Edit: Sa
Beta: Kem
***
Rèm cửa trong phòng khách không được kéo mở, hai bóng hình chiếu lên kính cửa sổ, lưng của Cù Tranh Viễn cong lại một cách tự nhiên rồi lọt vào sô pha.
Hắn trầm mặc một hồi, phát hiện không biết phải đề cập từ đâu, mãi vẫn không thể hỏi rằng có phải em chuẩn bị ra ngoài giết người không?
Trái lại Tạ Diễn phá vỡ im lặng trước: “Có phải anh đã biết gì rồi không, vậy nên tối nay anh mới khăng khăng ở lại?”
Cù Tranh Viễn cầm cổ tay cậu kéo người vào trong ngực vuốt ve: “Anh sợ em làm chuyện dại dột, có chuyện gì mà không giải quyết được chứ, em có thể nói với anh, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”
“Không có tác dụng đâu…” Tạ Diễn rũ mắt, né tránh ánh mắt của hắn, “Em rất rõ bản thân em muốn làm gì, đó không phải là chuyện dại dột, đó còn là một sự công bằng cho hai mạng người.
Anh có thể ngăn cản em, nhưng anh không ngăn được em đâu.”
Cù Tranh Viễn ngây người.
Con người sẽ không vô duyên vô cớ thay đổi lớn thế này, lúc rơi vào bước đường cùng mới nảy ra vài ý nghĩ cực đoan.
Sau khi kẻ ác để lại nghiệp chướng thì nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, còn người lương thiện dịu ngoan lại phải chịu đày đọa một đời ư?
Đây là một chuyện cực kỳ mâu thuẫn.
Cù Tranh Viễn có thể lý giải nỗi khổ tâm của Tạ Diễn, nhưng hắn cũng biết mình không nên phớt lờ chuyện Tạ Diễn đi làm hại người khác.
Mặc dù bằng kinh nghiệm xử án nhiều năm cùng IQ của Tạ Diễn, muốn một người biến mất hoàn toàn không khó, nhưng hắn không nghĩ với tính cách của Tạ Diễn thật sự có thể bỏ qua thiện lương để trải qua cuộc đời dài dằng dẵng này.
Thay vì nói rằng sợ tổn thương người khác, chẳng bằng nói là sợ hãi sau khi tổn thương người khác phải chịu trách nhiệm pháp luật.
“Anh rất thất vọng về em nhỉ…” Lúc Tạ Diễn hỏi câu này, cậu hoàn toàn không hy vọng một câu trả lời chắc chắn, nhưng sự trầm mặc rất lâu của Cù Tranh Viễn đã thay thế ngôn từ trả lời cậu, vậy nên cậu càng tự ti hơn, “Trước kia em đã từng nói rồi, em rất tệ, cũng vốn không xứng với sự đánh đổi của anh, bây giờ anh hối hận vẫn kịp, anh cứ làm như không biết chuyện gì đi.”
Cậu cứ tưởng Cù Tranh Viễn sẽ khiển trách cậu một trận hoặc là tiếp tục trầm mặc, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự liệu.
Cù Tranh Viễn xoay người, mở rộng hai cánh tay ôm lấy cậu: “Chịu đựng một mình rất cực khổ em nhỉ.”
Tạ Diễn cảm thấy chóp mũi cay cay.
Khiển trách có thể khiến một người nhất thời tiết lộ một vài bí mật nhưng đồng tình có thể bước vào tận sâu trong tâm hồn của một người, nghe thấy tiếng gào thét xuất phát từ trong tim.
“Không ai có thể giúp em, em đã dùng hết nỗ lực lớn nhất của mình để làm rồi, nhưng căn bản không có tác dụng…”
Tiếng khóc khiến trái tim Cù Tranh Viễn co rút thành một đoàn: “Em luôn cảm thấy là Đào Dã cố ý làm hại chị em phải không?”
Tạ Diễn nghẹn ngào gật đầu.
“Em đừng khóc.” Cù Tranh Viễn tựa như trước kia, thay cậu lau sạch nước mắt, “Anh tin em.”
