Quà 30/4 he
_______
Chương 47: Nếu quan hệ của chúng ta đã phát triển đến bước này......!
Tạ Diễn vứt hết cặp sách lên giường rồi cũng ngả đầu nằm xuống gối, cẳng chân vung vẩy lung tung trên trời nom như chú cá vàng sơ ý rớt khỏi bồn tắm đang lăn qua lộn lại.
Đại não thiếu oxy, nhịp tim không đều, đôi tai đỏ ửng của cậu mãi vẫn chưa nguội bớt.
Tuy cậu rất dễ đỏ mặt thẹn thùng, nhưng mà tình huống vừa lâu vừa mãnh liệt như vậy vẫn vô cùng hiếm thấy, lần gần nhất chắc là hồi mùa hè năm ngoái ở trong phòng bị Cù Tranh Viễn phát hiện xem phim dẫn đến bao nhiêu là hiểu lầm tai hại.
Chẳng qua lần trước là xấu hổ muốn chui xuống đất, lần này lại là hưng phấn không nhịn nổi.
Cậu nhấm nháp cánh môi bị hôn liếm dữ dội, cảm giác sướng rơn người.
Thiệt ra là ba cái chuyện hôn hít này cậu từng xem không ít.
Tạ Mạn thích xem phim thần tượng, mấy đoạn phim như vậy tránh không được, sau này cậu còn hít hà cả đống phim heo Âu Mỹ nóng bỏng nữa, cơ mà cậu chưa bao giờ liên tưởng chuyện hôn nhau này với bản thân.
Tạ Diễn trở mình, ngơ ngác nhìn đèn treo trần nhà quơ quơ chân.
Cậu suy nghĩ vẩn vơ: Hèn chi từ nhỏ giờ chả hứng thú với gái gú gì, thì ra mình là Gay á!
Nhưng mà mấy thằng con trai cũng chẳng hấp dẫn nổi cậu.
Cậu thử tưởng tượng ra cái cảnh mình với mấy đứa cùng phòng hun nhau đã bĩu môi chê thấy gớm.
Thật sự khó nuốt trôi lắm.
Trong ngàn vạn người, chỉ có Cù Tranh Viễn là đặc biệt, mỗi hành động rất nhỏ đều có thể ảnh hưởng tới cậu, dịu dàng như chuồn chuồn lướt nước cũng có thể làm tâm trạng của cậu bay bổng lên trời.
Có lẽ là bởi vì Cù Tranh Viễn hoàn toàn khác với thầy giáo hay mấy thằng con trai bên cạnh cậu.
Hắn vừa có nhan sắc vừa có khí chất, mặc quần áo lộng lẫy, mỗi bước đi tung bay như gió, đi đến đâu người ta chú ý đến đó.
Nghiêm túc tìm hiểu sẽ thấy người này vừa rộng rãi ga lăng, săn sóc chu đáo, lại còn tấu hề nữa.
Lột lớp áo khoác cứng rắn kia ra là có thể thấy một tâm hồn tinh tế dịu dàng, mềm mỏng mà kiên định.
Ôm, hôn, Cù Tranh Viễn làm gì cậu cũng chẳng phản cảm, thậm chí còn có hơi mong chờ.
Nhớ tới nụ hôn lúc nãy, một dòng điện tê dại len lỏi trong bụng.
Thật xấu hổ cậu vậy mà nổi chút "phản ứng" bèn mau chóng bắt chước Cù Tranh Viễn cuộn mình lại như cái sushi.
Bình tĩnh.
Cậu thầm nhủ bản thân phải thật bình tĩm, tuyệt đối khong được nghĩ ba láp ba xàm.
Nhưng người ta đâu có khống chế được đâu mà......!
Ý Cù Tranh Viễn là đang muốn quen với cậu hay sao?
Nhưng tương lai mình là cậu của người ta đó ạ!
Ối chà nghe kích thích vãi nồi luôn.
Tiếng thông báo Wechat vang lên trong túi.
Cậu cảm thấy vi diệu vô cùng, chắc là ông nội dưới lầu gửi tin nhắn chứ ai, cậu còn chưa thò tay móc điện thoại ra thì đã có thêm vài tiếng thông báo vang lên tiếp.
Cậu rốt cuộc cũng chả kìm nổi con quỷ tình yêu trong người, thò móng vuốt chộp lấy.
Y sì mà.
Cù Tranh Viễn: Em đói bụng chưa? Chiều nay muốn ăn cái gì?
