Hơi thở ướt át pha lẫn mùi rượu cùng phả vào cổ, tê tê dại dại.
Tạ Diễn không thể không thừa nhận mình đã bị giọng nói trầm nhẹ này làm cho ngất ngây một chút, trái tim đập thình thịch, mặt đỏ tai hồng: "Anh muốn làm cái quần gì vậy?"
"Vốn là không muốn làm gì đâu, nhưng nếu em cứ muốn thì khó nói lắm."
Tiếng cười ngả ngớn khó có thể kìm lại được, Tạ Diễn trừng mắt sợ ngây người.
Tông giọng trầm thấp kết hợp với lời thoại dâm dê đê tiện rất dễ gây án mạng, hơn nữa vẫn đang trong tư thế mập mờ như vậy, cậu có cảm giác xương cốt của mình như bị thiêu đốt, huyết áp tăng đột ngột, vành tai và gò má đỏ bừng bừng.
Cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: "Biến thái......"
Tiếng cười bên tai càng thêm càn rỡ.
Lồng ngực tựa như mặt trống bị đánh, phập phồng không ngừng, cậu nghe thấy Cù Tranh Viễn nói: "Bây giờ em mới mới phát hiện sao?"
Tạ Diễn nhắm mắt, gian nan thở dốc, cánh tay vẫn luôn cuộn tròn dùng sức đẩy bụng hắn: "Có thể đi xuống trước không, em sắp bị anh đè tắt thở rồi."
"Không chịu." Cù Tranh Viễn giống như đứa con nít quỷ, nghiêng đầu cọ lỗ tai cậu, thẳng thắn nói, "Tôi sợ em chạy."
Sau khi lau người, mùi rượu trên người Cù Tranh Viễn không còn nồng như ban đầu, nhưng cũng cũng đủ làm người ta cảm thấy suy nghĩ rã rời, đầu óc rối bời.
Tạ Diễn nhíu chặt hàng lông mày: "Em còn có thể chạy đi đâu được?"
Đêm tối và chất cồn ban cho người ta dũng khí vô hạn, Cù Tranh Viễn ngửa cổ ra sau, rũ mắt nhìn cậu: "Em thành thật trả lời tôi ba vấn đề được không?"
Tạ Diễn căn bản không dám nhìn thẳng hắn, nhìn chằm chằm hai bên xương quai xanh hơi hơi nhô lên ngây người: "Hỏi đi."
"Em có ghét tôi không?" Cù Tranh Viễn hỏi.
Tạ Diễn không nghĩ tới vấn đề lại đơn giản như vậy, buột miệng thốt ra: "Không ghét mà."
"Vậy là thích rồi đó."
"......" Bỗng nhiên ý thức được mình dẫm phải hố, Tạ Diễn nhìn chằm chằm mắt hắn phản bác, "Không ghét là không ghét, thích là thích, hai điều này không thể đánh đồng."
Đồng tử Cù Tranh Viễn lóe sáng: "Vậy từ trái nghĩa của ghét là gì?"
Từng câu từng chữ đều trêu chọc trúng thần kinh, Tạ Diễn bị hắn hỏi đến trái tim run rẩy, miệng mồm lươn lẹo hằng ngày cũng thụt đi đâu mất, chờ cả buổi mới nhỏ giọng lẩm bẩm: "Dù sao cũng không giống nhau."
Cù Tranh Viễn nhìn chăm chú mắt vào mắt cậu: "Vậy em thích Tiêu Hằng Vũ sao?"
"Đậu má!" Tạ Diễn nhướng mày, lập tức phủ nhận, "Sao em có thể thích cậu ấy! Tụi em là tình anh em cảm động trời xanh!"
Khóe môi Cù Tranh Viễn nhếch lên, có điều nhanh chóng trở lại vẻ nghiêm túc, lông mày rũ xuống nhìn cậu: "Vậy em có thể chấp nhận một người con trai khác thích em không?"
Tạ Diễn ngơ ngẩn, hai người hóa thành hai pho tượng đá, mắt to trừng mắt nhỏ.
Tim Cù Tranh Viễn đập như đánh trống, nhẹ giọng thúc giục: "Bộ khó trả lời như vậy sao?"