Lúc con người đang bị chỉ trích và trách mắng thường không cảm thấy gì, trái lại lúc có được sự an ủi dịu dàng, nước mắt sẽ cuộn trào mãnh liệt hơn, Tạ Diễn khóc đến nỗi vành mắt đỏ hoe, vùi đầu vào trong hõm vai của Cù Tranh Viễn.
Trong khoảng thời gian rất ngắn, Cù Tranh Viễn đã cảm thấy chỗ vai hắn ướt đẫm, loại cảm giác này vậy mà khiến hắn thấy thân thiết với Tạ Diễn hơn mấy phần.
Mạnh mẽ cứng rắn đều là thứ bày ra cho người ngoài xem, chỉ có phần mềm mại mới để lại cho người thân cận.
Tạ Diễn khóc dữ quá, đến nỗi bắt đầu nấc cả lên: “Trước kia không phải anh cũng cảm thấy tâm lý chị em có vấn đề sao?”
“Lúc đó anh không nghĩ nhiều.” Cù Tranh Viễn nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, “Sau này anh nghĩ thông suốt rồi, góc độ mà em đứng khác với mấy người tụi anh, giống như vụ việc quấy rối tình dục năm trước vậy, lúc mọi người đều mắng chửi anh, chẳng phải em vẫn bằng lòng tin tưởng anh đó sao?”
Tạ Diễn chắc chắn đã nhận được sự đồng tình mới lau sạch nước mắt nói: “Trước khi chị em xảy ra chuyện thật sự rất khoẻ mạnh.”
Tạ Mạn từng thất vọng về Cù Bình Sinh, cũng từng mất hy vọng về hôn nhân, nhưng chuyện này không hề ảnh hướng đến sự chờ mong của chị với sinh mệnh mới.
Trước khi kiểm tra cơ thể, bác sĩ cũng từng nói rằng thành tử cung của chị mỏng, xác suất mang thai tự nhiên không cao, sau khi tự mình điều chỉnh một đoạn thời gian, chị vui vẻ chấp nhận sự tồn tại của bé cưng.
Đây hẳn là một loại bản năng nào đó của đa số phụ nữ, lúc biết có sinh mệnh nhỏ đang ở trong bụng mình, họ đều trở nên cẩn thận từng li từng tí với mọi thứ.
Tạ Diễn cũng không trút nỗi oán hận với Cù Bình Sinh lên người bé cưng vô tội, cậu cũng tràn đầy mong đợi ngóng trông bé ra đời giống Tạ Mạn.
Năm học 12 cũng chỉ còn nửa năm, chương trình phải học cũng đã học gần xong, Tạ Diễn chọn về nhà mỗi ngày để chăm sóc chị.
Tạ Mạn may mắn, phản ứng khi mang thai không rõ mấy.
Sau khi cảnh sát xử lý xong chuyện của Đào Dã, cuộc sống, công việc của chị dần khôi phục quỹ đạo, còn mua rất nhiều đồ chơi và đồ dùng em bé để trong nhà.
Cái ngày ngoài ý muốn ấy, tất thảy đều như bình thường.
Tạ Mạn đã ăn cơm trưa, mang theo một chồng bản thảo thiết kế và áo mẫu nói muốn đi gặp khách bàn chuyện làm ăn.
Tạ Diễn cũng không nghĩ nhiều, dặn chị nhớ về nhà sớm chút, thời tiết không ổn, có khả năng sắp mưa, Tạ Mạn đồng ý nhưng đến sẩm tối vẫn chưa về.
Mưa lớn trút xuống, Tạ Diễn lo chị bị ướt mưa cảm mạo nên liên tục gọi điện thoại qua muốn đưa dù cho chị, vừa bắt đầu gọi thì không ai nhận, về sau lần cuối cùng cũng có người nhận nhưng lại là giọng của một người đàn ông xa lạ.
“Cô ấy là gì của cậu?” Đối phương hỏi.
“Chị của tôi.”
“Cậu đến bệnh viện Đông Thành một chuyến đi, cô ấy không xong rồi.”
