Edit: Sa
Beta: Kem
***
Tạ Diễn dùng tài khoản của mình bí mật theo dõi hắn.
Cù Tranh Viễn từng đăng một phản hồi.
Theo sự chảy trôi của thời gian, câu trả lời này từng bị chỉnh sửa tới chỉnh sửa lui rất nhiều lần, lời văn bên trong ghi lại rất rõ ràng toàn bộ quá trình từ khi bọn họ quen nhau, gặp nhau, biết nhau, yêu nhau, đến lúc chia tay.
Cậu nhỏ sau này trở thành vợ tôi: Thực ra tôi và bạn của tôi đều từng nghi ngờ em ấy có phải con riêng bên ngoài của ba tôi không hahahahahahahahaha, nhưng vẻ ngoài của em và tôi không giống nhau, vẻ ngoài của em hơi nữ tính một xíu.
Lúc đó tôi còn từng lén làm giám định ADN, giám định thì phải lấy mẫu vật.
Tôi muốn nhổ tóc em, em không đồng ý, lấy quần lót thì lại ngại nên tôi nghĩ cách trộm bàn chải đánh răng của em.
Cho đến bây giờ em vẫn không biết tạo sao tôi lại tặng em bàn chải mới… em còn nói cảm ơn với tôi, muốn nấu cơm cho tôi, haizz, tôi tồi quá.
Chuyện quá khứ sống động trước mắt, rõ ràng như mới hôm qua.
Tạ Diễn thông qua góc nhìn kỳ lạ nhìn thấy một mặt khác của sự việc, vừa giận vừa buồn cười lướt xuống tiếp.
Cậu nhỏ sau này trở thành vợ tôi: Tôi đều xem khu bình luận rồi, gần như mọi người rất hứng thú với vẻ ngoài của em trai nhỉ, không đăng ảnh chụp đâu, tôi miêu tả chút nhé.
Em là kiểu bé nam sinh trắng mịn nõn nà sạch sẽ, đôi mắt em rất to, vừa nhìn qua đã cảm thấy em chắc chắn là học sinh ba tốt luôn nhận giấy khen (quả thật là thế, thành tích của em rất tốt).
Mặc dù gầy nhưng em ăn rất khoẻ, dù cho em ăn gì em cũng ăn cả.
Cậu nhỏ sau này trở thành vợ tôi: Hôm nay đưa em đến bệnh viện tâm lý, chứng sợ máu của em rất nghiêm trọng, không choáng thì nôn, không biết làm sao mới có thể vượt qua được.
Sau khi xong việc em đi một chuyến đến viện bảo tàng, mang về cho tôi một chuỗi vòng tay.
[Hình ảnh]
Orz giống như người yêu vậy…
Tôi cũng không biết tại sao cậu ấy muốn tặng bạn thứ này.
Cậu nhỏ sau này trở thành vợ tôi: Trường em có hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường.
Hôm nay em nhảy một điệu hiện đại, tôi phát hiện em rất có thiên phú vũ đạo, đặc biệt em có thể vặn người, một đứa con trai như tôi nhìn cũng cảm thấy xấu hổ.
Cậu nhỏ sau này trở thành vợ tôi: Phép khích tướng không có tác dụng, không cho mấy người xem đâu.
Cậu nhỏ sau này trở thành vợ tôi: Hôm nay là sinh nhật tôi, đây là quà sinh nhật em tặng tôi.
[Hình ảnh]
Tạ Diễn thông qua sức mạnh của lời văn, lại một lần nữa vượt qua không gian trở về quá khứ.
Lúc Khương Phi vươn vai thì vô tình liếc thấy vành mắt cậu rất đỏ, còn lặng lẽ dụi khóe mắt.
“Đàn anh ơi?” Khương Khi không chắc hỏi, “Bao lâu rồi anh không nghỉ ngơi thế? Nếu không thì anh ngủ một giấc trước đi, cơ thể kiệt sức là không đáng đâu.”
Tạ Diễn lắc đầu: “Anh không sao.”
Lần cuối Cù Tranh Viễn sửa câu trả lời là nửa tháng trước.
– – Dưới sự thiên vị của định mệnh, tôi lại gặp được em, nhưng em đã không bằng lòng chạy nhanh qua ôm lấy tôi nữa rồi.
Tạ Diễn lặng lẽ trốn vào trong nhà vệ sinh.
Vụ án vẫn đang trong giai đoạn điều tra, chủ đề liên quan đến Cù Tranh Viễn trên mạng xuất hiện nhiều vô số, thậm chí có người còn đăng ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện lên, buộc tội Cù Tranh Viễn “nửa đêm chat sex”, “hẹn ch**h”.
