Khu dân cư cao cấp Thiên Mẫunằm kề biệt thự Lâm Lập, từng nhà đều có sân rộng rãi , còn có một mảng công viên lớn toàn là rừng cây, bởi vậy
nơi này với người nuôi chó là thiên đường, đêm ngày tùy thời gian đều có thể thấy được một người ăn mặc đơn giản hợp thời mang theo thú nuôi yêu quý ra ngoài đi bộ. Tiệm thú cưng Bạn Tốt Của Bảo Bảo mở tại một nơi u
tĩnh , bên ngoài còn có hoa viên nhỏ, bố trí cực kỳ đơn giản ấm áp, tăng thêm thái độ phục vụ than thiết, bà chủ tiệm Mạc Ưu nhiệt tình yêu
thương thú nuôi, khai trương hơn hai năm đến nay đã có được một đám
khách hàng trung thành.
Hôm nay là chủ nhật, bình thường vào ngày nghỉ khách hàng đều đến
nhận thú nuôi mang về, Mạc Ưu giúp năm con chó chải long, quyết định
nghỉ một chút, vì vậy mang theo Bảo Bảo đến công viên Thiên Mẫu đi dạo.
Cô không muốn vì bận rộn mà lơ là chú chó cưng.
Dắt Bảo Bảo chạy một vòng, cô tới bên một quảng trường nhỏ cùng Bảo
Bảo chơi bóng, rất nhiều chú chó nhìn Bảo Bảo to lớn cảm thấy vừa hiếu
kỳ vừa sợ hãi, nhưng tính tình thân thiện và hào phóng của Bảo Bảo khiến nó kết giao được với rất nhiều bạn mới; Mạc Ưu cũng thừa cơ cùng rất
nhiều người chủ tản bộ rao đổi, thuận tiện quảng cáo thay cửa tiệm. Đột nhiên, không biết từ chỗ nào chạy ra một chú chó săn màu hoàng kim lao
thẳng tới hướng Mạc Ưu, cô ổn định thân thể ôm lấy thân hình khổng lồ
đang liếm mặt mũi cô đầy ẩm ướt, lúc này mới nhận ra con chó lớn nhiệt
tình này.
“Hỉ Nhạc!” Mạc Ưu hưng phấn mà ôm chú chó, không ngừng lấy tay cào bộ lông dài mềm mại của nó, xem ra cô cùng chú chó này giao tình không
phải là ít.
Hỉ Nhạc là khách quen của quầy thú nuôi, cuối tuần trước cô được nhờ
chăm sóc nó vì cô bạn Mary phải đi thẩm mĩ viện. Chỉ là mỗi lần Hỉ Nhạc
đến, Mạc Ưu nhất định phải đem Bảo Bảo và nó ngăn cách, bởi vì Mary
nghiêm khắc dặn dò không cho bất luận con đực nào tiếp cận Hỉ Nhạc, để
tránh làm bẩn giá trị huyết thống cao quý hơn mười vạn của nó.
Từ điều Mary miêu tả cùng với thái độ sợ hãi của cô ấy, Mạc Ưu thật sự đối với chủ nhân của Hỉ Nhạc không có cảm tình gì.
Tháng trước nghe Mary nói hộ chiếu của cô sắp đến kỳ hạn phải tạm về
nước, Hỉ Nhạc cũng đã lâu không tới cửa tiệm, vừa mới nhìn thấy chú chó
săn màu hoàng kim hiếm có kia chạy qua, làm Mạc Ưu nhớ tới con chó nổi
tiếng xinh đẹp kia, không ngờ mới xoay người một cái liền gặp được nó!
Bảo Bảo nhìn thấy Hỉ Nhạc, cũng cao hứng sủa tới sủa lui, một mực lấy thân thể nhào vào cô chó cái xinh đẹp, tại bên người nó ngoắt ngoắt cái đuôi liếm liếm cọ cọ, Hỉ Nhạc đáp lại cũng rất nóng bỏng.
Thấy hai chú chó liếm lẫn nhau khó chia lìa, Mạc Ưu sợ Bảo Bảo hưng
phấn quá muốn nhào tới Hỉ Nhạc, đang muốn kéo nó ra, xa xa đã truyền đến một tiếng gọi nghiêm khắc .
“Hỉ Nhạc, tới đây!”
Hạ Thiên Khoát rất khó có được thời gian rảnh rỗi, thấy chú chó săn
hoàng kim của mình lười biếng quỳ rạp trên mặt đất trong nhà, chơi bóng
trong sân cũng không làm nó hào hứng, đành phải mang Hỉ Nhạc ra ngoài
tản bộ.