Người thân duy nhất bên cạnh chợt rời đi, dùng từ long trời lở đất để hình dung mùi vị ấy cũng không đủ.
Lúc đó đầu óc Tạ Diễn hoàn toàn trống rỗng, ngây người một hồi mới xông vào màn mưa, cậu quên cả việc thay giày, quên cả cầm chìa khóa, cũng không nhớ mình ngồi vào xe thuê thế nào.
Mưa gió ngoài cửa sổ thổi qua, tim cậu bị nỗi sợ lấp đầy, cậu hận không thể di chuyển đến bệnh viện trong chớp mắt, nhưng lúc thật sự đến nơi, cậu lại không dám đặt chân vào cửa phòng cấp cứu.
Nghe người ta nói, Tạ Mạn ra đi không yên, trước khi được nâng lên xe cứu thương, con ngươi của chị trừng lớn, mặt mũi dữ tợn trông rất dọa người.
Tạ Diễn không thể nhìn chị lần cuối, cậu chỉ thấy vùng bụng của chị có một mảng đỏ tươi ghê rợn, váy dài màu trắng đã nhuốm đầy sắc đỏ chói mắt.
Não cậu thiếu oxy, chứng sợ máu phát tác, cứ như thế ngã xuống bên giường Tạ Mạn.
Cù Tranh Viễn càng nghe càng thấy hoảng sợ, hắn không thể tưởng tượng được một đứa trẻ còn nhỏ như thế đã phải đơn độc đối mặt với chuyện người thân rời đi, đêm khuya hiu quạnh, chịu đựng biết bao suy nghĩ lăng trì.
Tạ Diễn cứ ngỡ đây là một trận thiên tai xảy ra bất thình lình, nhưng sau này tất thảy những thứ không tưởng tượng nổi lại nói cho cậu biết rằng, đây lại là một trận nhân họa được dày công sắp đặt.
Đào Dã và nhân chứng của hắn trình bày với cảnh sát tình hình lúc đó, nói rằng bởi vì nảy sinh một vài tranh cãi, Tạ Mạn giống như phát bệnh chộp lấy con dao tấn công người khác, cánh tay của Đào Dã bị trầy xước rất nhiều, lúc phòng vệ không cẩn thận đâm trúng vùng bụng của Tạ Mạn.
Tạ Diễn biết Đào Dã không phải người đơn giản, cậu xin điều tra camera theo dõi nhưng kỳ lạ là camera giám sát ở phòng làm việc của Đào Dã bị tháo dỡ rồi.
Đào Dã nói cái camera nọ đã hỏng, đã tháo xuống từ rất lâu về trước, nhưng Tạ Diễn rõ ràng nhìn thấy vị trí lắp đặt camera và bức tường xung quanh có màu khác nhau rất nhiều, đây rõ ràng nào phải dấu vết “đã tháo xuống từ rất lâu về trước”.
Cơ quan thực thi pháp luật duy nhất có thể thay người khác đòi công bằng bỗng nhiên đưa ra phán quyết qua loa đến thế, lúc đó Tạ Diễn thật sự cảm thấy trời cũng sắp sụp rồi.
Một bên có quyền có thế, có nhân chứng vật chứng còn có vết thương trên người, một bên tứ cố vô thân chỉ có một cậu thiếu niên đầy máu nóng, bụng đầy oan ức không nơi kể khổ.
Đào Dã cắn chặt răng nói Tạ Mạn ra tay trước, Tạ Diễn buộc phải tìm bằng chứng khác.
Cậu tìm thấy thiết bị theo dõi Đào Dã bỏ trong túi của Tạ Mạn khi trước, còn có một vài ghi chép trò chuyện.
Cậu muốn chứng minh là Đào Dã dụ dỗ Tạ Mạn qua đó trước, nhưng những thứ này chỉ có người trong cuộc mới rõ chuyện là thế nào, không thể trở thành chứng cứ trực tiếp.