Tạ Diễn cứ thấy mặt hắn là lại có cảm giác khác, cố hình dung thì cảm giác kiểu như cả hai càng thêm thân mật khăng khít.
Cậu trả lời lại: Không phải anh mới vừa ăn no sao?
Cù Tranh Viễn vẫn cứ ôm mãi cái điện thoại trong tay, trả lời bằng tốc độ ánh sáng: Thì tại em chưa ăn kìa?
Tạ Diễn: Giờ em chưa đói lắm.
Cù Tranh Viễn: Ừa, vậy khi nào đói thì bảo một tiếng.
Hai người im bặt không nhắc tới chuyện hun hít, nhưng chuyện này lại cứ xoay tới xoay lui trong đầu mãi.
Cù Tranh Viễn dựa vào sô pha, hai tay ôm ngực xem TV, trông thì bình tĩnh lắm thật ra nội tâm đã nổi sóng gió mãnh liệt ggràoo.
Hắn phát dục muộn, thần kinh còn hơi đần độn, hồi cấp ba có mấy cô gái lúc công khai lúc thì âm thầm tỏ tình với hắn, lễ Tình Nhân tặng sô cô la, lễ Giáng Sinh gửi táo đỏ, mà hắn thì chả để trong lòng gì sất, cả ngày chỉ lo trốn học lên mạng chơi game, chẳng mập mờ với một cô nào.
Bước vào đại học, bạn cùng trường xem phim hắn ngồi đọc kịch, có một dạo được cô bạn xinh xắn trong lớp hẹn đi ăn cơm, hắn xoa tay để điện thoại bên cạnh xem phim phóng sự Earth Pulse trên đài BBC với con người ta.
Rồi bảo là làm vậy ăn cơm ngon hơn.
Còn tự cho là lãng mạn đưa đối phương một bên tai nghe.
Từ đó mấy cô con gái hễ thấy hắn là ngán ngẩm, tim chẳng thèm đập mạnh.
Theo lời Giang Trình thì do hồi má đẻ ra dây thần kinh yêu đương cũng đứt bà nó rồi, không có cú plot twist nào xảy ra thì cứ cô độc sống cả quãng đời còn lại nhé.
Sự xuất hiện của Tạ Diễn là điều ngoài ý muốn ông trời giáng xuống.
Hắn cũng không nghĩ tới mình lúc ấy moi dũng khí từ đâu ra đã hôn mất rồi, tất cả đều là hành động theo bản năng.
Muốn động chạm, vuốt ve, ôm, hôn môi, thậm chí chiếm hữu.
Có điều nhìn phản ứng của Tạ Diễn chắc là không bài xích hôn môi, nếu không cũng sẽ không chủ động nhắm mắt lại, cả quá trình cũng không hề phản kháng.
Nhưng tại sao bỗng nhiên chạy mất?
Ngại á?
Xem phim kinh nghiệm đầy mình thế kia, hôn mỗi một cái thì ngại ngùng gì.
Hắn vừa gãi gãi cái bụng mềm của Hổ Tử, vừa không ngừng hồi tưởng, tỉ mỉ phân tích chuyện này, lại nghĩ ra một ý tưởng khác.
Tạ Diễn sẽ không phải......!cũng là lần đầu tiên, cho nên căng thẳng sao?!
Tuy rằng khả năng này không cao, nhưng khóe miệng hắn không chịu tự chủ được mà nhếch lên, hai tay bóp cái gối dựa, hung hăng nhấn vào trong lòng ngực, giống một thiếu niên hoài xuân, đắm chìm trong tình yêu vị mật đào nhàn nhạt không cưỡng lại được.
Trời tối dần, Tạ Diễn mở đèn trên bàn sách ra, vừa vặn có tin nhắn gửi đến.
Cù Tranh Viễn: Giờ đói bụng chưa?
Tạ Diễn: Cũng không đói lắm.
Cù Tranh Viễn: Qua giờ cơm rồi, em không muốn ăn gì à?
Tạ Diễn đang chuẩn bị đáp trả, khung thoại lại hiện "Đang nhập...", Hắn lẳng lặng chờ đợi tin tức từ đối phương.
Cù Tranh Viễn: Hôn một cái là không chịu ăn cơm, vậy thì sau này sao tôi dám hôn em lần nữa.
Bây giờ Tạ Diễn không nhìn nổi chữ "hôn" này, nhịp tim vất vả lắm mới hạ xuống được lại đập liên hồi.
Sau này còn muốn hôn nữa......!Chắc ý là muốn quen nhau chứ gì?