Nội dung trong ảnh chụp màn hình không dài, phông nền là giao diện nhắn tin riêng của Weibo, từ đoạn hội thoại có thể nhìn ra rằng Cù Tranh Viễn hỏi đối phương có phải thích mình không, khi nào có thời gian rảnh thì hẹn ra ngoài uống một ly.
Fan lại hỏi, có phải một mình không.
Cù Tranh Viễn nói, đều được, không để bụng, dù sao cũng có thời gian.
Tạ Diễn nhận ra đó là ảnh đại diện Weibo của Cù Tranh Viễn, nhưng cậu hoàn toàn không cảm thấy người trò chuyện là Cù Tranh Viễn.
Chỉ dựa vào một đoạn ảnh chụp màn hình không thể nói rõ điều gì, PS có trong tay, làm giả lịch sử trò chuyện là một việc rất dễ thực hiện.
Nhưng trong mắt tài khoản marketing và quần chúng ăn dưa thì đây chắc chắn là tin tức nóng hổi động trời, những anh hùng bàn phím đã sớm dốc toàn lực tham gia, một đám dùng ngòi bút làm vũ khí, dựa vào thảo luận về nhân phẩm Cù Tranh Viễn liên tục chiếm đóng top 3 bảng hotseach.
Những nghệ sĩ lúc đầu đứng về phía Cù Tranh Viễn cũng sợ bị liên lụy nên chẳng ai dám đứng ra lên tiếng nữa, ngày càng nhiều fan từ ủng hộ chuyển thành trung lập, ngay cả đoàn đội khống chế bình luận cũng bị mắng là não tàn bảo vệ chủ.
Tình hình bùng nổ, độ hot bị lợi dụng, trong thoáng chốc Cù Tranh Viễn bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió của dư luận.
Tạ Diễn nhìn những người công khai lên án thay cho Đường Tụng trên màn hình, cậu chỉ cảm thấy lực bất tòng tâm, vô số đôi tay lớn thêm dầu vào lửa che trời giấu đất, sự thật bị chôn vùi từng chút một.
Trong lúc đó Vương Bất Phàm có đến đồn cảnh sát hai lần, một lần là ban ngày, Tạ Diễn tra án ở bên ngoài không gặp được cô, một lần khác là rạng sáng.
Đêm đã khuya, tầng mây rất dày, nơi bầu trời chỉ có ánh trăng mờ nhạt.
Chị tránh được đoàn phóng viên đông nghịt và paparazzi, đi thẳng đến căn nhà nhỏ của đội hình cảnh, Tạ Diễn đưa chị vào phòng khách.
Vương Bất Phàm vẫn dáng vẻ một đầu tóc cắt ngắn gọn gàng, xem ra chị không thay đổi gì nhiều.
Hai người đã không gặp nhau tám năm, cuộc gặp gỡ này cũng không có thời gian đâu mà hành huyên, cả hai đi thẳng vào vấn đề.
“Tài khoản weibo của cậu ấy đều do tôi đang quản lý, tình huống trò chuyện riêng hoàn toàn không thể xảy ra, đó đều là hắt nước bẩn, đám người này thật sự tội ác tày trời.”
Tạ Diễn thân là cảnh sát phụ trách, cậu không thể nói thẳng “em tin” được, chỉ có thể gật đầu nói: “Chúng tôi cũng sẽ xác minh rõ thông tin có liên quan đến vụ án, chị nói nhóm người này là chỉ ai?”
“Tôi cũng không chắc, chỉ cảm thấy người đó có khả năng.”
Theo Vương Bất Phàm nói, Điện ảnh Thuỷ Hành vì vấn đề phương diện tài nguyên đã từng làm ầm ĩ không vui với mấy công ty khác, còn từng thưa kiện, pháp nhân của công ty đối phương chính là Triệu Thanh.
Nhưng ân oán này giữa Triệu Thanh và Cù Tranh Viễn bắt đầu từ mấy năm trước.
Lúc đó, bộ phim do Triệu Thanh đầu tư quay chụp tên “Bóng hình sát thủ” và bộ phim “Bốn mươi tám tiếng” của Cù Tranh Viễn công chiếu cùng lúc, thành tích phim cùng thể loại ắt sẽ bị fan đem ra so sánh.
Bình luận phim có tác dụng cốt yếu với phòng vé.