Có một vị cảnh sát tốt bụng mới nhậm chức chưa lâu nói cho cậu biết rằng chuyện này có thể lên thẳng toà án tố cáo thử xem, nhưng bằng chứng không đủ, hy vọng rất mong manh.
Tạ Diễn giống như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, cậu dò hỏi khắp nơi, sau cùng dùng một tờ đơn kiện Đào Dã lên tòa, nhưng đợi tòa án chấp nhận thẩm tra vụ án còn phải mất một khoảng thời gian.
Ngày hoả táng Tạ Mạn cách ngày thi Đại học rất gần, Tạ Diễn ngồi trong trường thi vừa khóc vừa viết, cậu không chợp mắt ba buổi tối rồi, bởi vì cứ nhắm mắt lại là gặp ác mộng.
Buổi thi của chiều ngày thứ hai bởi vì cơ thể không khỏe mà cậu ngất ở trường thi, thành tích sau cùng không cần nói cũng biết.
Tình yêu, tình thân, tiền đồ, từng cái một bị phá huỷ, nhưng người gây ra vết thương vậy mà không cần gánh chịu chút trách nhiệm nào, đây là chuyện mà dù thế nào đi nữa Tạ Diễn cũng không thể chấp nhận.
Cậu vẫn là một học sinh ngoan ngoãn chưa từng rời khỏi tháp ngà, tin tưởng công bằng chính nghĩa, gửi gắm hy vọng vào phán quyết của tòa án.
Một người tệ hại như thế, sao ai ai cũng tin tưởng lời của gã?
Chỗ này tốn tiền chỗ kia tốn tiền thành ra cậu phải trả không ít, nhưng phán quyết tòa án đưa ra lại đóng băng tim cậu, cậu cũng dần dần nhận thức được chuyện này hẳn sẽ không diễn ra theo dự đoán của cậu.
Nhưng cậu không cam tâm bỏ qua như thế, cậu cầm cây bút ghi âm mua cho Tạ Mạn khi trước đến tìm người làm chứng cho Đào Dã, muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc chuyện là thế nào.
Thậm chí cậu học theo dáng vẻ nịnh bợ của người lớn, đến cửa hàng trái cây mua vài loại mới dám đến nhà.
Đến bây giờ cậu vẫn nhớ, người đàn ông nọ tên Trương Minh Sinh, trong nhà có vợ có con.
Khi ấy vừa đúng mùa mưa dầm, gió đêm rất lớn, Trương Minh Sinh còn dẫn cậu đến công viên nhỏ ngoài nhà.
Cơ thể vừa hồi phục của Tạ Diễn bị gió lớn thổi đến nỗi đau đầu, Trương Minh Sinh ôm cánh tay, để lộ nụ cười không mấy rõ ràng: “Cháu còn rất có thành ý nhỉ, nhưng mấy thứ này với chú mà nói chẳng có tác dụng gì, cháu đừng phí tâm tư nữa.”
Tạ Diễn nhạy bén đánh hơi được chút gì đó, cậu đoán cái người Trương Minh Sinh này hẳn là cá mè một lứa với Đào Dã, nhưng vẫn lấy hết can đảm bày ra thành ý thơ ngây của cậu thiếu niên.
“Chú không thích trái cây thì cháu có thể đổi cái khác, chỉ cần chú đồng ý nói sự thật cho cháu, cháu chắc chắn sẽ báo đáp chú thật tốt.”
Trương Bình Sinh chợt cười to, nhìn cậu đầy thương hại: “Muốn chú nói sự thật thì đương nhiên có thể, nhưng cháu có tiền không?”
Tạ Diễn rùng mình trong gió rét, cậu hơi hé miệng, nói không nên lời.
Trong quan niệm của cậu, ăn ngay nói thật là quy tắc đạo lý căn bản nhất, lần đầu tiên cậu chạm đến mấy loại giao dịch bẩn thỉu này, cậu hiểu được một chuyện – – Hoá ra trong mắt một số người, lương tâm là thứ có thể dùng để buôn bán.
