Edit: Sa
Beta: Kem
***
Cù Tranh Viễn cứ tưởng Tạ Diễn chọn ở lại vì tương lai, nhưng thực ra phần nhiều là vì câu “Nếu em kiên trì như thế, anh sẽ là nhân chứng về mặt thời gian cho em”.
Đời này của Tạ Diễn không có cơ hội thân cận quá nhiều với người thân, vậy nên cậu sẽ không xem dịu dàng và yêu thương thành điều hiển nhiên, cậu thật sự trân trọng những người thương yêu cậu.
Bản thân còn không giải quyết được cảm giác tội lỗi, cậu nào dám kéo theo Cù Tranh Viễn cùng gánh chịu những thứ đó.
Lúc rạng sáng, ngoài cửa sổ vang lên mấy tiếng chim hót, chân trời có một mảng ánh sáng màu đỏ xuyên qua tầng mây mỏng manh, tiệm đồ ăn sáng bên đường kéo mở cửa cuốn, bắt đầu chào hỏi lượt khách đầu tiên, đêm dài vô tận đã trôi qua như thế.
Tạ Diễn đứng trên ban công nổi gió.
Hạ Thành là vùng duyên hải, không có mùa đông, nhưng gió sáng sớm vẫn rất lạnh, Cù Tranh Viễn về phòng tìm áo khoác rồi khoác lên cho cậu.
Phiền muộn đầy ắp của Tạ Diễn cũng dần bình phục theo mặt trời ló dạng, nhưng cậu vẫn cảm thấy có một phần trống rỗng trong tim.
Từ bỏ là chuyện trong chớp mắt, cái khó là sau khi từ bỏ phải đối diện với nội tâm của mình như thế nào.
Thực ra so với oán hận Đào Dã, thiếu nợ Tạ Mạn vẫn chiếm nhiều hơn.
Tạ Diễn cúi gằm mặt, đôi mắt đo đỏ: “Chị ấy chăm sóc em nhiều năm như thế nhưng em lại không có năng lực bảo vệ chị ấy an toàn, vậy nên em luôn muốn làm chút chuyện vì chị… Em cảm thấy em rất có lỗi với chị.”
Cù Tranh Viễn hơi đau lòng ôm lấy cậu: “Vậy em sẽ trách anh năm đó không bảo vệ em sao?”
Tạ Diễn nói ngay không cần suy nghĩ: “Đương nhiên sẽ không.”
Cù Tranh Viễn nghiêng đầu hôn lên tai cậu: “Vậy là được rồi, chị ấy chắc chắn cũng sẽ không trách mắng em.”
Tạ Diễn vẫn rũ mắt thở dài: “Đời người thật bế tắc, cảm thấy làm chuyện gì cũng sai, làm chuyện gì cũng có khả năng sẽ hối hận.”
Cù Tranh Viễn không bác bỏ quan điểm của cậu, chỉ duỗi tay nắm lấy bàn tay cậu, mượn cách này truyền cho cậu chút năng lượng ấm áp.
“Trước kia anh cũng hoài nghi ý nghĩa của cuộc đời, đặc biệt là mỗi lúc thỏa hiệp với cuộc sống, lúc không ngừng mất đi, cảm thấy tương lai đều là một mảng tối tăm…”
Tạ Diễn quay đầu nhìn hắn, đáy mắt Cù Tranh Viễn sáng trong, khoé miệng nhẹ nhếch, tiếp tục nói: “Nhưng sau này anh phát hiện ra rằng bất kì khoảnh khắc nào cũng không thể mất đi dũng khí tiến về phía trước.
Lúc anh đi học cực kỳ thích trượt băng, thầy giáo và bạn học đều khen ngợi anh ưu tú, anh cũng hy vọng có thể vào đội tuyển quốc gia, vì đất nước làm thật nhiều chuyện vinh quang hiển hách, nhưng sự thật là vóc dáng của anh ngày càng cao, độ dẻo dai của cơ thể lại ngày càng kém, rất nhiều động tác tập luyện anh đều không thể thành công.
