Hình ảnh hai người kia quấn lấy nhau dây dưa không ngớt, mạnh mẽ va chạm, Tạ Diễn nghẹn họng nhìn trân trối, nửa ngày mới cầm con chuột, tắt âm lượng.
Thế giới trở về yên tĩnh, nhưng cảnh hành động của hai nhân vật chính vẫn đang tiếp tục.
"Đkm......" Tạ Diễn chửi tục vài câu, hay tay che mắt, chỉ hé ra một khe hở nhỏ xíu.
Cảnh tượng trên màn hình quá mức chấn động, cậu muốn nhấn thoát ra, nhưng hai tay không chịu khống chế, nhịp tim thật lâu cũng không bình tĩnh nổi, thậm chí còn cảm thấy cổ họng có chút khô khốc.
Hôn môi, vuốt ve......!
Trái tim cậu cũng rạo rực giống như từng nơi được bàn tay to lớn kia mơn trớn qua.
Lý trí không ngừng thúc giục cậu, nhưng não nhanh chóng bất mãn so sánh với 50 tệ
Vì tiền, chịu đựng chút xem hết đi.
Từng cú va chạm kịch liệt không ngừng thay đổi nhận thức của cậu, hết lần này đến lần khác, cậu vẫn không quên phiên dịch lại.
Thấy hai diễn viên chính mặt đối mặt trò chuyện, cậu mở âm lượng lên lần nữa, chằng qua lần này cậu tắt loa ngoài, ngượng ngùng đeo tai nghe.
Tai nghe này là lần trước Tạ Mạn mua làm quà gặp mặt, tặng cho Cù Tranh Viễn mà hắn không cần nên đưa lại cho cậu, ưu điểm của cái này là có thể ngăn âm thanh bên ngoài và hiệu ứng âm thanh vòm rất tốt.
Quả nhiên, từng câu nói cứ như là nói với cậu, đặc biệt là khi người lùn phát ra rên rỉ, quả thật giống y như thổi khí bên tai cậu.
Thật kinh khủng.
Tạ Diễn nghe tiếng tam quan mình sụp đổ, mặt mũi nhăn nhúm.
Chung Vị Thời nói không sai, lời thoại này thật đơn giản, chỉ là mấy câu linh tinh đại loại như "Có đau hay không" "Còn muốn không" "Khó chịu không" "Gọi anh là đá đì",Tạ Diễn nghe hiểu hết, hơn nữa nghe xong thì mặt đỏ tai hồng, trái tim nhảy nhót lung tung.
Khi người cao hoàn toàn bao phủ lấy thân thể người lùn, Tạ Diễn hít một hơi khí lạnh, hoảng sợ cầm lấy cái ly trên bàn uống một hớp nước thật to, lúc bỏ xuống mới phát hiện đó là cái Cù Tranh Viễn đã uống qua, nước ngọt bên trong đã hết ga.
Cậu tạm dừng video, tháo tai nghe xuống, hít sau hai cái mới dám lê thân đi rót nước, tiện tay đổ ly nước thừa của Cù Tranh Viễn.
Thành ly dính một một vòng vết ố rõ ràng, cậu dùng đầu ngón tay xoay qua xoay lại, chỗ dính bẩn dần dần được rửa sạch, cái ly rực rỡ hẳn lên.
Lúc trước, cậu xem phim thần tượng có vụ hôn hít đều bị Tạ Mạn che mắt, trong đầu chàng thiếu niên ngây thơ trong sáng chỉ toàn sách giải Olympic Toán, đừng nói loại phim gei khí nống đậm này, ngay cả mấy bộ phim sệc cũng không biết tìm ở đâu.
Trực tiếp bỏ qua ngôn tình mở ra cánh cửa thế giới tình yêu trong sáng.
Tam quan bị huỷ hoại nghiêm trọng.
Sau khi ngồi xuống lần nữa, cậu thu nhỏ cái trang video kia lại, nhấp vào trang nhắn tin với Chung Vị Thời..
Tai Tạ Diễn xấu hổ đỏ bừng: Cái video đó mày xem qua chưa?
Chung giờ Mùi: Chưa, tao đang làm bài tập nè.
Tạ Diễn: Đkm, tao mới vừa mở ra, sốc tận óc luôn chứ đùa!
Chung Vị Thời:?
