Ái Linh khóc đến mệt rồi ngủ thiếp đi trong lòng Từ Ngôn Mặc, anh nhẹ nhàng đặc cô nằm xuống giường rồi đắp chăn cho cô, nhìn cô nhóc lúc ngủ mà khoé mắt còn ươn ướt lòng anh bỗng mềm mại đi vài phần.
Nhưng nhớ lại dáng vẻ bất thường khi nảy của cô mày anh không khỏi nhíu thật chặt, lúc này có tiếng gõ cửa thật nhẹ vang lên nhìn lại thấy người đến là Diệp Tâm và Sở Triết Hạo anh nhướn mày chỉ chỉ ra bên ngoài.
Diệp Tâm và Sở Triết Hạo thấy thế gật đầu ba người cùng nhau ra bên ngoài chừa lại không gian yên tĩnh cho Ái Linh đang say giấc.
" Thầy Từ, cảm ơn thầy ạ "
Diệp Tâm cuối thấp người 90° cảm ơn Từ Ngôn Mặc, anh thấy thế khẽ đỡ Diệp Tâm.
" Không cần việc tôi nên làm mà thôi.....tại sao em ấy lại thành như thế này????"
Diệp Tâm thở dài khẽ lắc lắc đầu.
" Em cũng không biết đêm hôm qua nhận được điện thoại tưởng là cậu ấy gọi nhưng ai ngờ lại là y tá của bệnh viện "
" Đêm hôm qua.....mấy giờ...."
" Dạ là gần nửa đêm....."
Từ Ngôn Mặc nhíu mày....nửa đêm????....hôm qua hai người tách ra là 9 giờ hơn....rốt cuộc khoảng thời gian sau đó cô đã đi gặp ai và làm gì???
" Diệp Tâm cậu vào trong với Ái Linh trước đi....tớ có vài câu muốn nói với anh ta "
" Này......"
Diệp Tâm nhìn Sở Triết Hạo rồi lại nhìn Từ Ngôn Mặc...lại thở dài....thôi vậy để họ có không gian riêng nói chuyện đàn ông đi....
" Được rồi....tớ vào trong với Ái Linh trước...."
Diệp Tâm đi rồi lúc này Sở Triết Hạo nhìn chằm chằm Từ Ngôn Mặc, hỏi.
" Anh họ, em không tin anh chỉ là quan tâm học trò của mình nên mới tìm đến tận đây??"
Từ Ngôn Mặc liếc xéo Sở Triết Hạo một cái, khinh khỉnh nói.
" Không liên quan đến cậu "
Rồi chẳng chừa mặt mũi cho cậu ta anh xoay lưng rời đi, nhưng đi được vài bước anh lại xoay người nói một câu.
" Ông nội dạo này hay nhắc đến cậu và cô chú rảnh thì cùng nhau về nhà một chuyến "
Sở Triết Hạo bị anh làm cho tức đến nghẹn họng khoé môi giật giật, nhắc đến lão nhân gia làm gì....mông anh lại không khỏi cảm thấy đau rát đây này....
" Biết rồi.....hừ...!"
______________________________________
Tại một căn phòng nọ.
" Ngài Thượng Tướng...."
" Ừm mọi việc sao rồi....?"
" Đêm hôm qua đưa tiểu thư vào viện tôi đã cho người gọi điện bạn cùng phòng với cô ấy đến rồi ạ.....!hiện tại tiểu thư đã không sao....chỉ có điều...."
" Nói đi......"
" Đúng như ngài dự đoán....!Bệnh tình của tiểu thư đã tái phát....."
Nghe đến đây nét mặt nghiêm nghị của Tống Liệt khẽ biến đổi ánh mắt dâng lên nổi ưu thương khôn cùng, ông thở dài chỉ qua một đêm mà tóc ông đã bạc thêm một phần.
" Phái một bác sĩ tâm lý đến âm thầm theo dõi bệnh trạng của con bé....còn nữa thời gian này cử thêm người bảo vệ con bé 24/24 "
" Vâng thưa ngài....còn có một việc ạ...."
" Việc gì???"
" Lần tái phát này của tiểu thư không quá mức nghiêm trọng hơn nữa rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh...."
" Hửm....có chuyện này sao"
" Vâng theo tôi nghĩ....!lúc đó có một người bên cạnh tiểu thư "
" Là ai....."
" Dạ là đại thiếu gia nhà họ Từ "
" Hửm.....là tên tiểu tử Ngôn Mặc...."
" Vâng....."
Ánh mắt Tống Liệt bỗng trở nên đầy thâm thúy như đang nghiền ngẫm chuyện gì đó.
" Haha quả là duyên phận....nhớ lúc bé Linh Linh thích nhất là bám theo sau đuôi của tiểu tử này....haizzz 12 năm cách trở rồi....tiểu tử kia cũng đã tìm kiếm đủ mệt......!Hahaha cũng lâu rồi ta chưa có gặp lại bạn già chí cốt của ta a....."
" Vâng tôi sẽ đi sắp xếp....".