Dưới ánh đèn, đôi mắt hắn sáng long lanh, chứa đầy thâm tình, có điều Tạ Diễn lại tìm ra sở hở chui vào: "Anh đã hỏi xong ba vấn đề! Đây là câu thứ tư rồi!"
Cù Tranh Viễn nhắm mắt, bất lực nghiến chặt răng.
Tạ Diễn chọc chọc eo hắn: "Đi xuống, nặng gần chết."
Cù Tranh Viễn xoay người nằm xuống, nhưng vẫn không biết xấu hổ dùng tay chân quấn chặt lấy cậu: "Đêm nay ngủ bên này đi."
"Why?"
"Tôi uống nhiều quá, phải để em chăm sóc." Cù Tranh Viễn giơ tay lên lấy điều khiển từ xa, trong phòng tức khắc lâm vào cảnh đen thui giơ tay lên không thấy năm ngón.
Tạ Diễn thấp giọng mắng một câu, tìm đủ thứ lý do: "Em lạ giường, ở bên này ngủ không được."
"Quần què, lần trước xem phim còn ngủ say hơn heo chết." Cù Tranh Viễn nói.
Tạ Diễn buồn bã nói: "Đèn trên lầu hình như chưa tắt."
Cù Tranh Viễn: "Tắt rồi."
Tạ Diễn có chút kinh ngạc: "Sao anh biết được?"
"Trên điện thoại tôi có thể tắt được." Cù Tranh Viễn nói.
"......!Hiện đại đến vậy luôn?"
"Ừm."
Tạ Diễn nhỏ giọng hỏi: "Có thể cho em xem thử không? Tắt kiểu gì vậy?"
Người bên cạnh đã phát ra tiếng ngáy.
"......"
Thần kinh Tạ Diễn căng thẳng.
Cậu biết điều mình lên làm lúc bấy giờ là cắn một miếng lên cánh tay Cù Tranh Viễn, sau đó thì mạng trốn thoát, cách mau lẹ hơn là nói cho hắn biết cậu không thể nào yêu một người đàn ông, như vậy Cù Tranh Viễn nhất định sẽ nhẹ nhàng buông tay.
Nhưng cậu cũng chẳng làm gì cả, thậm chí kì quái hưởng thụ cái ôm sau lưng.
Thân hình Cù Tranh Viễn còn lớn hơn cậu một vòng, gần như muốn bao phủ lấy cậu, hơi thở phả sau gáy cậu.
Ẩm ướt nóng hổi, thở đều đều, còn có chút ngứa.
Kì diệu là cảm giác lưng dính vào ngực như này cũng không khiến cậu phản cảm, ngược lại tràn ngập cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có.
Cậu không thể phủ nhận mình đã động lòng với Cù Tranh Viễn, nhưng cũng không dám tưởng tượng cảnh yêu đương với hắn.
Tâm trạng của cậu rất mâu thuẫn, tựa như trước mắt là hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng, lí trí và tình cảm đang đánh nhau dữ dội.
Muốn chạy, lại luyến tiếc cứ rời khỏi như vậy.
Nếu vứt bỏ những mối quan hệ rối ren đó qua một bên, bây giờ có lẽ cậu sẽ lớn gan xoay người lại, ôm lấy Cù Tranh Viễn.
"Tim em đập nhanh quá đi." Cù Tranh Viễn nhỏ giọng nói.
Mặt Tạ Diễn lại nóng lên, cậu lầm bà lầm bầm: "Anh mở một bộ phim cho em xem đi."
Cảm giác được đối phương nhượng bộ, hoặc nói là dung túng, Cù Tranh Viễn dựa vào gáy cậu cười cười: "Muốn xem cái gì? Phim tình cảm hay là phim hành động?"
Đêm nay Tạ Diễn nhịn không được chính là tiếng cười của hắn, cứ cảm thấy trong bụng của hắn toàn là ý đồ xấu.
"Tùy đi......" Cậu sợ Cù Tranh Viễn sẽ đột nhiên nói thêm một câu bằng không đêm nay chúng ta xem phim tình cảm đi, lại lập tức sửa miệng, "Vậy thì xem phim hành động, bắn nhau bùm bùm chíu chíu......"
