Edit: Sa
Beta: Kem
***
Hai tay Tạ Diễn ôm đầu gối, cuộn tròn ngồi trên sô pha ở ban công.
Bé Hổ gặm xong thức ăn cho mèo trong khay, lăn tròn hai vòng bên sô pha, nó nhắc cậu nên đút chút nước cho nó nhưng Tạ Diễn không phản ứng.
Cậu gần như cứ duy trì tư thế bất động giống cây nấm tròn cả buổi chiều, cơm trưa cũng không ăn.
Thân thể to béo của bé Hổ nhảy lên sô pha, cọ cẳng chân cậu làm nũng.
Tạ Diễn đờ đẫn nhìn nó, cậu chạm vào cái trán nhỏ bé của nó: “Có lẽ chúng ta phải xa nhau một khoảng thời gian rồi, mày tuyệt đối đừng quên tao nhé.”
Một dải ánh sáng đong đầy trong con ngươi màu nâu nhạt của bé Hổ, dường như nó có thể đọc hiểu được cảm xúc của cậu, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Tâm trí của Tạ Diễn vẫn rất rối bời.
Buổi chiều, khi Từ Niệm rời đi chưa được vài phút, Cù Bình Sinh đã đến đây.
Không có lời dạo đầu khách sáo, sau khi Cù Bình Sinh ngồi xuống lập tức đi thẳng vào vấn đề, nói đến chuyện bức ảnh và yêu đương.
“Em là em trai của Mạn Mạn, anh luôn tin vào cách làm người của em, nhưng một số chuyện xảy ra gần đây làm anh rất bất ngờ.”
Giọng Cù Bình Sinh không lớn, động tác hút thuốc cũng thong thả ung dung giống thường ngày, không giống như đang tức giận, cũng không phải giọng điệu khiển trách, nhưng vô tình đem lại cảm giác áp bức cho người khác.
Tạ Diễn chỉ có thể uống nước để xoa dịu nỗi lo âu.
Cậu rất giỏi các môn toán lý hoá, nhưng không am hiểu việc thương lượng với bậc cha chú, phần lớn thời gian cậu đều giữ im lặng.
Cù Bình Sinh nhìn cậu: “Anh nghĩ dù anh không nói, em cũng biết mục đích anh đến hôm nay nhỉ.”
“Dạ.” Tạ Diễn luôn cúi đầu, trong tay bưng chiếc cốc màu xanh nhạt, vẻ mặt lo lắng giống như đang đợi một cuộc xét xử đến muộn.
“Tại sao không tìm Cù Tranh Viễn để nói những chuyện này? Cho dù em có mở lời chuyện chia tay, anh ấy cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Dường như Cù Bình Sinh đã sớm có tính toán, ông rất bình tĩnh nói: “Anh biết với quan hệ của hai đứa lúc này, người ngoài nói gì hai đứa cũng không nghe lọt tai.
Anh cũng không muốn làm khó em, em chỉ cần nghe xong ý kiến của anh rồi lại cân nhắc có muốn làm theo hay không là được.”
Cảnh tượng thương lượng với Cù Bình Sinh như thế này làm Tạ Diễn nhớ đến phim truyền hình dài tập, người giàu sẽ luôn ném ra mấy ngàn vạn đập vào nhân vật chính, nhân vật chính sẽ xé chi phiếu ngay tại chỗ.
Cậu đang nghĩ rằng nếu như Cù Bình Sinh thực sự dùng kịch bản này, cậu sẽ dùng khoản tiền Cù Bình Sinh đưa để đầu tư vào việc quay phim, cũng không biết có đủ không nữa.
Tiếc rằng Cù Bình Sinh không đi theo kịch bản phim truyền hình dài tập, ông chỉ lấy điện thoại từ trong túi ra, nhấn mở một đoạn ghi âm.
Cù Bình Sinh đã lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt, ông luôn có một thói quen là sẽ ghi âm cuộc nói chuyện, phòng hờ những lúc quên mất chuyện quan trọng.
Trong điện thoại của ông vẫn còn lưu bản ghi âm cuộc nói chuyện với Cù Tranh Viễn một năm trước.
Lúc đó Cù Tranh Viễn lầm tưởng rằng đối tượng mới mà ông tìm được là Tạ Diễn, cứ mở miệng là mắng chửi một hồi.