Bên phía đoàn đội tuyên truyền của Triệu Thanh còn mặt dày đổ bộ qua bảng thành tích của “Bốn mươi tám tiếng” để đánh giá kém.
Cù Tranh Viễn không phải kiểu người nhân nhượng cho xong chuyện, sau khi thu thập chứng cứ, hắn dễ dàng tặng cho gã ta một bài tố cáo trên hotsearch, “Bốn mươi tám tiếng” cũng nhân cơ hội xông lên đứng đầu bảng phòng vé.
Sau khi kết thù vì chuyện này, trong ngành đều biết hai người không quá hợp nhau, nhưng tài khoản marketing cứ thích kéo tác phẩm hai công ty ra so sánh.
Cù Tranh Viễn còn nhấn thích một bài weibo ngầm mỉa mai công ty Triệu Thanh làm giả số liệu.
Một lần nữa vui vẻ lên hotsearch.
Tạ Diễn cười một tiếng: “Rất giống phong cách của anh ấy.” Dẫu sao năm đó Tiêu Hằng Vũ lột vỏ tôm mà Cù Tranh Viễn còn có thể nhớ hơn nửa năm kìa.
“Có lúc đàn ông giở trò thâm độc còn ác hơn phụ nữ.” Vương Bất Phàm đánh giá.
Thân là đàn ông, Tạ Diễn ngẩng đầu nhìn chị một cái.
“À, tôi không nói cậu đâu.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí đông cứng hai giây, dường như lại cảm thấy chỗ nào đó sai sai nên Vương Bất Phàm vội vàng đưa tay Nhĩ Khang* ra giải thích: “Tôi không phải nói cậu không là đàn ông, mà là… Haizz, nói sao nhỉ, cậu không phải loại đàn ông đó, cậu rất đơn thuần.”
*尔康手:
Tạ Diễn cười cười, cúi đầu tìm kiếm thông tin của Triệu Thanh.
Qua một hồi kiểm chứng, Tạ Diễn phát hiện Đường Tụng và Triệu Thanh quen biết nhau.
Trước đây Đường Tụng tham gia quay chụp một bộ web drama mà Triệu Thanh từng đầu tư, hơn nữa tài khoản mạng xã hội của họ là trạng thái theo dõi lẫn nhau, Triệu Thanh còn từng bình luận Weibo của Đường Tụng.
“Khoảng thời gian này Triệu Thanh và công ty chúng tôi đều đang tranh giành bản quyền tác phẩm của Vạn Lý Chu.
Bây giờ Cù Tranh Viễn bị tin tức tiêu cực trói buộc, e là chuyện bản quyền cũng không chắc nữa, năm trước cậu ấy còn quay một bộ phim chuẩn bị công chiếu, nếu như không giải quyết ổn thoả chuyện này, vậy toàn bộ tiền đầu tư đổ vào coi như đi tong.”
Tạ Diễn bày tỏ cậu hiểu được, ảnh hưởng của tin đồn với một nghệ sĩ quá lớn, hiệu ứng cánh bướm phát sinh thậm chí có thể đánh đổ một công ty.
“Cậu ấy sẽ không thực sự xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?” Vương Bất Phàm lo lắng nói.
Vụ án của Cù Tranh Viễn rất phức tạp, có vẻ mọi chứng cứ phạm tội đều chỉ về phía hắn.
Nhưng không có bằng chứng trực tiếp chứng minh hắn ra tay, luật sư hoàn toàn có thể bào chữa cho hắn vô tội, nhưng xử lý những việc sau đó hơi phức tạp.
Rất nhiều nghi phạm dù cho sau khi được thả ra vẫn sẽ bị nghi ngờ.
Phải nghĩ được biện pháp tìm ra càng nhiều chứng cứ mới có thể lật ngược thế cờ, chắc chắn cắn chết đối phương.
Năm giờ rạng sáng, hàng bán đồ ăn sáng đã chuẩn bị dựng sạp, Tạ Diễn vẫn ở lại trong phòng làm việc xem qua biên bản, tìm ra điểm đột phá thích hợp.
Xung quanh rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng vang của quạt điều hoà.
Không lâu sau đó, Khương Phi cũng sớm đến phòng làm việc.
“Đàn anh ơi, em mang đồ ăn sáng cho anh nè, mẹ em làm bánh trứng và trứng nước trà, anh thử xem mùi vị thế nào, em thấy hơi mặn.”
Tạ Diễn cười nhận lấy.
Mặc dù trong vụ án của Cù Tranh Viễn, Khương Phi luôn bất đồng ý kiến với cậu nhưng đây cũng là chuyện có thể tha thứ, cậu không thể vì thế mà ghét Khương Phi.