Bút ghi âm trong túi vẫn mở, cậu cố gắng duy trì bình tĩnh: “Nói như thế thì Đào Dã cho chú không ít tiền nhỉ, chú có thể nói với cháu một con số, chỉ cần chú chịu nói là được.”
Trương Minh Sinh dùng một ánh mắt phức tạp đánh giá Tạ Diễn, nói một con số: “Trừ khi cháu có thể đưa ra cái giá cao hơn.”
Tạ Diễn run rẩy nắm lấy bằng chứng trong tay, khẩn cầu cảnh sát căn cứ theo phương hướng vụ án hình sự tiếp tục điều tra, kiểm tra giao dịch tài khoản ngân hàng của Trương Minh Sinh và Đào Dã, lúc đó cậu nào biết rằng anh rể của Đào Dạ là nhân vật máu mặt trong cục công an.
Dựa vào mối quan hệ sâu rộng của anh rể, bên đó phá huỷ phần chứng cứ cuối cùng dễ như trở bàn tay, vả lại còn dùng lời lẽ nghiêm túc cảnh cáo Tạ Diễn không được làm ra mấy chuyện vô dụng thế này nữa, tài khoản ngân hàng của Đào Dã và Trương Minh Sinh hoàn toàn bình thường.
Cho đến lúc ấy, một cọng rơm rạ cuối cùng cũng đè xuống.
Cách biệt nhiều năm, lúc Tạ Diễn nhớ lại đoạn quá khứ này, cậu vẫn không thể nén được nước mắt dâng trào, trái tim Cù Tranh Viễn đau xót vô ngần ôm lấy cậu, lại không biết phải an ủi cậu thế nào.
Hắn biết, Tạ Diễn không chỉ cảm thấy thất vọng với kết quả phán quyết, cậu càng cảm thấy thất vọng với nghề cảnh sát chói lọi lấp lánh này hơn.
Cú đả kích của hiện thực tàn ác như thế đấy, với một đứa trẻ ngoan ngoãn hướng về công bằng chính nghĩa từ thuở còn bé và sùng bái ba mình mà nói, điều này hẳn là rất có sức hủy diệt.
“Lúc đó em gọi điện thoại cho anh có phải muốn nói mấy chuyện này không?”
“Dạ…” Tạ Diễn đỏ mắt gật đầu, bởi vì khóc trong thời gian dài nên xuất hiện âm mũi, giọng nói có vẻ bí bách.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn không nói gì cả.
Cù Tranh Viễn hơi khó chịu nghĩ, chắc Tạ Diễn cảm thấy nói ra cũng không thể cứu vãn được gì, Tạ Mạn và đứa bé trong bụng cũng không thể hồi sinh từ cõi chết, chỉ tăng thêm nỗi thương cảm của một số người mà thôi.
Giờ đây Tạ Diễn đã không còn nhớ rõ nội dung trong cuộc gọi năm ấy, nhưng cậu vẫn có thể hồi tưởng rõ ràng một vài biến động tâm lý trước khi mình gọi điện thoại.
Tối hôm đó, Tạ Diễn vừa kiệt sức vừa tê dại sắp xếp di vật của Tạ Mạn, nghĩ ngày mai sẽ đi đâu về đâu.
Cậu chẳng còn gì cả, cũng chẳng còn chờ mong gì với tương lai, cậu chợt có một suy nghĩ đen tối sinh sôi dưới đáy lòng…
Cù Tranh Viễn là nỗi bận tâm duy nhất của cậu, vậy nên cậu gọi cuộc điện thoại kia.
Nhưng giọng nói dịu dàng ở nơi xa không chỉ không kéo gần khoảng cách giữa họ mà còn khiến cậu cảm thấy vừa tự ti vừa lúng túng.
Cù Tranh Viễn tốt biết bao, cuộc đời hắn hẳn phải toả sáng rạng rỡ, còn cậu được coi là gì?
Ngay cả câu “Em cũng rất nhớ anh” cậu cũng đã không nói thành lời.
Cắn chặt răng cúp điện thoại cũng tương đương với việc cắt đứt hết đường lui, vậy nên phần sức mạnh tà ác càng trắng trợn chạy tán loạn trong cơ thể cậu.