– – Ba! Có phải não ba có vấn đề rồi không? Tìm cô gái trẻ trung chơi chơi thì thôi bỏ qua đi! Bây giờ lại còn tìm đàn ông chơi nữa hả? Mà con mẹ nó còn là học sinh cấp 3! Ba không cần mặt mũi nhưng con vẫn cần mặt mũi chứ…
Từ đoạn ghi âm này có thể nghe ra rằng lúc đó Cù Tranh Viễn vẫn rất mâu thuẫn với nhóm người đồng tính luyến ái.
Cù Bình Sinh thu lại điện thoại, bình tĩnh nói: “Tiểu Viễn không phải trời sinh đã là đồng tính luyến ái, nó vẫn thích con gái.”
Tạ Diễn rất rõ điều này.
Cậu còn giữ một ngụm nhỏ Coca trong miệng, chợt nhận ra rằng cũng có lúc thứ đồ uống này khó nuốt đến thế.
Cù Bình Sinh nhìn cậu, khóe miệng hiện ra nụ cười hiền lành: “Tuổi hai đứa đều còn rất nhỏ, luôn ở bên nhau khoảng thời gian dài như thế khó tránh khỏi nảy sinh cảm tình, anh hiểu rõ điều này, cũng sẽ không trách cứ hai đứa.
Nhưng anh là một người cha, anh vẫn mong con mình có thể có một bến đỗ êm ấm, gia đình toàn vẹn.
Tiểu Viễn nó không phải là con trai duy nhất của anh, nhưng vẫn là cháu đích tôn của nhà họ Cù, vô số cặp mắt đều nhìn xem mỗi ngày của nó trôi qua như thế nào.”
Tạ Diễn nhớ lại buổi tiệc mừng thọ ông cụ Cù.
Những kẻ ra vẻ đạo mạo và nịnh bợ tập trung lại với nhau, không quyền cũng quý, Tạ Diễn đã bị sỉ nhục trước mặt mọi người.
Nếu như sau khi những người được gọi là bạn bè và gia đình đó biết Cù Tranh Viễn là đồng tính luyến ái, tình cảnh đó nghĩ thôi cũng biết.
Quan hệ danh lợi rối rắm và phức tạp không thể tóm gọn trong vài ba từ được.
Đại khái là Cù Bình Sinh sợ con trai mình bị xem như đề tài trò chuyện sau bữa cơm, cũng sợ bản thân ông trở thành trò cười trong miệng mọi người.
Tạ Diễn chỉ cảm thấy Coca trôi xuống cổ họng vừa đắng vừa chát, cậu lặng im một hồi rồi gật đầu: “Em biết rồi.”
Cù Bình Sinh thả lỏng lưng một chút, ông dựa vào ghế sô pha rồi lại nói tiếp: “Dù anh có thể mặc kệ nó không quan tâm thì vẫn có ông bà nội đang trông mong nó thành gia lập nghiệp, nó không thể tùy ý cả một đời được, cho nên vẫn khẩn cầu em cho nó một cơ hội để tiếp xúc với con gái nhiều hơn.
Thực ra điều này cũng là em tự cho mình một cơ hội lựa chọn lần nữa mà thôi.”
Tạ Diễn nhìn chằm chằm dĩa kẹo nhỏ trên bàn trà, từ đầu đến giờ không dám nâng mắt.
Cậu tưởng hôm nay Cù Bình Sinh qua đây để bắt bẻ, mắng mỏ một hồi hoặc đánh một trận để phát triết, dù sao thế này vẫn có thể xoa dịu một chút cảm giác tội lỗi mà cậu đang chịu.
Nhưng đối phương chỉ dùng thân phận của bậc cha chú, trịnh trọng chân thành đưa ra một thỉnh cầu, cậu nào còn dũng khí để mạnh mẽ tranh luận cho điều gì nữa đâu.
Vả lại cậu cũng không có tư cách.
Cù Bình Sinh vỗ lưng bé Hổ: “Nếu như nó đã tiếp xúc với con gái, cũng qua độ tuổi ba mươi mà tình cảm với em vẫn sâu sắc như thế, anh cũng sẽ không can thiệp cuộc sống tình cảm của nó thêm nữa.”
Nghe đến đây, nhịp tim Tạ Diễn chợt yên ổn lại.