Tạ Diễn: Là loại gờ vê á! Đàn ông lăn giường với đàn ông! Vô cùng bậy bạ! Mù mắt chó! Đkm! tao thấy thế giới quan của tao như được khai sáng lần nữa.
Chung giờ Mùi: Hả? Không thể nào, gã nói với tao là tài liệu sống, tao còn tưởng làm phụ đề mấy video song ngữ cho học sinh tiểu học.
Hai mắt Tạ Diễn trợn ngược lên trời, trời má nếu để học sinh tiểu học thấy thứ này chính là phạm tội!
Cậu chụp màn hình cảnh tượng kích thích táo bạo có ẩn ý sâu xa gửi qua.
Chung Vị Thời:!!!!!!!!!!!!!!
Ngay sau đó là một đống biểu tượng cảm xúc, dụng ý rõ ràng là muốn lướt qua những hình ảnh chướng tai gai mắt đó.
Chung Vị Thời: Đạ mấu, thật sự mù con mắt! Mày xem hết rồi sao?
Tạ Diễn: Chưa, tao thấy có chút nuốt không trôi.
Chung Vị Thời: Thôi, vì tiền, mày hãy nhẫn nhịn chút đi.
Tạ Diễn: Tao nhịn không nổi.
Chung giờ Mùi: Nam tử hán đại trượng phu, có gì nhịn không nổi, tiền khó kiếm phân khó ăn, tao cũng đâu thích đi làm thêm nhưng vẫn phải chịu đựng thôi, cứ coi như là chịu thương chịu khó, tích lũy nhiều nhiều từ từ phát ra *.
Tích cái quần què á!
(Câu gốc:Hậu tích bạc phát – 厚积薄发 – Hậu tích: để dành nhiều nhiều, bạc phát: từ từ phát ra.
Nghĩa là: Chuẩn bị đầy đủ thì mọi việc mới được giải quyết thành công.
Nguồn: hatdauthan.wordpress)
Lúc Tạ Diễn xem video chỉ tích góp được một bụng bực tức, chửi bậy hết mình: Cái thằng cha kia thật tàn nhẫn, hôn cũng hôn thiệt, cắn cũng cắn thiệt, làm cũng thiệt nốt......!Oái, tao nhìn cái người lùn kia bị "ấy ấy|" sao tao cũng thấy đau mông dùm! Đau thấu tim gan!
Đợi một hồi lâu, Chung Vị Thời mới nhắn lại: Không đúng nghen, vì sao mày lại tự động thay thế bản thân thành người nằm dưới? Chẳng lẽ không nên cảm thấy cái cậu trai bao* kia tươi ngon ngọt nước sao?
*từ gốc Tiểu bạch kiểm: 小白脸
Tạ Diễn trừng mắt, giật bắn mình.
Hồi tưởng lại quá trình xem video, lực chú ý của cậu xác thật đều nhìn vào biểu cảm và động tác của người lùn, sau đó cũng thống khổ, cũng nghiến răng nghiến lợi theo, cái mông thậm chí cũng có cảm giác đau như bị xé rách.
Tạ Diễn phát huy bản tính thẳng nam* của mình: Ngon miệng cái quần, thật ghê tởm, tao buồn nôn vl.
(*Thẳng nam lúc đầu là chỉ mấy anh trai thẳng nhưng về sau cũng để chỉ mấy anh tính tình ngay thẳng, không hiểu phong tình, nên thẳng ở đây cũng chưa chắc là trai thẳng đâu ha ^_^)
Chung Vị Thời: Vậy mày còn muốn kiếm tiền không thế?
Tạ Diễn: Kiếm, có tiền vì sao không kiếm.
Đầu óc Tạ Diễn mỗi lần chịu kích thích đều sẽ nằm mơ, chắc có lẽ vì cay cú nội dung video quá, đêm đó cậu lại mơ thấy một cơn ác mộng kinh hoàng.
Không biết vì sao, rõ ràng mấy ngày nay chưa nói chuyện với nhau câu nào, nhưng vai chính trong mộng lại là Cù Tranh Viễn.
Biểu tình của Cù Tranh Viễn quả thật y đúc cái thằng cha cầm thú kia, giày chưa kịp cởi đã đè cậu ra sô pha................thọc lét.