Không nói thêm câu cuối cùng còn được, bổ sung câu đó vào thì bột giặt cũng không tẩy trắng nổi.
Cù Tranh Viễn cười đến ngực phập phồng: "Sao em dễ thương dữ vậy hả em?"
Trên mặt Tạ Diễn vất vả lắm mới đỡ bớt giờ lại bị ghẹo đến đỏ ửng: "Đừng cười, mở nhanh lên đi, em muốn xem phim."
Cậu ráng sức bò ra mép giường, nhưng Cù Tranh Viễn coi cậu như tấm chăn kẹp lấy thật chặt.
"Chúng ta cứ ôm nhau ngủ như vậy sao?" Tạ Diễn cảm giác mình như bị thiêu trong củi lửa, "Anh không khó chịu hả?"
Cù Tranh Viễn gác cằm lên vai cậu, một bàn tay vòng qua cậu, cái tay khác thì chọn phim.
"Nói thật, tôi chưa bao giờ thoải mái như vậy hết."
"......"
Hoàn toàn không thể nói chuyện kiểu bình thường.
"Anh đang say hả?" Tạ Diễn nhỏ giọng hỏi.
"Ừ."
"Ừ cái đầu anh! Người uống say sẽ không bao giờ nói mình say!"
Tạ Diễn vừa rít gào, vừa len lén liếc mắt nhìn hắn, không ngờ vừa vặn đối mặt với ánh mắt thâm tình nồng đậm của hắn, sợ tới mức mau chóng quay đầu lại: "Vậy mà hồi trong thang máy anh còn lung lay......!Kỹ thuật diễn cũng tốt quá."
"Cái đó không phải diễn đâu." Cù Tranh Viễn mơ màng buồn ngủ nhắm hai mắt lại.
Cái trò mượn rượu tỏ tình xàm xí này là ý tưởng của Giang Trình, một là lúc say tỏ tình sẽ có dũng khí hơn, hai là cho dù bị cự tuyệt, ngày hôm sau cũng có thể coi như không có việc gì xé tờ giấy này đi, không quá mất mặt.
Cù Tranh Viễn càng thêm can đảm, thật sự uống nhiều quá, ở quán bar đã nôn một lần, lúc nãy nhìn Tạ Diễn cũng cảm thấy đối phương có mấy cái đầu.
Dạ dày bỏng rát.
Bộ phim bắt đầu, Tạ Diễn trở mình, từ ổ chăn ngồi thẳng dậy một chút, dựa vào đầu giường.
Cánh tay Cù Tranh Viễn lúc đầu đang ở trước ngực cậu, đã từ từ lần mò xuống bụng dưới, ngón trỏ giật giật, cào cào lớp vải nhung mềm mại.
Tạ Diễn nắm lấy cổ tay của hắn, vứt sang một bên, bàn tay to kia lại thò lên.
Cậu cứ ném ra, lại thò lên lại.
Sau vài lần, Tạ Diễn từ bỏ.
Lưng Cù Tranh Viễn hơi cúi xuống, trán dựa vào eo cậu, nhỏ giọng nói: "Tôi buồn ngủ quá điii, không thể nào cùng em xem hết bộ phim này được, nếu em sợ hãi có thể ôm tôi."
Tạ Diễn rụt vai: "Phim hành động chứ không phải phim kinh dị, có gì đáng sợ lắm đâu."
Cù Tranh Viễn coi như không nghe thấy, dính vào quần áo cậu cọ cọ, lẩm bà lầm bầm: "Thật mềm, về sau làm gối ôm của tôi đi."
Tạ Diễn vừa thẹn vừa tức, nhưng lại ngoan cố: "Vì sao em không được làm người?"
Cù Tranh Viễn thấp giọng cười ra tiếng, nắm lấy tay cậu, mạnh mẽ đặt trên eo của mình: "Vậy tôi cho em một cái gối ôm, nhiệt độ ổn định, mùa đông còn có thể tự động làm ấm, tiết kiệm điện."
Tạ Diễn phụt cười thành tiếng.
- --------------------------------
Yahhhhh tỏ tình tui đợi ngày này lâu lắm rồi.
Hê hê tui khoái xưng hô tôi-em lắm ó.