Ban đầu cậu tưởng rằng Cù Bình Sinh muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ giữa cậu và Cù Tranh Viễn, không ngờ rằng ông vẫn để lại vài phần đường lui.
Thực ra đứng ở vị trí của một người cha mà nói thì thỉnh cầu của Cù Bình Sinh không hẳn quá đáng, thậm chí còn nhân từ so với nhiều bậc phụ huynh khác, cũng càng thấu tình đạt lý, Tạ Diễn hoàn toàn có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ông.
Nói cho cùng, có thể ở bên nhau hay không còn phụ thuộc vào việc liệu rằng tình cảm của họ chịu được thử thách của thời gian và sự can thiệp của yếu tố bên ngoài.
“Vậy là anh muốn để em chuyển ra khỏi đây ạ?” Tạ Diễn đoán thử.
“Đúng vậy.”
Cù Bình Sinh không chỉ dự định để Tạ Diễn chuyển đi một khoảng thời gian, ông còn sắp xếp chuẩn bị cho cậu đi du học, đã liên hệ xong với trung gian bên đó rồi.
Tuy nhiên, ý tưởng đưa cậu xuất ngoại không phải bất chợt nảy ra.
Trước đó Tạ Mãn đã nhắc qua chuyện Tạ Diễn muốn thi vào trường cảnh sát, ông đã nhờ mấy người bạn hỏi thử.
Sở dĩ chọn trường nổi tiếng của nước ngoài là vì thực sự muốn tạo cho Tạ Diễn một môi trường học tập tốt hơn, để cậu ra ngoài mở rộng tầm mắt.
“Nếu như em muốn theo đuổi công việc liên quan đến tội phạm học, em cũng hoàn toàn có thể xuất phát từ một khía cạnh khác, chẳng hạn nghiên cứu làm thế nào để phòng chống tội phạm, làm cố vấn tâm lý, hoặc vào trường học làm cố vấn, so với làm điều tra tội phạm thì những việc này đỡ tốn sức hơn nhiều.
Hơn nữa anh nghe chị em nói rằng em mắc chứng sợ máu, học ở trường cảnh sát trong nước, lỡ như không thể làm cảnh sát chẳng phải phí thời gian vô ích à?”
Cù Bình Sinh giống như bậc phụ huynh, kiên nhẫn, chu đáo, tỉ mỉ cân nhắc cái được và mất, thay cậu lên kế hoạch cho tương lai.
Tạ Diễn ngây người nhìn chằm chằm ly nước trên bàn.
Hồi nhỏ, cậu rất thích mơ mộng hão huyền, cậu còn viết trong bài làm văn là muốn đi du học, không ngờ rằng sẽ có một ngày, thực sự có một miếng bánh có nhân bỗng “loảng xoảng” rơi xuống đập vào trên trán.
Chỉ là nó đập rất không đúng lúc.
“Không xuất ngoại thì không được ạ?” Tạ Diễn nói.
“Nếu như em nguyện ý phối hợp, tương lai của Tiểu Viễn sẽ càng thuận lợi hơn.” Cù Binh Sinh cười mỉm, “Anh sẽ thay nó chi trả 500 vạn kia, không thể để ảnh chụp tuồn ra bên ngoài được, nó muốn đóng phim, anh cũng sẽ không ngăn cản, dù thế nào đi nữa đến khi anh nghỉ hưu thì không thiếu thời gian.
Nhưng nếu như hai đứa tiếp tục vương vấn không buông được như thế, anh cũng có cách khiến nó trở về công ty làm việc.”
Tạ Diễn chợt hiểu tại sao người trưởng thành đều khao khát tiền bạc, thực ra thứ bọn họ khao khát không phải con số nọ, mà là đằng sau con số ấy có thể điều khiển và chi phối lợi ích.
Trước đây cậu cảm thấy Cù Bình Sinh chỉ nhanh trí, khéo đưa đẩy trong việc làm ăn, không ngờ rằng trong cuộc sống cũng thế, càng không ngờ rằng có một ngày sự thông minh này sẽ được dùng để đối phó mình.
Cù Bình Sinh nói: “Tiểu Viễn, em phải hiểu một đạo lý rằng đời người không thể như ý mọi chuyện được, có được có mất mới có thể trở thành người tài.