Người chăm sóc Hỉ Nhạc là Mary vì hộ chiếu có vấn đề nên phải tạm rời đi, quản gia La còn đang bận tìm người phụ trách chăm sóc Hỉ Nhạc,
không ai làm bạn nên nó mới có vẻ buồn rầu.
Lao ra khỏi nhà, Hỉ Nhạc giống như con ngựa hoang thoát cương hưng
phấn không thôi, Hạ Thiên phải cầm chặt dây da mới kéo được nó. Anhnghĩ
thầm có dịp nên đưa nó tới trường học cho nó huấn luyện tính tình một
chút, nhân tiện cho lai giống với mấy loài huyết thống cao quý.
Vốn định mang theo Hỉ Nhạc tới công viên một vòng rồi trở về nhà, ai
ngờ đi được nửa đường, Hỉ Nhạc đột nhiên dùng sức lao về phía trước như
một chiếc Mercedes-Benz, dây da trong tay lập tức buông ra, anh đành
phải chạy theo phía sau đuổi theo chú chó yêu.
Không ngờ nó lại bổ nhào vào trong ngực một người phụ nữ xa lạ, còn
có một con chó đực thấp kém ở một bên nhìn chằm chằm, tựa hồ muốn nhúng
chàm Hỉ Nhạc.
Hạ Thiên Khoát không quen nhìn con chó kia liếm láp khắp nơi.
“Hỉ Nhạc!” Anh một lần nữa nghiêm nghị kêu to . Hỉ Nhạc lại tuyệt
không để ý tới anh, đang bận thân mật với Bảo Bảo cùng một chỗ. Mạc Ưu
đoán rằng người đàn ông trước mắt chắc chắn là chủ nhân của Hỉ Nhạc, ông chủ của Mary, chỉ là không ngờ anh còn trẻ như vậy, xem ra so với cô
chỉ hơn có vài tuổi.
Hạ Thiên Khoát giữ chặt dây da trên cổ Hỉ Nhạc, cứng rắn kéo nó ra
khỏi bên người Bảo Bảo, Bảo Bảo rất không thức thời tiếp tục dính tại
bên người Hỉ Nhạc, lại bị anh không khách khí đuổi ra.
Anh nặng lời chỉ trích không them nể mặt Mạc Ưu.”Cô nên coi chừng con chó của mình một chút, đừng để nó như chó hoang chạy loạn khắp nơi, bắt nạt những con chó khác!”
Thái độ không ai chịu nổi của người này làm cho Mạc Ưu càng thêm
khẳng định anh chính là chủ nhân của Hỉ Nhạc, trong lòng lập tức bừng
lên lửa giận hừng hực.
Nhưng cô vẫn cố đè xuống cơn tức, việc mở cửa tiệm buôn bán làm tính
tình của cô thu liễm lại không ít, dù sao vẫn có câu dĩ hòa vi quý.
“Tiên sinh, phiền anh nói chuyện khách khí một chút! Là chó của anh
nhào tới tôi trước, tất cả mọi người ở đây có thể làm chứng. . . . . .”
Đám đông vây quanh đồng loạt gật đầu, Hạ Thiên Khoát vẫn chưa chấp nhận.
“Chó của tôi đã quá huấn luyện nghiêm khắc, nó sẽ không tùy tiện nhào tới người khác. Ngược lại chó của cô không ngừng cố tình chạm vào Hỉ
Nhạc, thiếu chút nữa nhào tới nó. . . . . . Hỉ Nhạc là loại chó thuần
chủng nổi danh, không phải mấy con cẩu tạp chủng có thể nhảy lên.” Hạ
Thiên Khoát kéo Hỉ Nhạc cách xa Bảo Bảo, hai chú chó vẫn nóng bỏng nhìn
lẫn nhau, có vẻ xao động bất an.
Mạc Ưu đương nhiên biết rõ giá trị của Hỉ Nhạc, nhưng với cô Bảo Bảo
cũng là độc nhất vô nhị, cô không cho phép bất luận kẻ nào khinh miệt
chú chó ưng.”Bảo Bảo nhà tôi cũng qua huấn luyện nghiêm khắc, nó không
phải chó hoang, sẽ không bắt nạt mấy con chó khác, nó và Hỉ Nhạc quen
biết nhau, cho nên mới có biểu hiện nhiệt tình như vậy. . . . . .”
“Hỉ Nhạc rất ít khi ra khỏi nhà, làm sao có thể quen biết cho nhà cô? Hơn nữa cùng cô còn có vẻ rất quen thuộc. . . . . .”