Huấn luyện viên khuyên anh đừng nên lãng phí thời gian vào nghề trượt băng, anh thực sự rất suy sụp, cảm thấy ông trời cướp đi tương lai của anh, nhưng em nhìn anh của bây giờ xem, không phải vẫn rất tốt đó sao?”
Tạ Diễn hơi bất ngờ, cậu nhớ lại ngày trước còn cười nhạo Cù Tranh Viễn là một vận động viên đứng bét thì rất áy náy.
“Hoá ra anh còn có quá khứ không ai biết thế này…”
“Đó là đương nhiên, ai cũng có quá khứ.
Em mong ngóng đồ vật em tự đánh mất, cứ luôn cảm thấy thế giới này bất công, nhưng nếu như em cố gắng vượt qua mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm tiếp theo, lúc em quay đầu nhìn lại, nói không chừng em sẽ vui mừng vì khi ấy mình đã từ bỏ vài thứ.
Đời người luôn tràn đầy những điều kinh hỉ, giống như anh hết lần này đến lần khác gặp được em.”
Đang đàng hoàng bỗng nhiên thốt ra một câu tỏ tình, Tạ Diễn vừa có phần ngạc nhiên lại vừa có chút mê mẩn.
Cù Tranh Viễn xoay người nâng hai má cậu, nói một cách chân thành: “Cảnh sát Tạ, nhìn về phía trước, kiên trì với lý tưởng và niềm tin của em, dùng hết khả năng của em để bênh vực công bằng chính nghĩa, bảo vệ càng nhiều người cần em, thế giới này có lẽ sẽ ít đi một vài tội phạm nhờ em đó nhỉ? Như thế không tốt sao em?”
Tạ Diễn ngơ ngác nhìn hắn, cậu phát hiện năm tháng đã biến người đàn ông trước mắt thành một người vừa trưởng thành vừa rộng lượng, có một loại quyến rũ mà chàng trai ban tự nhiên vụng về như cậu không thể hình dung, tựa như trong một sát na nào đó, thế giới trước mắt lại bừng sáng hơn rất nhiều.
Cù Tranh Viễn nhớ đến một chuyên: “Em quăng bé Sư Tử đi đâu rồi?”
Tạ Diễn vòng tay qua bụng bé Hổ, ôm nó vào trong ngực: “Em để nó ở nhà Khương Phi rồi, đợi lát nữa em đến đón nó về.”
Cù Tranh Viễn đoán nguyên nhân cậu gửi mèo bên ngoài hẳn là vì sợ đánh thức nhân chứng.
Thành thật mà nói, hắn vẫn rất tò mò nếu tối đó Tạ Diễn mà hoàn thành kế hoạch thì sẽ thế nào, nhưng thấy nụ cười Tạ Diễn để lộ khi hôn nhóc mèo, hắn chẳng muốn quấy nhiễu cảnh tượng tốt đẹp này.
Bao gồm cả năm tháng cuối đời dài dằng dẵng còn lại, ngay cả nhắc hắn cũng không muốn nhắc đến ngày giao thừa đặc biệt này, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Trong tim hắn, bạn trai của hắn mãi mãi đều là cảnh sát Tạ vừa nói dối thì đỏ mặt, dịu dàng lương thiện lại tràn đầy cảm giác chính nghĩa.
Đêm giao thừa trôi qua trong một tràng tiếng pháo nổ.
Với Tạ Diễn mà nói, kế hoạch này miễn cưỡng liệt vào quá khứ, nhưng Cù Tranh Viễn vẫn nhớ chuyện Đào Dã bắt nạt bé cưng của hắn, chuẩn bị thay đổi cách suy nghĩ đi đối phó gã.
Có thể trông chờ một kẻ điên rồ tuân thủ pháp luật lúc gã xử lý chuyện khác không?