Cậu vô cùng sợ nhột, đau đớn đến tột cùng, quằn quại như con sâu xanh, cuối cùng bị cắn lên cổ một cái, sau đó Cù Tranh Viễn còn thò tay vào trong quần áo cậu.
Bàn tay ấm áp như vậy, lực đạo lại mạnh quá, cậu căn bản không thoát nổi...!
Lúc tỉnh lại, cậu trước tiên sờ sờ cái cổ bị gặm, sờ đến mức tay đổ mồ hôi.
Cậu chà xát mặt bắt mình tỉnh táo lại, nhưng hình ảnh trong mơ vẫn rõ ràng như cũ.
Cậu đỏ mặt, ngượng gần chết.
Mơ thấy Cù Tranh Viễn còn chưa nói, lại còn là giấc mơ không lành mạnh như vậy, về sau làm sao cậu dám nhìn thẳng mặt Cù Tranh Viễn đây?
Lúc chuẩn bị đứng dậy rửa mặt, mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai, cậu xốc chăn lên thì thấy, khóc không ra nước mắt.
Dấu vết mộng tinh.
Cậu thừa dịp trời còn chưa sáng, lén lút giặt sạch rồi treo quần lót lên cho khô.
Hôm nay là ngày khai giảng, Tạ Mạn sẽ không bỏ lỡ, sáng sớm đã cùng Cù Bình Sinh đến.
"Quần áo đã dọn dẹp hết chưa?" Tạ Mạn ngồi ở đầu giường, đánh giá đứa em trai đã lâu không gặp, cảm giác cậu hơi béo lên một chút, " Hai ngày trước chị đã mua cho em bao gối và ra trải giường mới, mang theo sau đi, bộ cũ thì vứt đi."
"Ơ, nhưng bộ cũ dùng còn tốt mà, cũng chưa hư." Tạ Diễn lấy vali trong tủ ra.
Mới vừa rửa mặt xong, giơ tay nhấc chân đều mang theo mùi thơm mát, tươi tắn của sữa rửa mặt.
"Trời nóng, bộ đó chất liệu dày quá, coi chừng em lại nổi mẩn, bộ này bằng lụa, giống loại trong nhà dùng thoải mái." Tạ Mạn nói.
"Tùy đi." Tạ Diễn chuyển qua nhìn Cù Bình Sinh.
Cù Bình Sinh hôm nay ăn mặc vô cùng giản dị, áo ngắn tay và quần lửng màu đen, lông chân còn rậm hơn Cù Tranh Viễn.
"Ở chỗ này đã quen chưa?"
Tạ Diễn xếp quần áo, gật gật đầu, không nóng không lạnh trả lời: "Cũng được."
Cù Bình Sinh lại hỏi: "Tiểu Viễn bình thường có gây khó dễ gì cho em không?"
Bình thường thì không, chỉ bắt nạt cậu trong mơ.
Tạ Diễn không nói gì, chỉ lắc lắc đầu.
Thừa dịp Tạ Diễn thu dọn hành lý, Cù Bình Sinh xuống lầu gõ cửa phòng ngủ.
Cù Tranh Viễn tối hôm qua đi học lớp diễn xuất, 11 giờ mới về đến nhà, buồn ngủ muốn chết, còn tưởng rằng là Tạ Diễn, vùi vào ổ chăn bọc mình thành cái cái kén coi như không nghe thấy.
Cù Bình Sinh đơn giản đẩy cửa ra: "Nhanh dậy đánh răng rửa mặt, ra ăn sáng, đã mấy giờ rồi còn ngủ."
Cù Tranh Viễn ngửa đầu, thấy mặt bố mình,lại thu đầu về: "Tối hôm qua gần sáng con mới ngủ." Giọng nói cách một lớp chăn, mất hết từ tính, nghe vừa rầu rĩ vừa nặng nề.
"Làm gì mà gần sáng mới ngủ?" Cù Bình Sinh chậm rãi đi qua, kéo ra một góc chăn, thấy rõ mặt con trai, trang điểm cộng với thức đêm liên tục, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt.
"Hiếm lắm bố mới đến đây một lần, không thể ăn bữa cơm với bố hả?"
"Nếu nói vậy ngày nào bố ngày nào cũng tới đây đi?"
Cù Bình Sinh cười cười, vỗ chăn hắn: "Mỗi ngày bố đều tới chắc bị con chọc tức chết."
