn về phía người gọi anh khẽ nheo mắt, anh nhận ra người này!
" Lâm quản gia!.
"
Lâm quản gia cười cười nhìn anh, ông khẽ gật đầu.
" Lão gia cho mời thiếu gia! mong cậu đến đó một chuyến "
Từ Ngôn Mặc như có điều suy nghĩ anh gật đầu rồi lên xe đi theo Lâm quản gia đến gặp Tống lão gia.
*Tại một căn biệt thự nhỏ gần trường học*
" Đến rồi sao!.
"
Tống lão gia nhìn Từ Ngôn Mặc đi đến, ông thoáng cười hiền hoà, hỏi.
" Cháu chào Tống gia gia "
" Haha!.
được rồi không cần câu nệ con ngồi xuống trước đi "
" Vâng ạ! "
Hai người ngồi xuống ghế sofa liền có người giúp việc mang trà đến, Từ Ngôn Mặc nhấc tách trà lên nhấp một ngụm rồi khẽ trầm giọng hỏi.
" Không biết Tống gia gia, mời con đến có việc gì không ạ! ?"
Tống lão gia bật cười ông nhìn anh ánh mắt thoáng nghiền ngẫm xa xăm.
" Con thấy căn nhà này thế nào, có cần thay đổi gì hay không?"
Tuy Từ Ngôn Mặc không hiểu ý tứ Tống lão gia cho lắm nhưng anh vẫn nghiêm túc quan sát căn nhà một vòng.
Một trệt một lầu, phòng khách, phòng bếp và nhà ăn đều thiết kế rất hợp lý, màu sắc ôn hoà ấm áp, nội thất rất đầy đủ tiện nghi!.
thoáng qua dường như không có chỗ sơ sót!
" Không cần ạ! con thấy căn nhà thiết kế rất đẹp mắt, hợp lý và rất hài hòa thưa ông! "
Tống lão gia nghe xong liền gật đầu hài lòng với câu trả lời của anh.
" Đây vốn là căn nhà của Linh Linh nhưng con bé quanh năm vẫn cứ ở lì trong kí túc xá của trường rất ít khi về đây, hôm nay ta gọi cháu đến để cho cháu xem xét qua, ta định bụng lấy căn nhà này làm nhà tân hôn cho hai đứa đấy!.
hahaha!.
"
Từ Ngôn Mặc nghe đây là nhà của cô nhóc thì không khỏi nhìn thêm vài lần, anh thu hồi tầm mắt nhìn về phía Tống lão gia, anh nghiêm túc hỏi ông một câu.
" Tống gia gia, ông thật sự an tâm tin tưởng mà giao Linh Linh cho cháu sao??"
Nghe anh hỏi, Tống lão gia liền bật cười.
" Thật là đứa trẻ thẳng thắn! ta rất thích!.
hahaha"
Ông càng nhìn Từ Ngôn Mặc càng thấy vừa ý, ông đưa tay chỉ chỉ vào người anh.
" Ta đây tin tưởng cháu có thể chăm sóc tốt cho cháu gái ta!.
mười hai năm cháu tìm kiếm con bé không phải chỉ là làm cho suông!.
Ngôn Mặc à! ta đây cũng rất tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình! "
Từ Ngôn Mặc cụp mắt, anh biết việc mình tìm kiếm tung tích Linh Linh không qua khỏi ánh mắt của lão nhân gia.
Nhưng anh vẫn không hiểu vì sao 12 năm che giấu nay chỉ vừa danh chính ngôn thuận công khai cô với mọi người, liền vội vã muốn gã cô ra ngoài.
Nghĩ đến đây mày anh liền nhíu chặt lại, anh ngẩng đầu quyết định đâm lao thì theo lao, thốt ra một câu khiến cho nụ cười trên môi Tống lão gia có chút gượng gạo.
" Vậy Tống gia gia có thể cho cháu biết, mười hai năm trước đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra!.
tại sao Linh Linh em ấy lại không thể nói chuyện được nữa "
Tống lão gia nghe đến đây thì không khỏi thở dài, ánh mắt ông dần nhìn về xa xăm.
" Haizz nếu con muốn biết thì ta đây cũng không đành giấu diếm làm gì nữa!.
".