Mặc kệ như thế nào, xác nhận quan hệ rõ ràng cái đã, Tạ Diễn cầm điện thoại xuống lầu, Cù Tranh Viễn vẫn duy trì tư thế ngồi xem TV.
"Tôi gọi cơm ngoài, chắc sắp đến rồi." Cù Tranh Viễn nói.
"Ò." Tạ Diễn gật gật đầu, "Gọi cái gì?"
"Cơm bào ngư lúc trước em bảo muốn ăn, với cả tôi gọi thêm một phần cánh gà." Cù Tranh Viễn thấy cậu sững sờ bất động tại chỗ, tốt bụng vỗ vỗ sô pha, "Ngồi đi."
Tạ Diễn xém tí đi đường cùng tay cùng chân, sau khi ngồi xuống thì lén lút quan sát người bên cạnh.
Trên TV có truyền hình trực tiếp cuộc thi điền kinh, Cù Tranh Viễn hình như cảm thấy rất hứng thú, nhìn chằm chằm màn hình hết sức chăm chú, thỉnh thoảng lại lấy đồ uống có cồn trên bàn uống mấy miếng.
Đây là lần đầu tiên cậu để ý đến hầu kết của Cù Tranh Viễn, trồi lên trồi xuống gợi cảm vãi cả lìn, muốn chạm môi vào quá đi.
Lúc cậu ý thức được ý tưởng của mình đáng sợ biết nhường nào thì tai lại đỏ bừng.
Khóe mắt cảm nhận được một ánh mắt nhìn mình chằm chằm, Cù Tranh Viễn quay đầu, quơ quơ lon nước trong tay: "Muốn uống hả?"
Tạ Diễn muốn nói mình không thích uống rượu, tay phải vẫn không nghe lời thò qua.
Vỏ lon lạnh ngắt, tầm mắt cậu dừng trên màn ảnh TV, chờ môi đụng tới miệng lon mới cảm nhận được có hơi không bình thường, chỗ Cù Tranh Viễn từng uống hơi ướt át, cực kỳ giống cảm giác mềm mại ẩm ướt khi hôn.
"Ngon không?" Cù Tranh Viễn hỏi.
Hương vị cũng tạm, chủ yếu là mùi cồn có hơi nồng, nhưng Tạ Diễn vẫn nể tình gật gật đầu.
Cậu cho rằng kế tiếp Cù Tranh Viễn sẽ mở miệng nói gì đó, ví dụ quan hệ của bọn họ này hay ví dụ cái hôn kia nữa, thậm chí cả Cù Tranh Viễn bỗng nhiên quay đầu cưỡng hôn cậu cũng nghĩ tới rồi.
Nhưng đến lúc giao cơm tới rồi, Cù Tranh Viễn cũng không nói một lời hệt như chưa có gì xảy ra.
Làm cậu có một chút khó chịu.
"Anh có đói bụng không?" Tạ Diễn hỏi.
"Không đói." Cù Tranh Viễn thưởng thức điều khiển từ xa trong tay, quay qua quay lại như đang chơi quay bút, "Gọi cho em đó."
"Nhiều vậy một mình em không ăn nổi." Tạ Diễn nói.
Cù Tranh Viễn nhìn cậu nói như đúng rồi: "Vậy em đút tôi nhé."
Ngàn tính vạn tính không tính đến bước này, Tạ Diễn sửng sốt 2s, miệng nhanh hơn não hỏi ngược lại: "Vì sao?"
"Đâu ra lắm sao trăng thế," Cù Tranh Viễn thản nhiên nói, "Ụa chứ bồ nhau thì đút ăn cũng là chuyện bình thường mà?"
Hắn nói quá mức thuận miệng, trực tiếp bước qua bức tường tâm lí của Tạ Diễn khiến người ta có hơi bối rối.
Không có tí hình thức nào hết, nắm tay tỏ tình này nọ đâu mất hết rồi......!
Tạ Diễn như không tin vào tai mình gặn hỏi: "Tụi mình vậy mà cũng coi là bồ nhau á?"
Ngay tại khoảng khắc này Cù Tranh Viễn thể hiện đầy đủ sự thẳng thắn của người lớn.
Hắn nhướng mày, thần thái tỉnh bơ trả lời: "Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng rồi, ngủ rồi, không phải yêu đương chứ là gì nữa? Cosplay ông cậu nhỏ may mắn và thằng cháu lớn tướng à?"
"......" Tạ Diễn trộn cơm lên, ngập ngừng hỏi, "Ngủ hồi nào?"