Tạ Diễn bỏ hết một quả trứng nước trà vào miệng, cậu nhai mấy cái, sau đó uống một ngụm lớn sữa đậu nành cho xuôi xuống, không ngừng suy nghĩ.
Muốn chứng minh Cù Tranh Viễn vô tội thì phải phủ nhận từng thứ một, tất cả nhân chứng và vật chứng.
“Lát nữa em cùng anh đi hỏi người tên Tô Mỹ Phương kia lần nữa xem, anh luôn cảm thấy ánh mắt bà ta có vấn đề.”
Khương Phi: “Vấn đề gì hả anh?”
“Đi rồi sẽ biết.” Tạ Diễn cuộn bánh trứng thành hình sushi, nhét hết vào miệng, nhưng bánh trứng vừa vào được một nửa lại mắc ở cổ họng khiến cậu bị nghẹn sặc.
Khương Phi nhìn cũng nghẹn đến nỗi hốt hoảng: “Chao ôi anh ăn chậm thôi được không, sớm biết thế đã bảo mẹ em làm hoành thánh rồi.”
Tô Mỹ Phương cảm thấy rất ngạc nhiên với việc cảnh sát tìm đến lần nữa, lúc Tạ Diễn vào cửa, cậu thấy bà ta đang thu dọn hành lý.
“Chị chuẩn bị đi à?”
“Ừ, đúng vậy.” Tô Mỹ Phương cười nhẹ gật đầu, vừa nói vẫn vừa thu dọn đồ đạc.
Quần áo của bà ta không nhiều, không mang theo vali, đồ dùng cá nhân và quần áo nhét hết vào trong một cái cặp cũ kĩ, khoá kéo còn rất khó dùng, kéo mấy lần mới kéo được.
Tạ Diễn cong khoé môi cười: “Không phải chị đến đây du lịch à, sao mới ở lại hai ngày đã vội vã trở về rồi?”
Động tác trên tay Tô Mỹ Phương dừng lại, bà ta cụp mắt nói: “Trong nhà có chút chuyện nên gọi tôi về.”
Tạ Diễn nhìn bà ta bỏ hết đồ uống và khăn giấy các thứ mà khách sạn tặng vào túi bên hông balo, lại từ trang phục trang điểm của bà ta mà phán đoán rằng bà ta thường ngày hẳn là rất tiết kiệm.
“Chị có từng tiếp xúc với người trong khách sạn này không?” Tạ Diễn hỏi.
Tô Mỹ Phương lắc đầu.
“Chị vào ở tối hôm trước, nhưng án mạng xảy ra vào nửa tháng trước, sao chị biết được?” Tạ Diễn hỏi.
Tô Mỹ Phương tức khắc sững sờ, ngừng hai giây mới nói: “Tôi nghe thấy khách thuê trong khách sạn truyền nhau, cụ thể thì cũng không rõ lắm.”
Tạ Diễn để ý thấy lúc bà ta nói chuyện cứ duỗi tay nắm chỗ dưới dái tai.
Người bình thường rất khó che giấu vài động tác nhỏ lúc nói dối, ví dụ dụi mũi, gãi cổ, vì lúc con người nói dối, cơ thể sẽ sản sinh một loại chất gọi là Catecholamine, loại chất này thông qua các mô mềm trong mũi gây ra cảm giác mũi ngứa ngáy, thần kinh ở cổ cũng sẽ nảy sinh cảm giác ngứa ngáy, người nói dối sẽ vô thức chạm vào do đó làm dịu triệu chứng này.
Biểu cảm của Tô Mỹ Phương trở nên căng thẳng, ánh mắt né tránh, ngay cả Khương Phi cũng nhận ra vẻ bất thường của bà ta.
Tạ Diễn hừ nhẹ: “Vậy mời chị mô phỏng lại tiếng la hét chị nghe được tối ngày 16.”
“Không phải hôm qua đã hỏi vấn đề này rồi à?” Tô Mỹ Phương hỏi.
“Chị cứ việc mô phỏng lại là được.” Khương Phi nói.
Tô Mỹ Phương lúng túng: “Tôi không nhớ rõ.”
Tạ Diễn để lộ biểu cảm không thể tin được: “Chiều hôm qua chị còn rất chắc chắn chị nghe thấy mà, cảm xúc còn rất sâu sắc, lúc này lại quên rồi?”