Cù Tranh Viễn kéo góc chăn che trán, cách chăn nói: "Hai ta nước sông không phạm nước giếng, bố đừng nhìn con, con cũng không chọc giận bố, bố muốn ăn thì bố cứ ăn trước đi, con buồn ngủ quá, buổi chiều còn phải đi học, không ngủ đủ giấc con không có sức đi."
"Học gì?" Cù Bình Sinh hỏi.
"Lớp diễn xuất ạ," Cù Tranh Viễn ló nửa khuôn mặt từ ổ chăn ra, "Con kí hợp đồng với truyền thông CG, mới cách đây không lâu."
Cù Bình Sinh rất bất ngờ, mười ngón giao nhau, chà xát: "Tìm hiểu qua công ti đó chưa?"
"Đã tra rồi, tuy rằng quy mô không lớn, nhưng rất đàng hoàng, con còn tra được cổ đông lớn của công ti điện ảnh Ngân Hà muốn đầu tư cho họ hơn hai trăm triệu, chắc chắn đã kí hiệp ước, mấy năm tiếp theo bọn họ nhất định điên cuồng hút tiền, bằng không sẽ không dễ dàng kí hợp đồng với con như vậy."
Tuy Cù Bình Sinh làm bên ngành thiết kế, nhưng vẫn có chút hiểu biết về giới giải trí, phương thức kí hợp đồng vẫn truyền từ nước ngoài đến, nói đơn giản là xí nghiệp lớn nhìn trúng xí nghiệp nhỏ nào có thể phát triển trong tương lai, rót vào một đống tiền đầu tư lấy cổ phần, nhưng đồng thời xí nghiệp cũng muốn bảo đảm lợi nhuận trong mấy năm sau, nếu đến kì hạn hợp đồng kiếm không đủ lợi nhuận, thì phải trả lại gấp bội.
Có điều làm vậy xí nghiệp nhỏ rất có thể phá sản, thuộc nhóm đầu tư nguy cơ cao.
Sau lưng truyền thông CG có lực lượng tài chính khổng lồ, phương diện hoạt động của công ty tự nhiên sẽ thuận lợi hơn trước một chút, nhưng đối với nghệ sĩ trong công ty chưa chắc là chuyện tốt.
Đối đầu với áp lực sinh tồn, CG sẽ thông báo tuyển chọn, lúc đầu họ có thể suy xét hình tượng của nghệ sĩ, sàng lọc kịch bản, nhưng suy cho cùng tư bản vô tình, tới kì hạn, mặc kệ tốt hay không tốt, chỉ cần có tiền sẽ chọn.
Lớp nghệ sĩ này không được thì có lớp khác, luôn có người đẹp hơn, trẻ hơn, nhưng cơ hội để nâng cao trình độ thì rất hiếm.
"Dùng tiền đào tạo nghệ sĩ lưu lượng rất đơn giản, tiếp theo chỉ cần ngồi hốt tiền, đóng quảng cáo và mấy bộ phim dở tệ con cũng trốn không thoát đâu, đến cuối cùng danh tiếng mà con tích lũy được không phải nhờ tài năng mà là một đống bùi nhùi rối rắm và antifan ghét con."
Cù Bình Sinh dùng một câu đã miêu tả quy luật sinh tồn trong giới nghệ sĩ, sau đó lại nói với giọng điệu cảnh báo giống y hệt năm đó: "Sau đó tư bản có thể bị chuẩn bị thu hoạch rau hẹ*."
*( Đây là từ lóng của giới giải trí: Công ty quản lý người nổi tiếng lợi dụng sự yêu thích của người hâm mộ đối với thần tượng của họ để cho phép người hâm mộ mua các sản phẩm được thần tượng xác nhận hoặc người nổi tiếng làm đại diện, để người hâm mộ trả tiền và ép giá để tăng lượng tiêu dùng của người hâm mộ.
Coi fan như máy rút tiền, sau khi rút hết fan này, tiếp tục thu hoạch rau hẹ.
Hiện nay, việc tục thu hoạch rau hẹ từ các phương tiện truyền thông để kiếm tiền là rất phổ biến.
Đầu tiên, truyền bá thông qua một số nền tảng truyền thông hoặc các phương pháp khác, để người hâm mộ cảm thấy rằng họ có thể kiếm tiền bằng cách theo dõi anh ấy, sau đó thu phí thông qua đào tạo và giảng dạy.