Hạ Thiên Khoát nhăn đôi mày rậm, dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá
người phụ nữ trước mắt, đồng thời nắm chặt dây da trong tay ngăn lại Hỉ
Nhạc.
Tên này không phải là ghen với cô chứ? Mạc Ưu chỉ cảm thấy buồn cười.
“Hỉ Nhạc với tôi rất quen thuộc nha! Cuối tuần nào cũng đều là tôi
giúp Hỉ Nhạc tắm rửa, làm đẹp, bởi vì nó với tôi là bạn tốt nha! Hỉ
Nhạc, đúng không nào?” Mạc Ưu cúi xuống cười thật tươi với Hỉ Nhạc, so
sánh với khuôn mặt như bột mì đông lạnh của Hạ Thiên Khoát cách biệt một trời.
Hỉ Nhạc lại bắt đầu vẫy đuôi hưởng ứng, thậm chí nâng lên chân trước
muốn nhào tới Mạc Ưu, như thể cô mới là chủ nhân chân chính của nó. Hạ
Thiên chỉ cảm thấy hành vi Mạc Ưu có chút khiêu khích, anh ghét nhất
loại con gái nhanh mồm nhanh miệng, không biết trời cao đất rộng này.
“Cô là nhân viên tiệm thú cưng?”
“Có cái gì chỉ giáo sao?” Mạc Ưu không trực tiếp trả lời, đối với tên đan ông không coi ai ra gì này có phần không cho là đúng.
Hạ Thiên Khoát không để ý tới việc cô múa mép khua môi, bởi vì anh
chẳng muốn lãng phí thời gian với một người không chút quan hệ này .
“Trở về nói cho bà chủ các cô biết, từ nay về sau Hỉ Nhạc sẽ không
trở lại tiệm các cô nữa.” Anh lạnh lùng nói những lời này, liền nắm Hỉ
Nhạc rời đi.
Mạc Ưu trừng mắt nhìn bóng lưng người đàn ông vừa ra mệnh lệnh, tức
giận đến nghiến răng, đáy lòng chợt loé ra ý nghĩ trêu cợt anh, vì vậy,
cô đột nhiên hướng tấm lưng kia quát to một tiếng: “Hỉ Nhạc!” Bảo Bảo
cũng hùa theo kêu một tiếng.
Hỉ Nhạc vốn đang rủ xuống cái đuôi đi theo sau lưng chủ nhân dạo
bước, nghe được tiếng gọi quen thuộc, mãnh liệt quay đầu lại, liền không hề báo trước chạy đi, lực to lớn làm cho Hạ Thiên không hề phòng bị,
chỉ có thể mặc cho chú chó chạy.
“Hỉ Nhạc, dừng lại!” Hạ Thiên Khoát nghiêm nghị ngăn Hỉ Nhạc lại, Hỉ
Nhạc nghe lời ngừng lại, ánh mắt nóng bỏng vẫn như cũ nhìn về phía Mạc
Ưu, cái đuôi lay động rối rít.
Hạ Thiên Khoát mặc kệ sự khiêu khích của cô, tiếp tục buông lỏng chú
chó đang rất không tình nguyện đi lên phía trước, Hỉ Nhạc có vẻ xao động bất an, vừa đi vừa quay đầu lại. Hạ Thiên Khoát bị chú chó làm cho chật vật khiến Mạc Ưu mừng thầm, bất quá nghĩ đến việc từ nay về sau sẽ mất
đi khách hàng Hỉ Nhạc, cô lại cảm thấy có chút không nỡ, cô thật sự rất
thích Hỉ Nhạc vừa xinh đẹp vừa hiền lành.
“Ai! Bảo Bảo, từ nay về sau chúng ta không còn nhìn thấy Hỉ Nhạc nữa . . . . . .” Cô vuốt bộ lông ngắn của Bảo Bảo, bắt đầu vừa trêu cợt vừa
cảm thấy ảo não.
Cô rất coi trọng mặt mũi, chỉ cần có người đối tốt với cô tám phần,
cô sẽ đáp lại đối phương mười phần; nhưng nếu có người đối ác với cô một phần, cô chắc chắn sẽ ném trả lại gấp mười.
Đều là do tên đàn ông thối này chọc tức cô trước!
Thôi, loại khách này không cần có cũng được, để tránh phải nhìn sắc
mặt hắn mà sống! Mạc Ưu xua tan mấy suy nghĩ không vui, cầm lấy quả bóng tiếp tục cùng Bảo Bảo chơi đùa.