Tô Mỹ Phương bị chiêu khích tướng dồn ép hết cách, mô phỏng lại rồi nói: “Đừng mà, đừng mà – – Cứu mạng – -”
Không khớp với khẩu cung hôm qua, khoé miệng Tạ Diễn nhấc lên: “Chị chắc không?”
Tô Mỹ Phương không hiểu được ý nghĩa hàm chứa trong nụ cười này của Tạ Diễn, bà ta giống như một học sinh vừa đoán xong đề, nhưng lúc giáo viên đứng môn đi qua chấm đề của bà ta một hồi, không nói gì hết đã đi rồi.
“Tôi thật sự không nhớ mấy mà…”
Câu trả lời như dự liệu.
Ngoài cửa sổ có một tia nắng chiếu vào, Tạ Diễn cau mày nhìn bà ta: “Tôi lại nhắc nhở chị một câu, trước khi chị nói chúng tôi đây đã ghi âm, ngụy tạo chứng cứ phải chịu trách nhiệm pháp lý.
Chị tốt hơn nghĩ lại cho rõ, rốt cuộc chị có nghe thấy âm thanh ở cách vách không?”
Bản thân người cảnh sát đã tự mang vẻ uy nghiêm, còn tăng thêm thái độ lạnh lùng sắc bén, Tô Mỹ Phương bất giác nảy sinh mấy phần sợ sệt, nhưng bà ta vẫn kiên trì gật đầu: “Nghe thấy.”
Đúng là không đến Hoàng Hà không chết tâm.
Tạ Diễn quay mặt bảo đồng nghiệp trung tâm tình báo kiểm tra lịch sử giao dịch ngân hàng của Tô Mỹ Phương, quả nhiên phát hiện điểm bất thường.
Tô Mỹ Phương là một người làm công bình thường, mỗi tháng tiền lương ổn định trong khoảng ba vạn đến ba vạn năm.
Một tuần trước, tài khoản ngân hàng cá nhân của bà ta có thêm hai vạn tệ, nhưng vào lúc chuyện xảy ra chưa lâu, trong tài khoản của bà ta lại có thêm một khoản tiền hai vạn tệ chuyển khoản.
“Chuyển khoản thêm hai vạn tệ này, tổng tiền tiết kiệm của bà ta còn chưa đến sáu chữ số, người như bà ta sẽ nỡ đặt khách sạn xa xỉ một vạn ba một đêm à?” Khương Phi phân tích.
“Ba trăm tệ anh còn thấy mắc.” Tạ Diễn nói.
Có manh mối mới, Tô Mỹ Phương lại một lần nữa tiếp nhận dò hỏi, lần này bà ta bị triệu tập đến đồn cảnh sát.
Thẩm vấn bà ta vẫn là Tạ Diễn.
“Chị biết vì sao lại gọi chị qua đây không?”
Tô Mỹ Phương im lặng lắc đầu.
“Bốn vạn tệ trong tài khoản của chị giải thích thế nào?” Tạ Diễn hỏi.
Tô Mỹ Tô vẫn không trả lời.
Đây là tình huống thường thấy nhất trong phòng thẩm vấn, vì dưới tình huống không tiết lộ sự thật, đối tượng bị thẩm vấn sẽ luôn nảy sinh tâm lý chống đối.
Vương tử Alfred từng nói, nhân loại thường sẽ không chủ động tự thú nhận tội lỗi của mình.
Chỉ có bằng chứng đã bị nắm giữ, đối tượng bị thẩm vấn đang tránh hại tìm lợi dưới sự thúc giục của tâm lý mới có thể cân nhắc nói thẳng ra.
Tạ Diễn giơ bút máy lắc một hồi, sắc mặt lạnh lùng: “Chị đừng tưởng chị không nói thì chị không sao, giao dịch tài khoản chúng tôi đều có thể tra được, trước đó chị nói câu nào là thật câu nào là giả trong lòng mọi người đều rõ.
Chị phải biết lai lịch của người dính líu đến chuyện này lớn bao nhiêu, bây giờ là đang cho chị một cơ hội, chị đừng để mình bước vào đường cùng.”
Tô Mỹ Phương bấu chặt móng tay, không ngẩng đầu.
Loại người thế này quá nửa là không hiểu luật, Tạ Diễn tiếp tục nhắc nhở: “Làm giả chứng cứ án hình sự như thế phải chịu trách nhiệm pháp lý, nghiêm trọng thì trên ba năm dưới bảy năm, đến lúc đó chắc chắn không phải một câu “không biết” có thể giải quyết.”