Thực tế, họ kiếm tiền.
là lợi dụng fan làm lá hẹ để kiếm tiền, thường xuyên thu hoạch hẹ vẫn rất vui vẻ, đây cũng gọi là bị bán còn giúp người ta đếm tiền.
Nguồn: Baidu)
Cù Tranh Viễn ngồi dậy, cười: "Bố không phải nên ngóng trông con té dập mặt rồi về giúp bố quản lí công ti sao?"
"Dẫu gì con cũng là con trai bố mà."
Cù Tranh Viễn đang chuẩn bị cảm động, Cù Bình Sinh bình thản nói: "Bố không muốn theo sau chùi đít cho con đâu."
Cù Tranh Viễn bĩu môi, cuộn người lại như cục sushi: "Diễn viên gạo cội mới yêu cầu chú trọng thanh danh, người mới như chỉ có hai cái cấp bách nhất là cơ hội và kinh nghiệm, cho dù có lịch sử đen tối như thế nào, chỉ cần đủ chuyên nghiệp, năng lực mãnh mẽ, có người yêu thích, con chỉ quan tâm có người thích mình là được."
Sau khi Cù Bình Sinh và Tạ Mạn rời đi, Cù Tranh Viễn lại thành thật kiên định ngủ một giấc.
Buổi chiều đi học lớp đào tạo với mấy người mới trong công ti.
Mấy người kia cũng giống hắn, chưa bao giờ học qua lớp chuyên ngành, lớn nhất 21 tuổi, nhỏ nhất còn chưa học xong cấp 3, bởi vì diện mạo xuất chúng bị công ty nhìn trúng, chuẩn bị tham gia một chương trình đào tạo người mới.
Trước đây Từ Niệm đã nói chuyện với hắn, chờ hoàn thành kỳ huấn luyện, cũng sẽ đưa hắn vào tổ tiết mục tham gia thử, không ca hát, không nhảy múa gì hết, chỉ cần đối diễn với mấy diễn viên gạo cội.
Hắn lúc ấy còn lo lắng trình độ chuyên nghiệp của mình chưa đủ, kỹ năng diễn xuất không bằng người khác, lên sân khấu nhất định sẽ bị mắng.
Có điều Từ Niệm nói: " Dù người mới diễn tốt đến đâu cũng chỉ làm nền, diễn viên lão luyện ghét nhất là người mới nổi bật hơn họ.
Em chỉ cần làm đến nơi đến chốn học tập diễn viên gạo cội, khiêm tốn, có chí tiến thủ, có một không hai, mặc kệ em giỏi hay không giỏi chỉ cần tham dự, nỗ lực tạo ấn tượng tốt với người xem."
Người đại diện kim bài nói một câu đã thay đổi hoàn toàn cách nghĩ của hắn.
Dù bất cứ ngành nghề nào, người mới muốn xông lên tuyến đầu thì phải học cách chống đỡ, muốn bắt đầu sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Các khóa học do công ti lên kế hoạch cho người mơi bao gồm lí thuyết, luyện nghe trường độ nhạc, đánh giá và biểu diễn, mỗi ngày kết thúc thì trời đã tối, người mới trong công ti trừ Cù Tranh Viễn đều ở lại ký túc xá.
Từ Niệm cũng từng hỏi Cù Tranh Viễn muốn ở kí túc xá không tiết kiệm thời gian chạy tới chạy lui, thời tiết tốt thì không sao, chứ nếu mưa gió bão bùng thì rất nguy hiểm.
Cù Tranh Viễn đi tham quan môi trường ở trọ, bốn người một phòng, vẫn là kiểu giường tầng truyền thống y như hồi cấp ba, diện tích trung bình chưa đến 10 mét vuông, phòng khách và phòng tắm đều dùng chung.
"Cũng được, môi trường cũng không tồi, có điều em thích cảm giác đua xe với mưa gió hơn."
Quyết đoán hơn bao giờ hết.
Vầng trăng sáng treo trên cao, thành phố giống như con sư tử ngủ say, thật sự rất yên tĩnh.
Cù Tranh Viễn trở lại tiểu khu, đỗ xe rồi đi đến chỗ quầy lấy đồ chuyển phát nhanh.