Lại là một ngày chủ nhật khác, hôm nay chó đến sửa lông rất nhiều.
Chờ nhân viên Tiểu Khiết cùng A Khoan tan việc, Mạc Ưu vội vàng quét
dọn cửa tiệm, mãi cho đến mười giờ tối mới có thời gian sửa sang lại
đống bề bộn hôm nay. Lúc này, chuông gió treo trước cửa lại vang
lên.”Hoan nghênh quý khách!” Cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào, thấy
Hỉ Nhạc đứng đối diện lắc mạnh cái đuôi, tiếp đó là khuôn mặt lạnh như
tiền của Hạ Thiên Khoát.
“Chào. . .” Không ngờ tới anh còn có thể đến, Mạc Ưu tranh thủ thời gian đứng dậy tiến lên đón. Thật sự là oan gia ngõ hẹp!
Cô bất đắc dĩ nghĩ.
Mặc dù trước đó đối lập có chút xấu hổ, nhưng Mạc Ưu vẫn tận lực giữ
nụ cười, dù sao đây cũng là nơi làm ăn, khách hàng đến thăm đều không
thể đắc tội.
Hạ Thiên Khoát hơi nhíu mày, không ngờ lại gặp lại cô.
Chi nhánh công ty bên Châu Âu tạm thời có chút biến cô, sáng mai anh
phải bay đến Hà Lan, cho nên phải giúp Hỉ Nhạc tìm được chỗ chăm sóc.
Vừa mới đi một vòng, duy nhất chỉ còn tiệm thú nuôi này mở, nhưng lúc
trước anh đã nói không đến nữa .
“Bà chủ có ở đây không?” Tuy không tình nguyện, nhưng bây giờ chỉ có sự lựa chọn này.
“Xin hỏi có chuyện gì không?” Hôm nay anh tới là vì chuyện lần trước
nên đến trách cứ sao? Cái này cũng quá nhỏ mọn khó tưởng tượng đi! Mạc
Ưu thầm nghĩ.
“Tôi chỉ bàn chuyện với bà chủ.” Hạ Thiên Khoát hoàn toàn không để cô vào mắt.
Mạc Ưu lặng lẽ hít một hơi, không tự chủ nhô cao lưng, nụ cười trên
mặt bắt đầu có chút cứng lại.”Tôi chính là bà chủ của nơi này, tôi họ
Mạc. Xin hỏi có gì cần phục vụ cho anh?” Tuy trước đây cùng anh có chút
đụng chạm, nhưng phản ứng của anh vẫn làm cho cô không phục lắm.
Cô đã quen với việc khách hàng là bà chủ thì tỏ ra kinh ngạc, nhưng
không ai như người đàn ông ở trước mắt, không thèm che dấu chút nào sự
khinh miệt.
Đầu Mạc Ưu nhỏ nhắn xinh xắn mảnh mai, cao gần mét sáu, dáng người bé nhỏ lại thêm khuôn mặt trẻ con, một đôi mắt to trong suốt sáng ngời,
môi căng tròn lại đủ mỏng, hình dáng như một thiếu nữ vô tội đáng yêu,
người không biết còn tưởng rằng cô là học sinh cấp 3 hoặc sinh viên làm
công trong tiệm, bởi vậy cô tận lực làm một kiểu tóc dài cuộn sóng làm
cho mình thành thục hơn một chút, nhưng hiển nhiên hiệu quả không như
mong muốn.
“Cô là chủ tiệm?” Hạ Thiên nhướn lông mày đánh giá cô, ánh mắt mang
theo nghi vấn, tiếp theo liền không cho là đúng nói: “Quên đi.”
Anh dắt Hỉ Nhạc xoay người muốn rời đi, hành động xem thường người
khác làm cho Mạc Ưu cảm thấy rất bi thương, thực sự khiêu khích cá tính
không chịu thua ai của cô.
“Tiên sinh, chuyện lần trước tôi thật xin lỗi!” Cô phải giữ anh lại,
chứng minh mình là dân chuyên nghiệp, không thể để cho anh xem thường.
Hạ Thiên Khoát quả nhiên dừng lại, vì sự nhượng bộ của cô mà kinh ngạc.
Thấy anh quay đầu lại, Mạc Ưu tranh thủ thời gian nắm lấy cơ hội
thuyết phục anh.”Tuy giữa chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng anh không thể bởi chối bỏ sự chuyên nghiệp của tôi như vậy.”