Cậu tận lực lược bớt phần tình tiết không mấy quan trọng, vì cậu cảm thấy người thèm muốn một chút lợi lộc nhỏ bé thì lòng dũng cảm sẽ không quá lớn.
Tô Mỹ Phương thực sự bị doạ, bà ta do dự mở miệng: “Là chồng tôi bảo tôi nói thế.”
Cảm nhận được sự thả lỏng của đối phương, Tạ Diễn ngẩng mặt, lập tức truy hỏi: “Chồng chị tên gì, làm nghề gì?”
Tô Mỹ Phương ấp úng: “Tên Vương Tinh, làm tài xế ở một công ty điện ảnh.”
“Gã bảo chị làm gì?”
“Bảo tôi sau khoảng 9 giờ thì gõ cửa, ở đó một lúc, sau đó nói với mấy anh là nghe thấy tiếng động, thực ra tôi cũng không hiểu là ý gì.”
Thẩm vấn diễn ra đến đây, Khương Phi cũng nhận ra phán đoán ban đầu của mình sai hoàn toàn.
“Có người muốn hãm hại Cù Tranh Viễn, chúng ta không phải nên điều tra người tài xế đó à, nếu không em lại gọi Đường Tụng đến nhé?” Khương Phi đi ra khỏi phòng thẩm vấn, lại ở sau mông Tạ Diễn hỏi cho bằng được.
Tạ Diễn rót cho mình một cốc nước: “Trứng nước trà mẹ em nấu mặn thật.”
Khương Phi cười khì khì: “Cung phản xạ vị giác của anh có phải hơi dài không?”
Tạ Diễn lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo lần nữa: “Nếu như anh đoán không sai, người tên Vương Tinh hẳn là có liên quan đến Triệu Thanh.”
Khương Phi: “Triệu Thanh gì cơ?”
Còn chưa chỉnh lý rõ ràng manh mối, phòng làm việc lại có đồng nghiệp thở dài một tiếng: “Haizz trời đất ơi, này là ai làm thế, đúng là dồn Cù Tranh Viễn đến đường cùng mà.”
Tạ Diễn bị dọa hết hồn: “Cái gì?”
“Cậu xem hotsearch nè.” Đồng nghiệp đưa điện thoại cho cậu.
# Đường Tụng tuyên bố tuyệt đối sẽ không bị mua chuộc # Bài này bị đẩy lên vị trí đầu bảng.
Ấn đường Tạ Diễn nhăn thành một đoàn.
Đường Tụng tuyên bố trên nền tảng mạng xã hội rằng người nhà Cù Tranh Viễn lén lút liên lạc với cậu ta, muốn đút tiền giải quyết chuyện này, còn đăng một đoạn ghi âm và lịch sử trò chuyện, nói cho vài người thâm sâu khó lường nào đó không cần dùng tiền thử mua chuộc cậu ta nữa.
Hậu quả khi hotsearch này xuất hiện nghĩ thôi cũng biết.
Hơn nữa khu bình luận còn có thuỷ quân điều khiển tiết tấu, mọi người đều nghĩ người chột dạ mới sợ sự thật phơi bày, còn xác nhận “hành vi phạm tội” của Cù Tranh Viễn.
Tạ Diễn không biết rốt cuộc người trong nhà Cù Tranh Viễn nghĩ ra biện pháp gì mà đi liên lạc với Đường Tụng, có khả năng là không ngờ dư luận lại tiếp tục bùng nổ, cũng có khả năng ngay cả bọn họ cũng không tin Cù Tranh Viễn vô tội.
Luật sư của Cù Tranh Viễn đã xin tại ngoại điều tra, nộp xong tiền bảo lãnh, Cù Tranh Viễn được đưa khỏi trại tạm giam.
Không biết là ai để lộ tin tức, cả đường đều có paparazzi đi theo.
Khách sạn ban đầu chắc chắn không thể trở về, Vương Bất Phàm trực tiếp đưa người đến khách sạn mình mới quyết định, lại đặt một phòng.
Không lâu sau đó, Cù Bình Sinh cũng nhanh chóng đến khách sạn, câu đầu tiên khi vào cửa là: “Chuyện của anh là thế nào, sự việc đã ầm ĩ lớn thế này rồi, trong một ngày cổ phiếu của công ty tụt bao nhiêu anh biết không?”
Cù Tranh Viễn không trả lời, cúi đầu nhìn hotsearch bắt mắt, trăm phương ngàn kế vu oan giá hoạ, phỏng đoán che trời giấu đất, lời chửi rủa giẫm nát danh dự.