Cù Tranh Viễn kiên quyết không tin đời này Đào Dã chỉ từng phạm phải một lỗi, vậy nên hắn âm thầm điều tra, phát hiện dưới tên gã còn có một công ty đầu tư quy mô nhỏ khác.
Công ty mở ở tỉnh khác, mấy năm gần đây hạng mục đầu tư hầu như đều không có lợi nhuận nhưng lại chưa từng ầm ĩ tranh chấp kinh tế nào.
Tạ Diễn hẳn là chưa đụng được đến mấy thứ này, vậy nên cậu không hiểu, nhưng nhìn từ góc độ của một người ngoài mà nói thì chắc chắn là chuyện không bình thường.
Mở công ty không lợi nhuận chắc chắn có thứ gì đó khác, rửa tiền, trốn thuế lậu thuế, … tất cả đều có khả năng, nhưng những việc này cần một khoảng thời gian rất dài để điều tra.
Cù Tranh Viễn không chắc có thể xử lý ổn thoả những chuyện này, sợ Tạ Diễn vui mừng trắng một trận nên hắn định gây áp lực trước, đợi thu thập đủ chứng cứ liên quan rồi lại báo cáo.
Năm mới lần này cảnh sát Tạ có ba ngày nghỉ ngắn, Cù Tranh Viễn vốn muốn đưa cậu về quê ăn cơm Tất niên, nhưng bé Hổ cũng cần phải thay đổi tâm tình trong khoảng thời gian này, vậy nên hắn đã đặt hai tấm vé đi phà, chuẩn bị đưa Tạ Diễn đến Kojima giải sầu.
Sau khi Tạ Diễn tăng ca về nhà mới đột ngột biết được tin, ngạc nhiên vui mừng đến nỗi nhảy lên người Cù Tranh Viễn, treo trên người hắn như một con gấu Koala: “Bất ngờ quá đi! Sao anh tốt thế chứ!”
Cù Tranh Viễn cười theo cậu: “Em nói lời này cứ như bình thường anh không tốt với em vậy.”
Tạ Diễn không nói gì, thưởng cho hắn một nụ hôn lâu ngày không gặp rất dài.
Sức lực của Cù Tranh Viễn rất lớn, dùng bàn tay đỡ hai đùi Tạ Diễn, hôn thẳng một đường từ phòng khách đến phòng ngủ, lúc cảm xúc trào dâng còn ném hai con vật nhỏ bên chân giường ra ngoài.
Tạ Diễn được hôn đến nỗi đáy mắt mờ sương còn không quên trọng điểm, đẩy ai kia qua một bên: “Em tìm hướng dẫn xem trước! Em còn chưa từng đến Kojima đâu!”
“Hướng với chả dẫn,” Cù Tranh Viễn cướp lấy điện thoại của cậu ném qua một bên, “Em nghĩ cách hướng dẫn anh đây này, anh mua đảo cho em luôn.”
Tạ Diễn ngẩng cổ cười to: “Phong cách nhà giàu mới nổi của anh đến từ đâu thế? Em cần một hòn đảo làm gì chứ?”
“Câu cá, thả diều, hoặc là khoả thân vòng quanh đảo.”
Tạ Diễn bị hắn chọc đến mức sắp mềm nhũn, cậu muốn leo xuống người Cù Tranh Viễn nhưng kết quả lại bị cơ thể to lớn đè cứng.
Nụ hôn dịu dàng tỉ mỉ rơi trên cổ cậu.
“Ngứa quá!” Tạ Diễn rụt cổ, tiếng cười của cậu tựa như chuông gió buổi chiều.
Bàn tay Cù Tranh Viễn vuốt dọc lưng cậu: “Ngứa chỗ nào?”
Ngoài miệng Tạ Diễn mắng hắn biến thái nhưng vẫn quay người, dùng chân vòng qua eo hắn.
Cậu biết tư thế mà Cù Tranh Viễn thích nhất là mặt đối mặt, thích hôn trong lúc mồ hôi nhỏ giọt, đại khái còn thích nhìn cậu rơi nước mắt suy sụp lúc không chịu nổi nữa.