Cô đứng dậy chỉ hướng bảng treo trên tường, là hai giấy chứng
nhận.”Tôi là Mạc Ưu, năm nay hai mươi bảy tuổi, mở cửa tiệm này đã hơn
hai năm, đây là giấy phép chăm sóc chuyên nghiệp thú nuôi, còn có bằng
buôn bán. . . . . .”
Cô tích cực đổi mới ấn tượng của Hạ Thiên Khoát, nhưng anh vẫn còn có vẻ hồ nghi.
Nhìn chăm chú biểu lộ thành khẩn của cô một hồi lâu, Hạ Thiên mới mở
miệng hỏi: “Nếu như tôi đem Hỉ Nhạc gửi ở đây một tuần, cô có thể cho
tôi sự bảo đảm gì?”
Hoá ra không phải anh tìm đến gây phiền toái. . . . . . Gặp khách tới cửa, thành kiến có nhiều hơn nữa cũng đều tan thành mây khói, huống hồ
bênh cạnh còn có tiệm thú nuôi khác đang cạnh tranh khốc liệt, cô phải
nắm bắt từng cơ hội, trên thực tế Hỉ Nhạc chính là “khách sộp” trong
tiệm.
“Chúng tôi bảo đảm giao Hỉ Nhạc hoàn hảo như lúc ban đầu trả cho anh, còn có thể miễn phí phục vụ làm đẹp, chúng tôi mỗi ngày sẽ mang nó đi
ra ngoài tản bộ hai lần, mà không phải một mực nhốt ở trong lồng. Đương
nhiên mấy vấn đề hoàn cảnh, vệ sinh, thư giãn càng trọng yếu, như con
chó này đã ở đây đến ngày thứ ba, tôi vừa mới vệ sinh qua. . . . . .”
Mạc Ưu cố gắng đẩy mạnh lượng tiêu thụ phục vụ, vì chứng minh năng
lực của mình. Mở ngăn kéo lấy ra một tập hợp đồng, đưa đến trước mặt Hạ
Thiên Khoát.
“Những người nay đều là khách hàng của tôi, bọn họ đều rất tin vào sự chuyên nghiệp của tôi, anh giao Hỉ Nhạc cho tôi nhất định không có vấn
đề. Thực ra nó đối với nơi này rất quen thuộc, nếu như đến một nơi khác
lạ lẫm, nó chắc chắn sẽ cảm thấy bất an, buổi tối cũng không ngủ ngon. . . . . .”
Hai người đang trao đổi, Hỉ Nhạc một mực nằm bên chân Mạc Ưu, vừa
nghe đến tên của mình, nó vội vàng đứng dậy ngẩng đầu nhìn về phía cô,
Mạc Ưu cũng lấy tay nhẹ vỗ về cằm nó, Hỉ Nhạc nheo lại đôi mắt, một bộ
dáng rất hưởng thụ, làm cô không khỏi lộ ra nụ cười cưng chiều.
“Anh xem, Hỉ Nhạc rất thích tôi. . . . . .”
Nụ cười tự đáy lòng cùng sự tận tâm tích cực làm cho thái độ Hạ Thiên thoáng mềm xuống, thậm chí đã bắt đầu thuyết phục được anh.
“Tôi không thích bất cứ con đực nào tiếp cận Hỉ Nhạc. Nó chỉ có thể
mang huyết thống thuần chủng, gần đây đã bắt đầu động dục, tôi còn chưa
có ý định lai giống, càng không muốn cho bất cứ con chó nào không rõ lai lịch tiếp cận nó, cô làm được chứ?”
Anh lạnh lùng nhìn về phía phòng làm việc, Bảo Bảo qua cánh cửa thủy
tinh si tình nhìn ra bên ngoài, thỉnh thoảng nâng lên chân trước ghé vào trên cửa, có vẻ nôn nóng. Mạc Ưu vẫy tay ý bảo Bảo Bảo an tĩnh lại,
quay đầu hướng Hạ Thiên lộ ra vẻ tự tin cam đoan.”Cứ giao cho tôi, vừa
lúc mấy ngày này đang ít khách, tôi có thể dành sức tận lực chăm sóc Hỉ
Nhạc, sẽ không để cho Bảo Bảo hoặc bất cứ con chó nào tiếp cận nó.”
Tâm tư của anh thay đổi làm cho nội tâm Mạc Ưu tung tăng như chim sẻ
không thôi, kiếm tiền tuy trọng yếu, nhưng cô làm như vậy cũng là để
chứng tỏ mình.
