Có ai ngờ đến, ngay trong ngày hôm tỏ tình, Cù Tranh Viễn bị Tạ Diễn đánh đập đến mức xém chút nữa xuống mồ chơi với kiến lửa.
Tạ Diễn xoa khuỷu tay, ánh mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta: "Đây là lời anh muốn nói với tôi đấy à? Anh muốn bày tỏ cái quần gì với đống lộn xộn này? Nếu như anh không giải thích được với tôi, trong cái nhà này không chứa nổi tôi nữa đâu?"
"Đương nhiên không phải! Cái này tôi đã xoắn xuýt lâu lắm rồi......" Vẻ mặt Cù Tranh Viễn nghẹn khuất chỉ trỏ những khối vuông nhỏ rơi đầy đất, mới nói một nửa đã bị Tạ Diễn tàn nhẫn cắt ngang.
"Bài thi của tôi chọc anh hay phá anh? Ngày mai đã phải nộp anh nói coi tôi làm sao bây giờ?
Trái tim Cù Tranh Viễn run lên, nhanh chóng vớt bài thi từ trong đống Coca ra: "Tôi sấy khô cho em nhé."
Tạ Diễn liếc hắn một cái: "Chữ đã trôi hết con mịa nó rồi anh sấy khô làm cái lông gì nữa."
Cù Tranh Viễn lắc lắc tờ giấy còn nhỏ nước lỏng tỏng, buồn rầu nói: "Bằng không tôi đền cho em một quyển mới nhé? Trên mạng có thể mua được không? Giờ tôi chốt đơn ngay và luôn, hoặc là ngày mai đến nhà sách tìm giúp em."
Tạ Diễn nhắm mắt, dồn khí đan điền: "Bỏ đi, ngày mai tôi hỏi giáo viên xem đợi thêm một ngày nữa được không, không có thì mượn của mấy đứa bạn chép lại."
Cù Tranh Viễn tích cực cứu chữa sai lầm: "Tôi chép giúp em cho."
"Văn phòng giáo viên có máy photo." Tạ Diễn xoa cái bàn tọa sưng vù vù, xoay người đi phòng đựng đồ lấy cây lau nhà.
Cù Tranh Viễn chú ý tới động tác xoa mông của cậu, mượn đề tài: "Ngã dập mông rồi à? Em cho tôi xem có nghiêm trọng không, phòng tôi có thuốc tiêu sưng để tôi đưa cho em bôi nhé?"
Tạ Diễn sợ hốt cả hền, cất bước nhanh hơn: "Không đau!"
Cù Tranh Viễn cười ngăn cậu lại: "Em cứ ở đó đi, để tôi dọn dẹp sạch là được."
Dọn dẹp xong tàn cục căn phòng, Tạ Diễn vội vàng đi làm bài tập, Cù Tranh Viễn không quấy rầy cậu nữa, dù sao tháng ngày còn dài, có thể không ngừng cố gắng.
Đóng cửa xuống lầu, hắn nhốt đầu sỏ gây tội trên ban công thẩm vấn, Hổ Tử còn ngóng trông có thể có cá khô ăn.
"Thằng nhóc thúi này mi được lắm nhỉ, lũ lụt trên lầu kia là mi làm đúng không? Cố ý à?"
"Meoww."
Cù Tranh Viễn chỉ vào chóp mũi nó chọt chọt: "Cắt một tháng đồ ăn vặt."
Hổ Tử mở to đôi mắt tròn xoe, giơ móng làm nũng, Cù Tranh Viễn bắn cho nó một phát súng đau điếng: "Hai ta ân đoạn nghĩa tuyệt."
Hổ Tử cảm thấy tâm tư đàn ông khó đoán vãi lìn.
Ánh đèn thư phòng trên lầu hai sáng tỏ, yên lặng tịch mịch, nhưng đêm nay suy nghĩ của Tạ Diễn có chút mơ màng, khi làm bài cứ sững sững sờ sờ, đã một tiếng trôi qua, ngòi bút của cậu vẫn ngừng ở một câu trắc nghiệm.
Cù Tranh Viễn đi rồi, từ thùng rác cậu nhặt được nửa khối Rubik dính đầy Coca và lau thử, phát hiện là cái Rubik 7x7, trước nay cậu chưa bao giờ mua loại 7x7 này.