Cậu theo dõi Đào Dã đến một quán bar, đợi thẳng đến bốn giờ sáng mới nhìn thấy Đào Dã đi ra từ bên trong, sau lưng còn có một đám đàn ông uống say.
Rốt cuộc vẫn là độ tuổi lỗ mãng, lúc Tạ Diễn xông qua rất hoảng loạn, dao chỉ rạch trên tay Đào Dã một đường thì bị đối phương tóm lấy cổ tay bẻ ra ngoài.
Sức lực của hai người khác xa nhau, Tạ Diễn đau đến nỗi hét lên một tiếng, quỳ thẳng trên mặt đất.
Đào Dã tức giận giơ chân đá lên mặt cậu, lên người cậu, Tạ Diễn đau đớn co quắp thành một con tôm, lúc cậu nhặt dao, một chiếc giày da đè nghiến lên cổ tay cậu.
Đó chắc là một tên béo hai trăm cân, hắn dùng sức nặng cơ thể giẫm lên đoạn cổ tay nhỏ nhắn của cậu, Tạ Diễn xém chút nữa đau đến nỗi ngất xỉu.
Đào Dã gọi một đám người kéo cậu vào trong con hẻm tối tăm không có camera, sau một trận tay đấm chân đá, mặt mũi Tạ Diễn bầm dập, trên người không có chỗ nào lành lặn, gần như đã không còn nhận thức.
Đào Dã giẫm lên sườn mặt cậu, khom eo nói: “Tao từng cho ả ta bao nhiêu cơ hội rồi hả? Ả vẫn không chịu nghe lời, thật sự tưởng rằng tao không dám tóm lấy ả hay sao.
Bây giờ tao cũng cảnh cáo mày, còn chạy đến trước mặt tao lắc lư nữa thì tao sẽ có cách khiến mày không nhìn thấy mặt trời ngày mai.”
Cách tốt nhất để hành hạ một người là nói cho người đó biết chân tướng vào lúc người đó bất lực nhất.
Tạ Diễn rít ra một câu từ trong kẽ răng: “Mày cái tên biến thái này, hoặc là bây giờ mày giết tao, hoặc là đợi tao giết mày!”
Đào Dã căn bản không xem lời cậu nói là thật, gã cười với người bên cạnh rồi nói: “Thật ra vẻ ngoài của nó cũng rất giống một cô gái nhỉ, tụi mày có muốn mang theo xem thử không?”
Đánh đấm thì cậu có thể miễn cưỡng chịu được, nhưng lúc nghe thấy lời này, Tạ Diễn thật sự sợ giật bắn, cậu xoa mắt, cố gắng đứng lên.
Trong đêm tối, một người đàn ông chạm vào quần cậu, cảm giác đó rất giống có động vật thân mềm nào đó dán thẳng lên da cậu nhúc nhích khiến da đầu cậu tệ dại, sợ hãi đến cực điểm.
Cậu cắn lên vai đối phương một miếng, chết cũng không buông, cho đến khi mùi máu tanh tràn đầy khoang miệng.
Chắc là chứng sợ máu gây ra cơn ngất tạm thời đã dọa đám người kia bỏ chạy.
Lúc Tạ Diễn tỉnh lại, áo quần vẫn còn, chỉ là cậu phát hiện trên mặt trên người đều ẩm ướt, có mùi khai nước tiểu bao phủ khắp không gian.
Tỉnh lại được một lúc cậu mới nhận ra đó là mùi do đám người kia để lại trên người cậu nhằm sỉ nhục cậu.
Cậu tuyệt vọng nhắm mắt, ngay cả sức lực cử động cũng không còn.
Tối ngày hôm ấy không có ánh trăng, không có sao, cũng không có Cù Tranh Viễn vội vã luống cuống lao đến đón cậu về nhà, chỉ có con chó hoang ngửi thử lúc băng qua cậu, sau đó nó ghét bỏ rời đi.