Hạ Thiên như có điều suy nghĩ nhìn Mạc Ưu, ánh mắt nhìn thế nào cũng
có cảm giác cô như là đang tham gia thi vấn đáp công chức, đối diện là
ông chủ khó tính. Mạc Ưu liều mạng ổn định nhịp tim đập nhìn lại anh, nụ cười trên mặt như trước tràn ngập tự tin, thậm chí có chút ít không
chịu thua kém.
Hạ Thiên Khoát ngược lại bội phục dũng khí của cô, có rất ít người bị anh nhìn như vậy còn có thể cười được.”Đưa hợp đồng cho tôi.”
Từ trước đến nay anh không bao giờ làm việc gì mà không chắc chắn,
anh cũng không hiểu tại sao lại bị cô gái này thuyết phục, huống chi
trước kia ấn tượng đối với cô còn kém như vậy. . . . . . Có lẽ bị ánh
mắt trong trẻo chăm chú làm cảm động chăng! Anh lập tức đối với ý nghĩ
như vậy cảm thấy buồn cười.
“Cảm động”, loại cảm giác mông lung mơ hồ này với anh mà nói rất lạ lẫm, cũng không hề quan trọng.
“Tốt.” Mạc Ưu nén xuống sự vui sướng vì thắng lợi , vội vàng đem hợp
đồng lật đến phần chỗ trống, để cho Hạ Thiên điền một ít số liệu cơ
bản.
Ai ngờ anh mới đọc hợp đồng, đã bắt đầu nhíu mày.”Tôi muốn bổ sung điều khoản quan trọng nhất.”
Hắn cầm lấy bút tại chỗ trống cuối cùng ghi chú rõ: Nếu bên A (Mạc
Ưu) sơ suất tạo cho bên B ( Hạ Thiên Khoát) tổn thất, kể cả là lạc
đường, bị thương, mang thai hay chăm sóc thiếu chu đáo làm cho bị bệnh,
phải bồi thường giá trị gấp năm lần giống chó săn hoàng kim, tổng cộng
là năm trăm vạn.
Mạc Ưu nhìn điều khoản phụ, trừng lớn mắt nhìn con số năm trăm vạn, anh dứt khoát là muốn cướp ngân hàng. . . . . .
“Điều khoản này…hình như cũng không cần thiết lắm? Tôi nhất định sẽ
không để cho những sự việc này xảy ra!” Cô thề son sắt cam đoan. Mở cửa
tiệm hai năm, lần đầu tiên cô đụng phải khách hàng đưa ra yêu cầu vớ vẩn này!
“Đã không xảy ra, vậy có hay không điều khoản này cũng sẽ không có gì khác biệt?” Hạ Thiên Khoát lạnh lùng nhìn cô nửa đường bỏ cuộc, “Làm
như vậy chỉ là đề phòng vạn nhất, quyền lợi người tiêu dùng hẳn là phải
được bảo đảm không phải sao? Hay cô sợ mình làm không được?”
Đã ở trước mặt anh khoe khoang khoác lác, anh cũng muốn nhìn xem cô
gái này có lợi hại như chính cô ta khoác lác hay không, hay chỉ là dựa
vào mồm miệng mà buôn bán. Bị một cú như vậy, Mạc Ưu càng không thể từ
chối.”Đương nhiên làm được! Anh cứ yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ đem Hỉ
Nhạc hoàn hảo như lúc ban đầu giao cho anh.”
Cô anh nhanh chóng kí tên lên hợp đồng, đóng dấu điểm chỉ, để tránh anh đổi ý.
Hạ Thiên Khoát lúc này mới hài lòng ký và thu hồi hợp đồng, móc ví ra trả tiền, đồng thời cũng không quên trêu chọc cô :
“Hi vọng cô nói được làm được.”
Anh ngồi xổm người xuống vuốt ve sống lưng Hỉ Nhạc, biểu lộ cùng ngữ
khí chuyển biến ba trăm sáu mươi độ.”Hỉ Nhạc, cưng ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, papa sẽ sớm tới đón cưng. . . . . .” Ngữ điệu của anh tựa như đang dỗ dành trẻ con, rất dịu dàng, ánh mắt mang theo sự cưng chiều vô cùng, giống như người cha với đứa con.
Mạc Ưu thấy kỳ lạ, người đàn ông này cũng có lúc như vậy sao? Đối với cô thì tỏ thái độ xem thường, đối với chó lại nhẹ giọng nhỏ nhẹ như
vậy, nói vậy cô so với một con chó còn không bằng! Tuy gần đây cô cho
rằng đàn ông so với chó còn không bằng, nhưng mình lại bị như vậy đối xử thì thật đúng là không dễ chịu.