Một thú vui xấu xa khó mà hiểu được.
Mỗi lần Tạ Diễn chủ động, ánh mắt Cù Tranh Viễn lập tức trở nên khác lạ, giống như thú dữ phát hiện con mồi, tràn đầy ý muốn xâm lược.
Hiển nhiên thú dữ đối xử với con mồi không dịu dàng như thế, cũng không kiềm chế như thế.
Cổ và vai Tạ Diễn đã bị cắn đến mức không thể nhìn nổi, Cù Tranh Viễn lại chuyển dời vị trí, liếm eo và đùi cậu, hắn dễ dàng gợi lên ham muốn của Tạ Diễn nhưng lại không đối xử dịu dàng với cậu, phải làm cậu đến khi hai chân chuột rút mới xem như xong.
Quá trình kéo dài vô tận, đến mức mỗi lần làm xong Tạ Diễn đều sẽ nghi ngờ một chuyện – – Có phải trước đó Cù Tranh Viễn đã uống thuốc rồi không?
Loại chuyện này cũng không thể hỏi rõ được, mất mặt vậy mà, cậu chỉ dùng việc không chịu tắm để kháng nghị, ám chỉ cậu không muốn làm lâu như này, rất mệt người, một buổi tối một lần là được rồi.
Cù Tranh Viễn vừa lau người cho cậu vừa cảm thấy tủi thân: “Em nói đạo lý thì hay rồi, hai chúng ta cách biệt tám năm, coi như ba ngày một lần thì em cũng thiếu anh 973 lần, chẳng lẽ em không muốn trả cho anh quá khứ mà em nợ anh sao?”
Nghe cứ phi lý thế nào á!
Tạ Diễn cũng sắp bị hắn chọc tức đến nỗi bật cười: “Anh mới là người giảng đạo lý! Hai người chúng ta trong trạng thái chia tay, thời gian chia tay không tính vào tổng số.”
“Anh không quản nữa, dù sao em đã tính toán xong hết rồi.” Cái đầu của Cù Tranh Viễn chui vào trong hõm vai Tạ Diễn, nhỏ giọng lầm bầm, “Vả lại anh cũng đâu có đòi nhiều lắm…”
Tạ Diễn bị mái tóc của hắn cọ đến nỗi bật cười: “973 lần mà còn không nhiều? Chuyện này mà anh còn tính trước à? Không cần mặt mũi nữa?”
“Anh đây là đang lấy tư cách bạn trai đương nhiệm sử dụng quyền lợi để đòi bạn trai cũ tám năm không thể thoả mãn anh!” Cù Tranh Viễn đáp lại bằng lời lẽ hùng hồn, “Em tính cho đủ đi, tính xem một ngày hai lần thì còn bao nhiêu năm mới có thể trả xong.”
Tạ Diễn điên cuồng đạp bắp chân hắn: “Vậy em không muốn tái hợp nữa! Em muốn chia tay với anh!”
Cù Tranh Viễn đột nhiên bật dậy từ trên giường, ngồi trên đùi cậu, cởi sạch quần áo cậu mới vừa mặc xong rồi ném qua một bên: “Thiếu nợ không trả, anh thấy em đây là thiếu đánh đòn trừng phạt đó.”
Mặc dù ngoài miệng không vui là thế, lúc Cù Tranh Viễn cúi đầu xuống thân dưới, Tạ Viễn vẫn giơ tay ôm lấy lưng hắn, ngẩng cổ hôn chụt một cái: “Sáng sớm ngày mai tụi mình cùng đi xem mặt trời mọc nhé anh.”
Cù Tranh Viễn cũng hôn chụt cậu một cái: “Được thôi.”
Tạ Diễn cười đến nỗi mặt mày nhăn tít lại.
Dù không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng có Cù Tranh Viễn ở cạnh bên, luôn có thứ gì đó đáng để mong đợi..