Cậu co quắp run rẩy trong góc xó, nhớ đến một chuyện rất buồn cười – – Nếu chết thế này, có người nào sẽ nhận thi thể của cậu không?
Lúc trời tờ mờ sáng, một bác công nhân vệ sinh phát hiện cậu bên cạnh thùng rác, bác sợ đến nỗi vội đưa cậu đến một phòng khám nhỏ gần nhất.
Giữa cơn mơ màng, cậu còn nghe thấy người trong phòng khám suy đoán cậu chắc là tinh thần có vấn đề, bị người ta bỏ lại.
Bởi vì trên người cậu thật sự quá bẩn quá hôi, có lẽ người trong phòng khám sợ cậu là gánh nặng không chi trả thuốc men được nên căn bản không chịu nhận cậu, làm bác trai phải đưa cậu đến bệnh viện, trên người bác trai cũng chỉ có chút tiền lẻ, do dự không biết nên làm thế nào.
Tạ Diễn đến bên bồn rửa trong nhà vệ sinh công cộng gần đó rửa mặt, sau khi bản thân tỉnh táo thì loạng choạng về nhà.
Nhưng cái mùi kia tựa như xâm nhập vào trong da cậu, Tạ Diễn cọ rửa nửa ngày vẫn có thể mơ hồ gửi thấy nó, cậu nắm tóc ấm ức bật khóc, tìm tông đơ cạo sạch tóc mình.
Mỗi lần nặn dầu gội để gội đầu, cậu đều sẽ không kìm được nhớ đến cái đêm thảm hại ấy, vậy nên đã nhiều năm thế này, tóc Tạ diễn vẫn giữ độ dài bằng ngón tay.
Tạ Diễn không nói cụ thể chuyện sau khi bị lôi vào trong hẻm, bởi vì cậu cảm thấy mắt Cù Tranh Viễn đã sắp phun ra lửa rồi.
Dù thế nào Cù Tranh Viễn cũng không ngờ rằng bé cưng mà hắn cẩn thận dè dặt nâng trong tay sẽ gặp phải những chuyện này, đã không thể dùng hai chữ đau lòng để hình dung cảm giác của hắn.
Tạ Diễn thông minh lại chân thành như thế, cậu vốn phải là một mặt trời nhỏ, đến gần cậu sẽ cảm thấy rất ấm áp, nhưng bởi vì hành vi của Đào Dã, linh hồn cậu bị tách thành hai nửa, một nửa dùng để tuyên dương chính nghĩa, một nửa còn lại sống trong cái bóng của tội ác.
Cũng chính vì kế hoạch này, từ đó đến giờ Tạ Diễn không dám về nhà, không dám gặp hắn, không dám tái hợp…
Nhưng Tạ Diễn lại dễ mềm lòng đến thế, sau cùng vẫn đồng ý với hắn.
Bụng ngón tay của Cù Tranh Viễn chạm vào khoé mắt đỏ hoe của cậu, dịu dàng nói: “Bắt đầu từ lúc gặp lại nhau, anh sẽ không để em chịu khổ thêm nữa.”
Tạ Diễn tưởng hắn lại muốn khuyên can cậu, kích động đứng lên: “Nếu như bỏ qua hắn như thế thì cả đời này em cũng không thể tha thứ cho mình.
Em biết anh không thể vượt qua rào cản lương tâm, anh có thể báo cảnh sát bắt em, em không trách anh mà còn cảm ơn anh.”
“Rõ ràng em biết anh không có khả năng báo cảnh sát!” Cù Tranh Viễn cũng đứng lên theo, “Em thật sự có thể thoát được một thời gian nhưng có thể thoát được cả đời không? Em muốn thấy chị em nếu như còn trên thế giới này sẽ hy vọng em làm vậy sao?”
“Nhưng chị ấy không còn nữa, giả thuyết của anh không thành lập được.” Tạ Diễn đè mũ lưỡi trai, tránh né ánh mắt của hắn, “Chị ấy là chị của em, không phải chị của anh, anh có thể nhẹ nhàng buông xuống trong một câu nhưng em không làm được! Nếu như không bắt được em, nửa đời còn lại của em cũng sẽ dùng để chuộc tội, nếu như vào tù, là em đúng người đúng tội.”