Cù Tranh Viễn há miệng thở dốc, vừa định nói em bò lên giường tôi ngủ hai lần mà còn muốn quỵt nợ đấy, đúng lúc hắn sắp nổi khùng lên, cái thần kinh ngu ngok của cậu ta mới bắt đầu hoạt động như một kì tích.
Trong đầu Tạ Diễn chợt lóe qua "ngủ" thì ra "ngủ" này với "ngủ" kia của cậu không giống nhau......!
Ý là phải có ** nhao như gà mới gọi là ngủ chứ gì!
Thật không hổ là thằng nhóc từng xem không biết bao nhiêu "bom tấn" Âu Mỹ!
Gần như cùng lúc, Tạ Diễn cũng phản ứng lại mình nói sai rồi, lắp ba lắp bắp chữa cháy: "Á à a, em, em nhớ rồi, tụi mình ngủ rồi ngủ rồi."
Ủa sao càng nói càng sai, vẻ mặt Tạ Diễn thật như vừa ăn cả rổ ớt.
Cù Tranh Viễn dở khóc dở cười, giơ tay xoa nhẹ đầu cậu.
Sao lại có bạn nhỏ đáng yêu vậy cơ chứ!
Cù Tranh Viễn hắng giọng nói, tuyên bố như thần: "Nếu quan hệ của chúng ta phát triển đến nhường này rồi, vậy thì sau này không được gọi nhau như cậu cháu nữa."
Trong lòng Tạ Diễn thầm nói vốn dĩ chưa nghe anh gọi tôi một tiếng cậu bao giờ.
"Vậy giờ gọi thế nào đây?"
Cù Tranh Viễn hơi hơi ưỡn ngực, đáy mắt tỏa ra một chút chờ mong: "Em phải gọi tôi là ông xãaa ớii."
"Cứt!" Tạ Diễn không cần nghĩ ngợi, "Cả hai thằng con trai to đầu, vì sao phải kêu anh là ông xã, sao anh không tự đi mà kêu tôi là chồng?"
Cù Tranh Viễn tự tin tràn đầy, kiêu ngạo nói: "Thì ai bảo anh "lớn" hơn em!"
Tạ Diễn vẫn là mầm non ngây thơ, chỉ nghĩ đến chiều cao và tuổi tác: "Vậy thì để mấy năm nữa tính tiếp?"
Cù Tranh Viễn cười ha hả: "Chuyện này phải so đến tố chất thân thể và điều kiện."
Lúc này Tạ Diễn hiểu ra tất cả rồi bèn gân cổ cãi: "Em mới 17 tuổi, vẫn chưa phát dục hết, em vẫn có thể thay đổi!"
Cù Tranh Viễn khinh thường nhìn lại: "Một năm mới cao được một centimet, cho dù em có tiến hóa nhanh như chớp cũng không bằng tôi nổi đâu."
Tạ Diễn nhướng mày sửa cho đúng: "Rõ ràng là hai centimet."
Vấn đề này tranh luận mãi không xong, Hổ Tử nằm liệt trên bàn trà, dỏn tai nghe cuộc thi biện luận hết sức nhàm chán này, thỉnh thoảng lại nhấc chân cào cào sau cổ, lúc lại đỏm dáng vuốt vuốt lông.
Ánh trăng mông lung, ánh đèn lung linh, rất nhiều bí mật giấu ở đáy biển dần dần nổi lên mặt nước.
Cù Tranh Viễn nâng cao giọng: "Chứ không phải em thích tôi vì thèm nhìn cái bo đì ngon nghẻ này sao hả!"
Tạ Diễn trừng mắt như chuông đồng: "Em thèm cái thân hình này của anh hồi nào?"
Cù Tranh Viễn cười ma mị, hơi rướn người qua: "Sao em không phủ nhận em thích tôi?"
Khuôn mặt nhỏ của Tạ Diễn dần đỏ lên: "Cái này không quan trọng, anh nói coi, em thèm ngắm bo đì anh lúc nào? Có chứng cứ không?"
"Ê hồi nãy có ai đó nhìn chằm chằm dú tôi đấy, Hổ Tử là người chứng kiến! À không, là "mèo chứng kiến"!"
"Đó là em đang nhìn hầu kết nhá."
Cù Tranh Viễn sướng rơn người: "Em nhìn đi, em thừa nhận em nhìn lén tôi rồi kìa."
_______________________
Yeeah tuần sau tui thi xong rồi nên là sẽ tập trung vào làm hen.
Hứa là sẽ hoàn trước khi vô năm học mới chứ rê ra nữa sẽ biến thành con heo.