Em là một đứa trẻ thông minh, anh nghĩ nếu như ba mẹ em còn sống, họ cũng hoàn toàn không hy vọng em bước vào ngã rẽ ở giai đoạn quan trọng nhất đời người, tương lai muốn chinh phục sao sáng biển rộng thì đừng để tâm đến phù sa dưới chân.”
Tạ Diễn nhìn bé Hổ còn đang làm nũng bên đùi Cù Bình Sinh, chợt thấy mệt mỏi và bất lực vô cùng.
Áp lực từ bốn phương tám hướng trực tiếp bao vây xung quanh cậu, nhờ có tình cảm chống đỡ nên những áp lực này đều bị ngăn cản ở bên ngoài.
Nếu như đoạn tình cảm này phải đối diện với nguy cơ tan vỡ, cậu cũng không có cách nào thờ ơ không quan tâm được.
Cậu bị hiện thực không thể xoay chuyển đè đến mức không thể thở nổi.
Cậu cảm thấy bản thân tựa như người lang thang bị ép đến bên vách đá, đối phương một tay cầm kiếm, một tay lại đưa ra bánh ngọt hấp dẫn, nói rằng cho cậu tuỳ ý lựa chọn.
Cậu phải hạ quyết tâm rất lớn mới ngẩng đầu lần nữa, nỗi sợ hãi và căng thẳng đều không còn sót lại chút gì: “Vậy thì đưa ra thời hạn đi, khi nào em mới có thể quay về?”
Dường như Cù Bình Sinh đã sớm có tính toán, ông nhanh chóng nói: “Đợi em tốt nghiệp đại học là được.”
Thêm lớp 12 nữa là năm năm.
Tạ Diễn nói: “Nếu như anh không giữ lời, em đều sẽ trở về bất cứ lúc nào.”
Cù Bình Sinh cười rộ lên: “Bọn anh làm ăn trọng chữ tín nhất.”
Gió nổi trong đêm, chẳng hề tịch mịch.
Cù Tranh Viễn ngây ngốc trong xe rất lâu, điện thoại chợt đổ chuông dọa hắn giật mình.
Hắn thấy là Tạ Diễn gọi thì nhanh chóng nghe máy.
“Anh ngủ trong xe rồi à?” Tạ Diễn hỏi.
Cù Tranh Viễn trông mong nhìn ra ngoài cửa xe, không biết từ khi nào mà Tạ Diễn đã thò trán ra ngoài cửa sổ.
Hắn thành thạo thêu dệt nên một lời nói dối vô hại: “Anh vừa mới tìm đồ, lên đến ngay đây.”
Cù Tranh Viễn quen thuộc vào cửa ôm lấy Tạ Diễn.
Hắn đang chuẩn bị hôn cậu một cái thì nghĩ đến chuyện nào đó rồi ra ban công kéo rèm cửa sổ lại.
“Sao anh phải kéo rèm cửa sổ?” Tạ Diễn biết rồi còn hỏi.
“Nhỏ giọng chút, anh sắp phải vào đoàn quay phim rồi, nhỡ đâu sau này nổi tiếng rồi lại có người tìm ra thông tin của em, quấy rầy cuộc sống riêng của em thì không ổn đâu.”
Cù Tranh Viễn ôm chặt cậu hôn một cái.
Nụ cười hiện lên trên khoé miệng Tạ Diễn, nhưng cậu không ôm lấy cổ Cù Tranh Viễn hôn đáp lại như thường ngày.
Thái độ giả vờ nhẹ nhõm như này của Cù Tranh Viễn làm cậu thấy đau lòng.
Trên bàn trà trong phòng khách dư ra một ly thuỷ tinh trong suốt, Cù Tranh Viễn hơi nhạy cảm hỏi có phải có ai đến nhà không.
Tạ Diễn sững người nói: “Người đại diện của anh đã đến đây.”
Cù Tranh Viễn căng thẳng nói: “Chị ấy nói gì với em rồi?”
“Có người muốn tống tiền 500 vạn.” Tạ Diễn cau mày, “Chuyện này lớn thế mà một chữ anh cũng không nhắc đến với em.”
Cù Tranh Viễn xoa đầu cậu: “Anh sợ em lo lắng.”