“Vậy em có từng nghĩ đến anh chưa?” Giọng Cù Tranh Viễn thấp đến lạ, “Với em mà nói, quá khứ còn quan trọng hơn cả tương lai ở bên anh sao?”
Trái tim Tạ Diễn mạnh mẽ co thắt, nhưng do dự tiếp thì sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, cậu cương quyết đi vòng qua Cù Tranh Viễn.
Vào khoảnh khắc tay cậu nắm lấy cửa, người phía sau lại đột nhiên ôm cậu.
“Tạ Diễn, anh không hy vọng em bước ra khỏi cánh cửa này…” Lúc Cù Tranh Viễn nói câu này, nghĩ đến mọi thứ có thể xảy ra trong tương lai, hắn không nhịn được dồn thêm chút sức vào hai tay, Tạ Diễn cũng có thể cảm nhận được ngón tay hắn đang run rẩy.
Nhưng tình cảm luôn có thể khiến người ta nảy sinh dũng khí bất chấp tất cả, Cù Tranh Viễn kề bên tai cậu, nói bằng giọng rất nhỏ: “Nhưng nếu em cứ kiên trì như thế, anh sẽ là nhân chứng về mặt thời gian của em, từ giờ trở đi địa ngục trần gian anh đều đi cùng em.”
Một luồng hơi thở của cậu ứ đọng lại.
Cù Tranh Viễn nhẹ buông hai tay, đứng ở bên cửa, lúc Tạ Diễn quay đầu, cậu nhìn thấy nụ cười quen thuộc, cưng chiều ấy.
Điều này khiến cậu nhớ đến ngày hè nhiều năm về trước, Cù Tranh Viễn đã lập lời thề trước mộ ba mẹ cậu, trên thế giới này sẽ không có người thứ hai đáng để tín nhiệm như Cù Tranh Viễn.
Tiếng bước chân của Tạ Diễn dần biến mất trong hành lang, Cù Tranh Viễn hơi thất vọng rũ mắt, hắn bước vào nhà bếp, nấu cho mình ấm nước nóng, chờ đợi thời gian trôi qua.
Thời gian trôi qua rất chậm.
Hắn hơi hối hận, có phải mình nên đi cùng Tạ Diễn không, hoặc là thay Tạ Diễn thực hiện kế hoạch này.
Lúc ôm cậu thần kinh của hắn quá căng thẳng, đến nỗi giờ phút này mới phản ứng lại.
Có thể có nguy hiểm không?
Có thể bị người khác phát hiện không?
Tạ Diễn sẽ xử lý thi thể của Đào Dã thế nào?
Hắn nhớ đến kinh nghiệm phân thây mà Tạ Diễn đã nói liên tục với hắn, lại nhớ đến công trình kiến trúc nọ, trừ khi…
Một mình Tạ Diễn có thể làm được không?
Nước nóng trong ấm đã bắt đầu sôi, một tiếng “bùm” vang lên, đèn tự động cháy rồi.
Trên hành lang lại vang lên một tràng tiếng bước chân từ xa đến gần, nhịp tim của Cù Tranh Viễn ngày càng nhanh, quay người với vẻ lo lắng, bước về phía phòng khách.
Khẩu trang trên mặt Tạ Diễn đã cởi xuống, gương mặt nhỏ sa sầm, thở hổn hển nhìn hắn chăm chú.
Cù Tranh Viễn cũng không biết mình đã sai ở đâu, một tay bưng cốc một tay bưng ấm nước nóng, thốt ra một câu rất không đúng lúc: “Sao thế em, quên mang công cụ hả?”
Tạ Diễn cũng sắp bị hắn chọc giận đến nỗi bật cười, cậu ném mũ lưỡi trai trong tay lên sô pha, giả vờ thoải mái nói: “Em đã nghĩ rõ rồi, tương lai ở bên anh quan trọng hơn.”.