Đang lúc trong đầu Mạc Ưu hiển hiện ý nghĩ như vậy, Hạ Thiên Khoát đã đứng dậy, quăng cho cô một nhìn soi mói mắt rồi xoay người rời đi.
Cô lúc này mới hoàn hồn, nhớ tới lễ phép.
“Hạ tiên sinh, cám ơn anh!” Từ khi mở cửa tiệm đến nay mới gặp một khách hàng khó chiều như vậy, lúc này cô mới thở dài một hơi.
“Hỉ Nhạc, chủ nhân nhà cưng thật là khủng khiếp nha. . . . . .” Cô
cúi xuống vuốt bộ lông mềm nhỏ của chú chó to lớn, cảm giác như là vừa
đánh xong một trận chiến gian khổ, “Bất quá, cưng đúng là một con chó
hạnh phúc nha, bởi vì trong mắt người đàn ông kia chỉ có cưng thôi!”
Hỉ Nhạc nhiệt tình liếm láp tay Mạc Ưu, không ngừng dùng đuôi vẫy vậy đáp lại cô, trong lòng suy nghĩ: Papa đi đâu rồi?
Đóng cửa, Mạc Ưu đem Hỉ Nhạc dàn xếp tại trong lồng mặt tiền cửa
hàng, cũng đem Bảo Bảo nhốt tại phòng làm việc, làm cho hai chú chó chỉ
có thể nhìn qua qua cánh cửa thủy tinh xa xa.
“Bảo Bảo, đừng như vậy, làm người phải biết thân biết phận, chó cũng
vậy nha! Người ta là thiên kim đại tiểu thư, tuy trong tiệm cưng cũng là đại thiếu gia, nhưng vẫn không xứng với người ta. . .”
Bảo Bảo là tạp giao của giống Labrador với chó khác, sau khi phong
trào nuôi loại chó này qua đi, bị người chủ ném bỏ tại thùng giấy ven
đường, được Mạc Ưu nhặt được. Bộ lông trên người nó xen lẫn một ít dúm
tạp mao, làm cô không khỏi hoài nghi Bảo Bảo có huyết thống của giống
Ali, dù sao cũng là tạp giao.
Mạc Ưu tuyệt không để ý đến vấn đề huyết thống nhàm chán gì đó, bởi
vì Bảo Bảo là phúc tinh của cô, từ khi nhặt được nó, cô liền quyết định
phát triển phương diện làm đẹp thú nuôi, tên tiệm và biển quảng cáo đều
xuất phát từ Bảo Bảo là chính, quả nhiên đưa tới không ít vận may. Tuy
Bảo Bảo trong lòng Mạc Ưu là độc nhất vô nhị, nhưng cô cũng không muốn
nó leo lên cùng kẻ quyền quý có tiền kết làm”Thân gia” ; hơn nữa, cái
này liên lụy đến món tiền năm trăm vạn, cô tuyệt không thể phớt lờ.
“Ô. . . . . .” Bảo Bảo ai oán một tiếng, lập tức bất đắc dĩ quỳ rạp
trên mặt đất, như thể nghe hiểu được lời chủ nhân khuyên bảo.
“Ai! Cậu bé đáng thương. . . . . .” Mạc Ưu khẽ vuốt ve chú chó cưng,
nhìn xem bên ngoài Hỉ Nhạc cũng an phận ghé vào trong lồng, lúc này mới
an tâm lên lầu, trên đó là phòng ở của cô.
Dưới lầu gian thú nuôi được sửa sang lại sạch sẽ, nhưng trên lầu lại bừa bãi như một ổ chó.
Chỉ thấy Mạc Ưu thuận tay nhặt lên một sợi dây trên mặt đất cột tóc
lại, đồng thời chân đá văng báo chí chặn đường, còn có bình đồ uống rỗng không, cả người dùng sức hướng giường bổ nhào về phía trước.”A – mệt
chết đi được!” Cô nâng thân cởi đồ lót nhét vào dưới gầm, lười biếng
quay cuồng trên giường tính toán sổ sách, góc phải giường còn vứt bề bộn quần áo hồi sáng, nhưng cô như mọc rể chẳng muốn đứng dậy thu dọn. Đầu
óc yên tĩnh suy nghĩ, khuôn mặt lạnh như băng của Hạ Thiên Khoát thoáng
cái liền xông vào.
Người đàn ông đó rốt cuộc là thần thánh phương nào? Một vẻ cao ngạo
từ trên cao nhìn xuống, bộ dáng rất xem thường người khác, khách hàng
của Bạn Tốt Của Bảo Bảo đều là người có tiền, nhưng cũng không chảnh như anh!