Khối Rubik trong đó một mặt là hoàn chỉnh, màu trắng, ở giữa là chữ "U"màu đen, chỉ còn lại có hơn một nửa là liền với nhau, miễn cưỡng có thể nhìn được một đường cong.
Có thể là hình gì đó, cũng có khả năng là một chữ cái.
Có lẽ là do đang lâm vào khoảng thời gian mập mờ, hễ thấy chữ "U", trong đầu cậu trước hết nhảy ra một câu liên quan "I Love U".
Rubik có sáu mặt, vừa vặn có thể xếp đủ.
Cù Tranh Viễn là một người mà khối Rubik 3x3 mà cũng không xoay nhanh được, làm sao làm thành chữ cái được? Chắc là tìm viện trợ rồi? Hay là mua khối Rubik trên mạng rồi vẽ lung tung lên?
Cậu thử chùi một chút, không có dấu vết bị bôi lên.
Thật sự là "I LOVE U" sao?
Nhớ lại mấy hành động và vẻ mặt ngượng ngùng của Cù Tranh Viễn ở dưới lầu, chắc đúng là từ này chứ không lệch đâu được
Phèn thế, sao không ghép thành "KISS ME"?
Cậu bị mấy cái mình bổ não chọc cho vui vẻ, rồi sau đó lại cảm thấy vô cùng ngại ngùng che gò má xoa hai cái.
Một hồi suy nghĩ miên man như vậy, lúc xem thời gian lần nữa, cũng đã gần 8 giờ rưỡi, Tạ Diễn cả kinh, nhanh chóng ném khối Rubik muốn giết người kia sang một bên.
Vẫn chưa chính thức khai giảng, bài tập về nhà cũng không tính là nhiều, hơn hai tiếng sau, Tạ Diễn khép sách luyện tập lại, đậy nắp bút, lười biếng duỗi eo dựa lên ghế.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Tạ Diễn xoay ngoắc 180 độ, duỗi dài cổ.
Cù Tranh Viễn gõ gõ cửa: "Ngủ chưa?"
Tạ Diễn hiện tại cứ nghe thấy giọng hắn lại hơi bị căng thẳng: "Vẫn chưa, làm sao vậy?"
Cù Tranh Viễn đẩy cửa tiến vào, trên tay bưng một chén canh sứ, một mùi thịt thơm ngát ập vào trước mặt.
"Tôi nấu chút đồ ăn khuya em có ăn không?"
Tạ Diễn ngẩng cổ xem xét, mì ramen Nhật không chiên, canh xương hầm đến mức trắng đục như sữa, trên mì sợi đặt một quả trứng kiểu suối nước nóng nửa sống nửa chín và xương heo, thịt nướng, măng, nấm hương, cuối cùng còn rắc vào hai miếng rong biển và chút hạt mè.
Cậu hoài nghi Cù Tranh Viễn lén kêu đồ ăn ngoài, nhưng nếu là đồ hộp, chắc chắn không trang trí tinh xảo được như vậy.
"Đây thật là anh tự làm?" Tạ Diễn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, trong suy nghĩ của cậu Cù Tranh Viễn vẫn luôn là một đại thiếu gia tay chân không lanh lẹ, ngũ cốc cũng không phân biệt được.
Cắt khoai tây mà cũng làm tay bị thương, ở đây hơn nửa năm cũng chưa bao giờ thấy hắn xuống bếp lần nào.
"Đương nhiên," Cù Tranh Viễn đặt tô mì lên bàn, "Mau nếm thử xem hương vị thế nào."
Canh xương hầm còn tỏa khói nghi ngút, tinh khiết, thơm nức mũi.
Hai tay Tạ Diễn bưng chén canh lên uống một ngụm, hương vị thật sự khiến người ta bất ngờ.
"Anh tự nấu cái này đó sao?"
"Không phải, tôi mới vừa ở dưới lầu ăn một chén, cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, chén này đã cải tiến rồi, bỏ thêm chút gia vị nữa."Vẻ mặt Cù Tranh Viễn chờ mong xoa xoa lòng bàn tay, "Hương vị có được không?"
Tạ Diễn giơ ngón tay cái lên: "Ngon lắm, vậy sao anh biết em chịu ăn, lỡ như em không thích ăn thì sao."
Cù Tranh Viễn hỏi lại: "Có cái gì em không thích ăn đâu?"
Tạ Diễn cúi đầu uống miếng canh nóng, xoay người nhìn hắn: "Vậy đũa đâu? Giờ anh bảo em ăn bốc à?"