“Là vì em không thể giúp được gì cho anh hết.” Tạ Diễn nhỏ giọng bổ sung cho hắn.
“Tất nhiên không phải rồi.” Cù Tranh Viễn rủ mắt nhìn cậu, kéo cậu ngồi xuống sô pha, “Đừng nghĩ như thế, anh chỉ sợ em tự trách nên mới không nói với em thôi.”
“Nhưng điều này là thật mà, không phải sao anh?” Tạ Diễn buồn bã cúi thấp đầu.
Sau khi Cù Bình Sinh đi rồi cậu cẩn thận nhớ lại một năm sống chung với Cù Tranh Viễn.
Trong cuộc sống, bản thân cậu luôn nhận được quà của đối phương, nhưng cậu không thể đáp trả thứ gì, còn trên mặt tình cảm, cậu lại xem đối phương thành sự tồn tại như tấm bùa hộ mệnh, ỷ lại anh, vòi vĩnh anh.
Hết lần này đến lần khác cậu gây ra rắc rối nhưng lại không có năng lực giải quyết vấn đề.
“Em không muốn gây thêm phiền phức cho anh nữa.”
Cù Tranh Viễn cảm nhận được điều gì đó, bị doạ không ít: “Thời điểm này mà em còn càn quấy với anh mới là đem lại phiền phức cho anh đó.”
Tiếng quát của hắn làm Tạ Diễn ngây người, hai người ngơ ngác nhìn nhau.
Khi Cù Tranh Viễn chú ý đến vành mắt đỏ bừng của Tạ Diễn, hắn lập tức duỗi tay ôm người vào trong ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tạ Diễn.
Hắn cũng thành công giấu đi nỗi lo âu và bất an trong khoảnh khắc ấy.
Tạ Diễn không giơ tay ôm hắn, Cù Tranh Viễn càng dồn sức ôm chặt lấy cậu.
Từ trước đến nay hắn chưa từng trải qua cảm giác này, giống như con thuyền đơn độc trôi nổi trên biển lớn, nhưng Tạ Diễn lại đứng bên bờ, ở nơi xa xăm vẫy tay chào hắn.
“Từ Niệm chị ấy còn nói gì với em nữa?” Cù Tranh Viễn hỏi.
“Em nghĩ những gì chị ấy nói với em hẳn cũng nói với anh rồi, giai đoạn này là lúc anh phất lên, không được yêu…”
“Anh không đồng ý.” Cù Tranh Viễn nói như chém đinh chặt sắt xong thì đẩy cậu ra, gắt gao nhìn chằm chằm mắt cậu, “Em nghĩ cũng đừng hòng.”
“Anh sẽ hối hận thôi.” Tạ Diễn nhỏ giọng nói.
“Sẽ không đâu, chẳng phải chỉ là không còn được quay phim nữa à, có vấn đề gì đâu…” Cù Tranh Viễn hời hợt nói, “Tốt xấu gì anh vẫn còn gia nghiệp có thể thừa kế mà, cũng không đói chết được.”
Mặc dù kĩ thuật diễn của hắn cũng tốt nhưng vẫn có lúc không giấu được cảm xúc, Tạ Diễn có thể thấy vẻ không cam lòng và tiếc nuối tràn ra từ đáy mắt hắn.
Thật không may, từ ngày đầu tiên Tạ Diễn quen hắn, cậu đã biết thứ mà hắn thực sự muốn theo đuổi là gì, lại càng không khéo khi cậu thấy hắn thất tha thất thểu đến đây hôm nay giữa sự đau khổ và nỗi tiếc nuối cùng hiện hữu.
Nhưng may mắn là hắn đã nhận được sự khen ngợi của đạo diễn Tôn Thừa Chu.
Ai sẽ bằng lòng từ bỏ một giấc mơ trong tầm tay chứ.
Tạ Diễn không thể trốn thoát ánh mắt của hắn nên cậu dứt khoát đón nhận ánh nhìn ấy: “Sao anh biết sẽ không? Bây giờ anh không hối hận, vậy ba năm, năm năm, mười năm sau thì sao? Khi anh cảm thấy mỗi ngày nhạt nhẽo như nước, lại thấy nhóm người cùng chung điểm xuất phát với anh ngày trước hào quang vạn trượng, chắc chắn anh sẽ hối hận bây giờ không gắng sức hơn một chút.”