Bạn cùng phòng hồi đại học của hắn trước đó không lâu đi du lịch nước ngoài, gửi cho hắn chút đặc sản địa phương, đều là mấy quả hạch socola gì đó.
Cù Tranh Viễn còn khuya mới thích ăn đồ ngọt, nhưng hắn nhớ Tạ Diễn rất thích ăn, liền bưng một thùng đồ ăn lên tầng hai.
Hôm nay là thứ bảy, Tạ Diễn không đi học.
Cửa phòng khép hờ, hắn cũng làm màu gõ vài cái rồi đẩy ra: "Tôi có mấy miếng sicula cậu......"
Trên giường không có ai.
Hơn mười một giờ, Tạ Diễn còn chưa đi ngủ, ánh đèn từ phòng đọc sách hắt vào phòng ngủ, chắc vẫn còn bật đèn.
Lớp chuyên thật có chí tiến thủ, nếu năm đó hắn chăm chỉ bằng một phần thằng nhóc này chắc cũng không đến mức không đậu được lớp sáu*.
*(Nhắc lại xí ha Tạ Diễn học cùng trường Cù Tranh Viễn, cũng là khối 11 nhưng chia thành 13 lớp giống như kiểu 11/1; 11/2 bên mình vậy á, Tạ Diễn thì đang học lớp 10/1 năm nay lên 11/1, càng là lớp đầu thì càng học giỏi, còn anh Viễn học lớp 11/11).
Cù Tranh Viễn vừa cảm khái, vừa ôm một đống đồ đi vào, phát hiện Tạ Diễn cũng không viết bài trên bàn, mà là mang tai nghe dựa vào lưng ghế, hai cái chân thon dài gác lên bàn, hai tay ôm ngực, tư thế thích ý.(Tướng ngồi kém sang giống tui ghê (//^/^//)
Trong máy tính hình ảnh có chút tối tăm, nhưng có thể nhìn ra được là phim nước ngoài, hai người đàn ông trong góc con hẻm nhỏ càng ngày càng dựa sát gần nhau.
Cù Tranh Viễn cũng càng lúc càng lại gần, một tay vứt đồ lên, một tay vỗ vỗ vai Tạ Diễn: "Nè."
"Há!" Tạ Diễn giật nảy như con báo, cả người chấn động, hai chân gác lên bàn còn chưa kịp bỏ xuống, thân thể dựa trên lưng ghế té lộn cổ về phía sau.
Mọi chuyện xảy ra nhanh như chớp, Cù Tranh Viễn định duỗi tay đỡ lên cũng không kịp, Tạ Diễn hai vai chạm đất, bị đụng đến mức đầu váng mắt hoa, tai nghe trực tiếp bay ra ngoài, hai đùi còn gác lên ghế không nhúc nha nhúc nhích gì được.
Mấu chốt là cậu mới vừa tắm xong, mặc một cái quần ngủ dài tới gối rộng thùng thình, tư thế muốn bao nhiêu chật vật có bao nhiêu chật vật.
Cù Tranh Viễn trên cao nhìn xuống, từ góc độ của hắn, vừa vặn có thể xuyên thấu qua quần ngủ, thoáng nhìn thấy cái quần lót có in một đống công thức hóa học.
Tạ Diễn trăm phần chột dạ, bất chấp đứng dậy đã bắt đầu gào rống: "Cù Tranh Viễn! Sao anh đi vào chẳng có tiếng động hảaaa!"
"Làm sao mà không có tiếng động được, tôi mới vừa đứng chỗ cửa kêu cậu, cậu không lên tiếng tôi đành phải đẩy cửa đi vào thôi." Cù Tranh Viễn cong lưng, một tay túm cái người ngồi dưới đất lên, "Xem cái gì đó, sao xem đắm đuối thế?"
Không chờ hắn quay đầu lại nhìn về phía màn hình, Tạ Diễn nhanh chóng duỗi tay che hai mắt hắn: "Không có gì không có gì." Cái mông rớt đau muốn chết mà chưa dám xoa nữa.
Giấu đầu lòi đuôi.
Càng như vậy càng hấp dẫn người ta chú ý, Cù Tranh Viễn gỡ ngón tay cậu ra.
Tạ Diễn dùng thêm tay trái, hết sức che lại, đồng thời lấy thân che chắn muốn đẩy người kia ra khỏi phòng sách, gấp đến độ mặt đỏ tai hồng: "Tôi có bí mật nhỏ nhỏ, anh không được tự tiện xen vào đời sống riêng tư của tôi!"