"À!" Cù Tranh Viễn gõ trán, "Tôi lập tức đi xuống lấy, em chờ xíu!"
Cửa phòng không đóng lại, Tạ Diễn nghe thấy rõ ràng một chuỗi tiếng bước chân dồn dập, từ gần đến xa, lại từ xa tới gần.
Cù Tranh Viễn cầm một đôi đũa sạch sẽ và cái thìa: "Ăn không hết cũng không có việc gì, dù sao tôi đã học xong hết, về sau em muốn ăn tôi vẫn có thể nấu."
"Cảm ơn."
Tạ Diễn cúi đầu, vẫn cứ cảm nhận được tầm mắt Cù Tranh Viễn luôn ngừng trên mặt cậu, cậu nghe thấy trái tim mình đập thình thịch.
Đây là lần đầu tiên Cù Tranh Viễn nấu bữa khuya cho cậu, sung sướng và đỏ mặt đều là phản ứng sinh lý, căn bản không thể kìm chế được.
Cù Tranh Viễn chống một tay lên mặt bàn: "Xin lỗi về chuyện lon Coca, Hổ Tử đã bị tôi đập cho một trận rồi."
"Anh là bởi vì cái này mới nấu mì cho em sao?" Tạ Diễn ngẩng đầu lên.
"Cũng không hẳn vậy dâu."
Hai người một đứng một ngồi, mắt to trừng mắt nhỏ.
Đêm khuya tĩnh lặng, suy nghĩ của Cù Tranh Viễn lại không cách nào yên, lời hắn muốn nói quá nhiều, chuyện muốn làm cũng quá nhiều, nhưng mỗi lần nhìn chăm chú đôi mắt ngây thơ trong sáng trước mặt, lại nói không nên lời.
Hắn cảm giác mình thật giống như một thằng khốn chuyên đi dụ dỗ trẻ vị thành niên chìm trong trụy lạc.
Sự xấu hổ vô hình lan tràn trong bầu không khí.
Cù Tranh Viễn liếm liếm môi: "Tôi xuống trước đã, em ăn xong thì đi nghỉ ngơi sớm một chút."
Tạ Diễn gật đầu "Ừm" một tiếng, cúi đầu gặm mì tiếp.
Cù Tranh Viễn nhìn chằm chằm cậu, đi hàng ngang y như con cua.
Bỗng nhiên "Rầm" một tiếng, va vào kệ sách ven tường.
Trước mắt hóa thành màu đen thui.
Tạ Diễn ngẩng mặt khỏi cái chén, quay đầu lại nhìn hắn.
Cù Tranh Viễn lập tức thu hồi vẻ mặt nhe răng trợn mắt, bình tĩnh thong dong vẫy vẫy tay: "Ngủ ngon nhé."
Giọng nói trầm thấp, vừa dịu dàng vừa có chút nghịch ngợm, khóe miệng Tạ Diễn không nhịn nổi nhếch lên: "Ngủ ngon."
Cù Tranh Viễn xoa thái dương, lúc gần đi còn không quên len lén đá lên chân lên kệ sách một cái.
Tạ Diễn cắn chặt răng ngăn mình không cười ra tiếng.
Hương vị mì không tồi, Tạ Diễn cảm giác chưa ăn được mấy miếng đã thấy đáy.
Uống xong canh thì lau miệng, cậu tắt chế độ máy bay trên điện thoại, WeChat nhảy ra chấm đỏ.
Tin thứ nhất là Cù Tranh Viễn: Có đói bụng không? Muốn ăn khuya không?
Cậu cào cào chóp mũi lướt qua, xem tin thứ hai.
Tạ Mạn: Bình kem dưỡng da chị mua có bị rơi trong túi quần áo của em không vậy?
Tạ Diễn đứng dậy lục lọi trong gói đồ: Dạ có, ngày mai em đưa qua cho chị nhé?
Tạ Mạn: Không có gì, chỗ chị vẫn còn gần nửa bình có thể dùng vài lần, chờ cuối tuần rồi tính cũng được.
Tạ Diễn nhảy lên giường, nhún lên nhún xuống hai cái, chân đạp lên không trung quơ quơ: Chị, cho em hỏi chị cái này nha.
Tạ Mạn: Hỏi đi.