Nơi ngực hắn có một luồng hơi thở hỗn loạn không đi xuống được, bệnh bao tử lại tái phát.
Lúc này nên ăn chút gì đó, nhưng hắn chẳng thèm ăn chút nào.
Ông ba già và cô đều đến, nói luyên thuyên mãi, nói đến nỗi hắn bực bội thêm.
“Rốt cuộc anh có quan hệ gì với cái đứa Đường Tụng kia? Anh nói rõ cho tôi.” Cù Bình Sinh đẩy vai hắn một hồi.
“Có thể có quan hệ gì chứ? Ba cảm thấy tôi có thể có quan hệ gì với cậu ta?”
“Vậy tại sao nửa đêm rồi mà các anh ở trong phòng lâu thế?”
Sự hoài nghi đến từ người nhà còn khiến người ta thất vọng đau khổ hơn lời chửi rủa của cư dân mạng.
Cù Tranh Viễn cảm nhận được nỗi oan ức xưa nay chưa từng có, đáy mắt đỏ ửng: “Lời giải thích của tôi còn quan trọng sao? Mấy người có thể lén lút liên lạc với Đường Tụng đã đại diện cho việc mấy người vốn chẳng tin tôi vô tội rồi!”
“Chúng ta cũng là lo lắng con xảy ra chuyện thôi.” Cô nói, “Người là do cô liên lạc, nhưng cô không ngờ Đường Tụng dầu muối không ăn, con đừng trách ba con.”
Cù Tranh Viễn nhổ cục sạc điện thoại, đứng lên đi ra cửa, Cù Bình Sinh kéo hắn lại: “Anh đi đâu?”
“Ăn cơm.”
Cù Bình Sinh lạnh lùng nói: “Vậy mà vẫn có khẩu vị ăn uống.”
Cù Tranh Viễn không xuống lầu mà gõ cửa phòng đối diện, Vương Bất Phàm vừa nằm xuống, chị mặc đồ ngủ dính liền* ra mở cửa.
*套连体睡衣:
Cù Tranh Viễn cũng không ngẩng đầu, hắn đi thẳng vào ngồi trên sô pha.
Nhiều năm vậy rồi, Vương Bất Phàm cũng không lấy làm lạ, chị ném cho hắn một đôi dép: “Lại ầm ĩ không vui với ba cậu à?”
Cù Tranh Viễn mở máy lọc nước của khách sạn, nhấn nước nóng: “Em đau bao tử, chỗ chị còn thuốc không?”
“Còn chứ.”
Mấy năm nay tần suất phát bệnh bao tử của Cù Tranh Viễn rất cao, cho nên Vương Bất Phàm luôn mang theo hộp thuốc nhỏ chuẩn bị dùng khi cần.
Thuốc không thể uống khi bụng rỗng, Cù Tranh Viễn gặm mấy miếng bánh mì đen như nuốt thuốc, nhận xét một cách hà khắc: “Khó ăn quá, chẳng có vị gì, giống như thiu vậy.”
“Tâm trạng không tốt thì bào ngư tổ yến cũng ăn không ra vị gì.” Vương Bất Phàm vỗ vai hắn động viên, “Nếu đã là bị vu khống hãm hại, vậy cảnh sát chắc chắn sẽ trả về cho cậu một sự công bằng, vả lại chị từng hỏi luật sư rồi, bọn họ có tự tin sẽ thắng kiện thay cậu.”
Cù Tranh Viễn không nói gì.
“Mấy cái hotsearch gì đó cậu cũng đừng lo nữa, bên phía luật sư đang thu thập chứng cứ, mấy kẻ tung tin đồn nhảm một kẻ cũng chạy không thoát đâu.” Vương Bất Phàm thấy vẻ mặt hắn u ám, chị nghĩ ngợi rồi nói, “Đúng rồi, hôm nay chị đã gặp Tạ Diễn, chị nghĩ cậu ấy tin cậu đó.”
Mắt Cù Tranh Viễn bỗng sáng ngời, hắn ngước mắt nói: “Em ấy nói gì?”
Vương Bất Phàm cười nói: “Cậu ăn thêm chút ít thức ăn nữa thì chị nói cho cậu.”
Cù Tranh Viễn hì hục giải quyết bánh mì, còn ngoan ngoãn uống thuốc: “Sao chị biết em ấy tin em?”
Vương Bất Phàm: “Cậu ấy bảo chị dặn dò cậu phải nghỉ ngơi cho tốt, còn bảo cậu tin cảnh sát chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này.”
Cù Tranh Viễn không mấy vừa lòng với câu trả lời này: “Tin tưởng chính quyền thì sao?”