"Một thằng nhóc thì có cái gì mà riêng tư." Cù Tranh Viễn trêu ghẹo cậu, một tay kéo hai cái cổ tay gầy guộc, một tay khác đè đầu Tạ Diễn, hung hăng vật xuống phía dưới.
Một người từng luyện quyền anh, một người cả ngày gặm sách, sức lực khác xa nhau.
Gót chân Tạ Diễn chạm đất, Cù Tranh Viễn thấy rõ màn hình.
Máy tính kết nối với tai nghe Bluetooth, không nghe tiếng, nhưng hình ảnh kích thích dữ dội, vừa rồi trong hẻm nhỏ kia hai người đàn ông đang hôn nhau, không chỉ vậy còn cởi hết quần áo.
Tạ Diễn phi qua gập màn hình xuống, nhưng đã không kịp rồi, quay đầu, hình như thấy đâu đây hình ảnh lúc mình mới xem phim hơn một tuần trước.
Trong đầu quay mòng mòng hai chữ —— xong đời.
Cù Tranh Viễn nghẹn họng nhìn trân trối, không nói một lời.
"Cái đó, tôi có thể giải thích, không phải như anh tưởng tượng......" Tạ Diễn một tay đè lại notebook, lưng dựa vào bàn, gấp đến độ nói năng lộn xộn.
Rõ ràng là vì kiếm tiền, cũng đâu có đam mê khác thường gì, càng không có hứng thú với sẹc gei, nhưng thân thể độ ấm liền ở điều hòa phía dưới bay nhanh tiêu thăng, hai má đỏ ửng lan ra cả man tai, cuối cùng ngực cũng nóng lên.
Xấu hổ kinh khủng, thần kinh hoàn toàn hỗn loạn, Tạ Diễn theo bản năng nói dối: "Bạn của tôi gửi cho tôi, tôi tò mò nên mở ấn mở......"
Cù Tranh Viễn khẽ nhếch cằm, "Òooo——", âm cuối kéo dàiiii, ý vị sâu xa.
Sớm biết vậy hắn đã không khám phá riêng tư của thằng nhóc này, thật sự đủ kích thích cũng đủ xấu hổ.
Ánh mắt hắn vô tình liếc thùng rác bên cạnh cái bàn, đúng như dự đoán, vài mẩu khăn giấy nhăn nhúm.
Tạ Diễn cũng liếc theo mắt hắn, trái tim căng thẳng, đó là lúc trước cậu chà cái li.
Cậu bỗng nhiên có thể lý giải năm đó tâm tình của Đậu Nga lúc bị oan chết như nào.
"Không phải đâu, tôi không có làm chuyện tầm bậy tầm bạ ở đây!"
Tạ Diễn hô hấp càng ngày càng dồn dập, vội vàng bắt được cổ tay của hắn, kéo lại chỗ máy tính, muốn nói cho hắn mình xem video là để luyện nghe đối thoại, thật sự vô cùng đứng đắn, lại không ngờ Cù Tranh Viễn mẫn cảm hất tay cậu, dùng chiến thuật chuồn lẹ, rút lui về sau.
"Tôi hiểu, Tôi hiểu hết."
"Không, anh không hiểu! Anh nghe tôi giải thích." Tạ Diễn gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, mở màn hình lên lần nữa, phát hiện video vẫn đang chạy, cảnh tượng đã chuyển thành cảnh trên giường.
Hai mắt cậu tối sầm, mém tí nữa chết tươi.
Cù Tranh Viễn nuốt hết kinh ngạc, cảm thán, tò mò, biểu cảm nghiêm túc, bật chế độ bình thản: "Anh đây là người từng trải, đã trải sự đời, yên tâm đi, tôi hiểu mà, thôi không quấy rầy chú em nữa."
"Không không không, không phải như vậy," Tạ Diễn thu nhỏ trang web lại, tìm kiếm biểu tượng chỉnh sửa video trên màn hình, "Anh xem, anh lại đây xem."
Cù Tranh Viễn cơ bắp cứng ngắc, kháng cự từ trong ra ngoài: "Đừng đừng đừng đừng đừng đừng đừng đừng —— đừng mà, tôi thật sự không thích ba cái loại này.