Cù Tranh Viễn ngây ngốc nhìn cậu, cổ họng nói không ra tiếng.
Tạ Diễn dùng ánh mắt hết sức dịu dàng chăm chú nhìn hắn, giơ tay vuốt nhẹ cằm hắn: “Lựa chọn của anh trong khoảnh khắc này liên quan đến mỗi một ngày trong tương lai của anh có làm công việc mà mình yêu thích hay không, điều này rất quan trọng.
Em không thể nào chấp nhận anh vì em từ bỏ ước mơ, em cũng không thể chịu đựng được.”
Nước mắt nóng hổi lại rơi xuống, Tạ Diễn muốn chôn giấu đôi mắt vào hõm cổ Cù Tranh Viễn cọ xát một chút, nhưng sau đó cậu vẫn chọn giơ tay lau sạch.
“Khuất phục chỉ là nhất thời thôi, em hy vọng có một ngày anh sẽ cảm thấy tự hào vì thành công của mình, chứ không phải sa sút đối phó với cuộc sống.”
Cù Tranh Viễn không có sức phản bác.
Bởi vì nếu như hôm nay thân phận của họ hoán đổi cho nhau, hắn cũng sẽ đưa ra quyết định giống Tạ Diễn.
Ngày hôm đó là lần đầu tiên Tạ Diễn thấy Cù Tranh Viễn rơi lệ, không cuộn trào mãnh liệt nhưng khiến người ta đau lòng.
Hai tay hắn vòng quanh đầu gối, giống như chạy trốn hiện thực mà chôn đầu vào trong khuỷu tay, bờ vai dày rộng rung động không theo quy luật, có tiếng nức nở rất nhỏ.
Khi hắn ngẩng đầu lên, vành mắt rất đỏ, Tạ Diễn muốn hôn lên nốt ruồi lệ chí của hắn, lại sợ phát triển thành tình huống vạn kiếp bất phục.
“Có phải em hối hận khi ở bên anh rồi phải không?” Cù Tranh Viễn dò hỏi.
Tạ Diễn lắc đầu, tim đau như kim châm: “Đương nhiên không phải rồi.”
“Không phải thì được…” Dường như Cù Tranh Viễn nhẹ thở ra một hơi.
Tạ Diễn giải thích rõ nguyện vọng đi du học với hắn, sợ tổn thương đến tình cảm cha con giữa họ nên cậu tránh nặng tìm nhẹ nói là vì nghĩ cho vấn đề việc làm mai này, nhưng Cù Tranh Viễn có ngốc cũng biết chuyện này do ai sắp xếp.
Từ không thể tưởng tượng đến chấp nhận rồi bình tĩnh, Cù Tranh Viễn phát hiện khả năng tiếp nhận của mình ngày càng mạnh, đại khái là trải nghiệm trong hai ngày này đã sửa sang lại một lượt tam quan của hắn.
“Vậy em phải liên lạc với anh nhiều chút nhé.” Cù Tranh Viễn nói.
“Em nghĩ đến lúc đó chắc chắn anh bận hơn em nhiều.” Tạ Diễn cười nhẹ, “Không phải anh sắp phải vào đoàn quay phim rồi à? Chắc chắn anh sẽ ngày càng tốt hơn thôi.”
“Nói trước rồi nhé, chỉ tạm thời…” Cù Tranh Viễn không có can đảm nói ra hai chữ đó, hắn gằn giọng nói: “Tạm tách ra trong thời gian ngắn, đợi em tốt nghiệp rồi, mọi chuyện tốt hơn, em vẫn phải trở về bên cạnh anh.”
Trong lòng Tạ Diễn biết rằng tương lai có rất nhiều yếu tố không xác định được.
Tình cảm như ngọn gió, không do ai điều khiển, tựa như việc nó đến rất bất ngờ, nó cũng có thể rời đi rất đột ngột.
Ai cũng không thể dự đoán được trong mấy năm sau rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, sự tin tưởng giữa mỗi người có thể vì vài chuyện vụn vặt mà sụp đổ hay không, khoảng cách và thời gian sẽ còn gây ra hiểu lầm gì nữa.
Đến cuối cùng, cậu vẫn nuốt hết những lời lo lắng này về.
“Đương nhiên rồi.”.