“Chị phát hiện cậu cái con người này, não sao mà cuộn một cục thế.” Vương Bất Phàm vội vã vỗ đùi, “Cậu ấy bảo cậu tin tưởng cảnh sát, cậu ấy là cảnh sát còn gì! Cậu ấy cũng không thể nói là, Cù Tranh Viễn, xin anh tin em, em chắc chắn sẽ bảo vệ anh, vậy còn không phải cho người khác mượn cớ bàn tán à.”
Cù Tranh Viễn hiểu được vấn đề, hắn xoa tay, ngón tay nhấn sáng màn hình.
Hắn đang nghĩ rằng gửi tin nhắn hay gọi điện cho Tạ Diễn thì tốt hơn.
Gửi tin nhắn chưa chắc em ấy đã trả lời, nhưng gọi điện thoại nhỡ đâu em ấy nghỉ ngơi rồi thì làm sao?
Vương Bất Phàm rất ít thấy hắn có lúc do dự không quyết.
Trong ấn tượng của cô, Cù Tranh Viễn thẳng thắn cởi mở, đầu tư vài trăm vạn vào phim ảnh cũng không chớp mắt, lúc này lại vì một đoạn tin nhắn mà chỉnh sửa tới lui tận mười lần.
“Hoàng thượng.” Vương Bất Phàm thở dài một hơi, chỉ vào đồng hồ trên cổ tay, “Ngài nên nghỉ ngơi rồi ạ, ngày mai còn phải tảo triều.”
“Đợi em gửi xong tin nhắn đã.”
“Vậy thì nhanh chóng truyền thánh chỉ đi.”
Vương Bất Phàm duỗi tay chọc màn hình điện thoại của hắn muốn nhấn gửi, Cù Tranh Viễn nghiêng người né tránh, giữa lúc hai người tranh giành đã không cẩn thận nhấn phải một dãy chữ số, điên thoại gọi đi.
Trong lúc chờ đợi, Cù Tranh Viễn cảm thấy điện thoại ngày càng phỏng tay.
Vương Bất Phàm hóng hớt nhấn loa ngoài, cô bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của Cù Tranh Viễn.
Không lâu sau đó, điện thoại kết nối.
Tạ Diễn “Alo” một tiếng, giọng cậu xuyên qua sóng vô tuyến truyền sang, rất nhẹ, nghe có vẻ uể oải, dường như hơi mệt mỏi.
Cù Tranh Viễn tắt loa ngoài, dịu dàng hỏi: “Có phải anh làm phiền giấc ngủ của em rồi không?”
“Em còn chưa ngủ, sao anh cũng còn chưa nghỉ ngơi?”
Vương Bất Phàm lại gần nghe lén, Cù Tranh Viễn chân dài một bước trốn vào nhà vệ sinh, còn khoá cửa lại.
“Súc vật.” Cô tức tối nhào lên giường, thề rằng năm nay mình chắc chắn phải tìm được người yêu.
Cù Tranh Viễn đẩy mở cửa kính chắn gió, hắn phát hiện mặt trăng sáng tỏ nơi bầu trời mới nhớ ra có vẻ Tết trung thu sắp đến rồi.
Gió nhẹ đưa mùi hương hoa quế thấm vào lòng người, hắn nở nụ cười không che giấu: “Vậy anh nói rồi thì em đừng cúp điện thoại của anh nhé…”
Tạ Diễn im lặng một hồi, cậu hắng giọng: “Anh nói đi.”
Một tay Cù Tranh Viễn gác lên bệ cửa sổ, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh nhớ em, nhớ đến nỗi không ngủ được.”
Đầu kia điện thoại lại im lặng, sự im lặng này còn lâu hơn ban nãy.
Cù Tranh Viễn nghe thấy tiếng trái tim nhảy bình bịch, hắn tưởng tượng rất nhiều kiểu khả năng, mỗi cái đều tệ như nhau, thậm chí ngày mai cậu sẽ giao thẳng vụ án cho đồng nghiệp xử lý.
Hắn đã nghĩ xong dự định tệ nhất rồi, nhưng ngoài ý muốn nghe thấy Tạ Diễn nói: “Nhớ em thế nào?”
Giọng nói trong sáng rõ ràng luôn khiến hắn có một loại ảo tưởng du hành xuyên thời gian, Cù Tranh Viễn dỡ xuống cơn mệt mỏi, hắn cười nói: “Vậy em đợi một chút nhé… Anh về giường rồi từ từ nói với em.”.