Bất quá tình cảm của anh với thú cưng thật không thể diễn tả thành
lời, giống như xem nó như con đẻ, có lẽ ở nhà anh là một người cha một
người chồng tốt cũng không chừng! Nhưng mà, trước kia hình như có nghe
Mary nói ông chủ của cô còn chưa kết hôn. . . . . .
“Ai nha! Mình đang nghĩ chuyện gì vậy?” Mạc Ưu xoay người, xua xua bóng hình người đàn ông kia ra khỏi cuộc sống của mình.
Từ rất lâu rồi cô đã hạ quyết tâm không nói chuyện yêu đương, đối với cuộc sống độc thân thuần khiết đã rất hài lòng, mỗi ngày ở chung với
đám chó mèo đáng yêu, cho bọn nó ăn ngon mặc đẹp cô đã rất thỏa mãn.
Tuy cô rất yêu mến cái nghề này, nhưng có cái khó là phải giao tiếp
với đủ loại người. Gặp được khách tốt có thể trở thành bạn bè, nhưng gặp phải “ngạo khách”thì lại làm người ta tức giận đến nghiến răng, lại còn phải bày ra khuôn mặt tươi cười ứng phó, giống như người đàn ông kia. . . . . . Cô dùng sức gõ một cái vào đầu mình.
“A! Mạc Tiểu Ưu, mới vậy đã bị hù rồi sao? Từ nay về sau còn buôn bán thế nào nữa?”
Vì để dời đi sự chú ý, cô dùng hai chân kẹp điều khiển từ xa cuối
giường mở ti vi, chuẩn bị xem hôm nay xảy ra chuyện gì đại sự, vừa
chuyển đài đến phần tin tức, thình lình phát hiện Hạ Thiên Khoát đang
trả lời phỏng vấn, đó là bản tin tối nay.
Mạc Ưu tựa như gặp quỷ nhảy dựng lên, cố gắng nháy mắt một hồi mới xác nhận đó chính là chủ nhân của Hỉ Nhạc.
Hạ Thiên Khoát có vẻ không vui khi đứng trước màn ảnh.”Có tin mới là
thời gian giao hàng lùi lại, ngày mai tôi sẽ bay đến Hà Lan tự mình xác
định, cũng mau chóng yêu cầu nhà máy hiệu buôn đẩy nhanh tốc độ. Về phần việc vận chuyển hàng hóa giữa hai bên bờ sông tự nhiên bạo tăng, trước
mắt đội tàu của tập đoàn Hải Thiên sẽ điều hành đủ để ứng phó, cám ơn
quý vị đã quan tâm.” Anh nói xong quay đầu đi vào công ty, không cho
phóng viên có cơ hội truy vấn .
Phóng viên còn nói Tập đoàn Vận tải Đường thuỷ Hải Thiên mới đặt thêm năm chiến thuyền mới, có khả năng lùi lại ngày giao hàng, sẽ ảnh hưởng
đến công tác vận tải đường thuỷ của thành phố, cũng thêm mắm thêm muối
nói đến tác phong cường thế của Hạ Thiên Khoát, đòi một món tiền bồi
thường kếch xù từ nhà máy đã chậm trễ giao hàng, ước chừng khoảng vài
triệu. . .
“Oa! Quả nhiên là một người đàn ông đáng sợ. . .” Mạc Ưu lập tức như
đươc trút giận, cuộn tròn lăn trên giường. Khó trách anh không ai bì
nổi, hoá ra là tổng tài của Tập đoàn Vận tải Đường thuỷ Hải Thiên đứng
thứ năm thế giới! Cô thấy hơi căng thẳng một chút, vạn nhất xảy ra sai
lầm, kết quả của cô cũng không phải chỉ dùng một chữ Thảm là đủ nói hết. . .
Nghĩ như vậy, Mạc Ưu khẩn trương nhảy vọt tới dưới lầu, gặp Bảo Bảo
an phận nằm tại phòng làm việc, cô mới thở dài một hơi. Nhìn xuyên thấu
qua cửa thủy tinh vụng trộm quan sát tình huống của Hỉ Nhạc, Hỉ Nhạc chỉ hơi giương mắt liếc nhìn cô một cái, lập tức nhắm mắt lại.
Mạc Ưu lúc này mới an tâm trở lại lầu.”Ai. . . . . . Mình thật sự là
tự tìm phiền toái!” Tự đắc vài giờ lại đổi lấy vài ngày bất an, cuộc
trao đổi này thấy thế nào cũng không có lời!