Tạ Diễn nghĩ nghĩ, thật cẩn thận nhập vào: Yêu đương là cảm giác gì?
Tạ Mạn là người từng trải, một chút đã hiểu rõ chút tâm tư nho nhỏ của cậu, lộ ra ý cười: Em có người mình thích rồi?
Tạ Diễn hiện tại vừa nhìn thấy mấy từ kiểu như"thích" thì nhịn không được nhớ tới mặt Cù Tranh Viễn.
Có hơi ngại ngùng lại nhịn không được muốn tìm người nói hết ra: Em cũng không biết cái gì gọi là thích.
Tạ Mạn: Định nghĩa thích có rất nhiều, mến mộ một người có tài năng cũng là thích, hâm mộ và sùng bái thần tượng cũng là thích, bạn bè mà có thể ăn ý thắm thiết với nhau, nói cho cùng cũng là thích, thích giống chị với anh rể em chính là kết hợp tất cả các nguyên tố này lại với nhau.
Tạ Diễn: Đã gần nửa đêm, lại rải thức ăn chó nữa rồi!
Tạ Mạn: Ha ha ha ha, thật ra để đoán có thích một người hay không đặc biệt đơn giản, nhịp tim đập sẽ nói cho em.
Tạ Diễn cười hí hí: Vậy bây giờ chị nhìn thấy anh rể tim sẽ đập nhanh sao?
Tạ Mạn: Sau khi thời kì tình yêu cuồng nhiệt kết thúc thì sẽ là cuộc sống yên bình thôi, nhưng mỗi lần gặp được điều vui vẻ sẽ yêu anh ấy nhiều hơn một chút.
Tạ Diễn mở hai mắt nhìn lên trời thở dài: Em no quá đi à!
Tạ Mạn: Có điều tuổi của em bây giờ rất khó bình tĩnh, tưởng tượng ra có thể cùng đối phương đi học chung, bánh bao buổi sáng buổi sáng cũng càng thơm hơn.
Tạ Diễn thẳng thắn: Không phải bạn cùng lớp đâu ạ.
Tạ Mạn: Không phải là giáo viên lớp em chứ!? Bao nhiêu tuổi? Vẫn chưa lập gia đình à?
Tạ Diễn:......!
Tạ Mạn: Không ngờ khẩu vị hai tụi mình giống nhau nhỉ, đều thích tuổi khá lớn.
Có điều em phải xác nhận lại thử xem em thích cô ấy là xuất phát từ tình cảm nam nữ hay là tình cảm muốn được mẹ quan tâm và yêu thương.
Đỉnh đầu Tạ Diễn có một đám mây đen kéo qua.
Cậu suy nghĩ một hồi lâu, thử nói: Nếu người em thích có hơi đặc biệt, chị có thể tiếp nhận không? Ngươi có thể thừa nhận lớn nhất hạn độ là cái gì?
Tạ Mạn trả lời rất nhanh: Trên cơ sở không phạm pháp luật, không vi phạm đạo đức, không tổn thương người khác, nếu em bằng lòng chị đương nhiên sẽ ráng sức chấp nhận.
Hốc mắt Tạ Diễn có chút nóng lên.
Cậu trước kia vẫn luôn cảm thấy mình thật xui xẻo, bố mẹ và ông bà đều đi rồi, mình quả thực là một đứa mệnh xấu, nhưng có đôi khi ngẫm lại, mới cảm thấy mình thật ra rất may mắn.
Lúc bố mẹ và ông bà còn sống, đều hết lòng đối đãi, thật tốt thương yêu, bảo vệ cậu.
Ngay cả Tạ Mạn cũng vậy, bao dung nhường nhịn, săn sóc tỉ mỉ.
Bạn bè trong lớp và thầy cô đều tốt bụng thân thiệtn.
Cũng giống như bây giờ gặp được Cù Tranh Viễn, bề ngoài thì có vẻ cao ngạo lạnh lùng nhưng thật ra cất giấu một trái tim vừa lạc quan mạnh mẽ lại vừa dịu dàng tinh tế.
Cậu ôm điện thoại, rất muốn tìm Cù Tranh Viễn nói chuyện vài câu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, mở ra một quyển sách song ngữ thôi miên, chưa đến mười phút đã ngủ rồi.
Đôi lời lảm nhảm không thích thì cứ bỏ qua nha: Vì chương này dài lắm hơn 5k chữ lận nên tui chia làm hai phần..