Editor: Cá Viên
Chương 13:Tôi hơi xấu hổ.
Tạ Diễn nhìn gương mặt của người đối diện chuyển từ trắng sang đỏ rồi biến thành màu xanh lét.
Khóe mắt hơi nhíu, hàm răng cắn chặt, bộ dáng giống như chuẩn bị ăn thịt người, đành phải hạ mình nhỏ giọng lẩm bẩm: "Là do anh không cho tôi nói xong."
Cù Tranh Viễn không lên tiếng, đặt đũa xuống cái dĩa sứ hình mèo.
"Không phải chỉ có chút nước bọt hay sao? Miệng tôi không có độc, cũng không giống Hổ Tử rảnh rỗi không có gì làm sẽ liếm mông." Tạ Diễn nói.
Cù Tranh Viễn: "...."
Thịt trong bát rất thơm, nhưng Tạ Diễn bị nhìn đến hoảng hốt.
Cậu lặng lẽ gắp lên, đưa vào miệng, máy móc nhai mấy cái rồi nuốt, ánh mắt phía đối diện vẫn không rời đi, cũng không có dấu hiệu muốn rời đi.
Ăn cơm chú ý nhất là nhẹ nhàng thoải mái, đừng nói bị người ta nhìn chằm chằm, cho dù là bị mèo nhìn cũng đã thấy khó chịu.
"Vậy, anh còn muốn ăn không?" Tạ Diễn ngập ngừng.
Hàm ý nếu không ăn, thì mau đi ra đi đừng cản trở tôi ăn.
Cù Tranh Viễn nghĩ rằng cậu cho hắn một bậc thang bước xuống*, miễn cưỡng trả lời, không quên tỏ ra kén chọn: "Ngoài miếng đó ra, còn có miếng nào khác mà cậu cắn rồi ném vào không?"
(*nhường nhịn, cho anh Viễn mở lời)
"Không có." Tạ Diễn vừa nói xong đã hối hận, ý này hiểu nhiên là muốn ở lại ăn tiếp.
Nhưng cậu chỉ làm đủ cho một người ăn.
Quả nhiên, vài phút sau, Cù Tranh Viễn lại như một ông già thiếu đạo đức mở miệng: "Đi lấy thêm đồ ăn đi, nhiêu đây sao đủ? Nhiều rau một chút, không cần nấm kim châm.
Tạ Diễn trong miệng còn nhai hai miếng thịt cuốn, hàm hồ nói: "Anh không có tay à?"
Cù Tranh Viễn lột vỏ tôm: "Tôi không làm, cậu đi làm đi."
Tạ Diễn nói không nên lời: "Cắt đồ ăn còn không xong, anh làm sao sống được vậy?"
Cù Tranh Viễn nhìn cậu bằng đôi mắt sắc bén hình viên đạn, Tạ Diễn đành phải buông chén đũa: "Vậy anh lại đây, tôi dạy cho."
Theo cách nghĩ của Cù Tranh Viễn đối phương hẳn chỉ đồng ý hoặc từ chối.
Dạy hắn cắt rau làm hắn rất bất ngờ, miễn cưỡng đi vào bếp.
Có không ít nguyên liệu nấu ăn trên bàn, là Tạ Diễn chuẩn bị rửa nồi xong sẽ dọn dẹp, cậu đem toàn bộ rau dưa rửa trong nước: " Chừng này chắc đủ rồi nhỉ?"
"Ừ, đủ rồi." Cù Tranh Viễn đứng bên cạnh, toàn cắm cúi nhìn: "Bình thường cậu ở với chị cậu, ai nấu cơm?"
"Chị của tôi, tôi chỉ biết làm mấy món đơn giản, cơm chiên, sủi cảo linh tinh thôi." Tạ Diễn nói.
"Ồ, vậy cậu cùng chị cậu là quan hệ gì, là chị em họ?" Cù Tranh Viễn thử hỏi.
"Hai người chúng tôi không cùng huyết thống, chị ấy là do mẹ tôi nhặt được." Tạ Diễn đúng sự thật nói.
"Nhặt được?" Cù Tranh Viễn có chút bất ngờ, âm cuối cũng thay đổi.
"Đúng, tôi cũng là nghe người khác nói, bố mẹ của chị ấy mất trong một trận động đất, mẹ tôi là bác sĩ khoa ngoại, năm đó được phái đi cứu viện đã cứu chị của tôi, sau đó lại giúp đỡ chị ấy đi học, khi đó còn chưa có tôi, mẹ tôi đã nhận chị ấy làm còn nuôi, đối xử với chị ấy rất tốt."
Tạ Diễn chỉ dùng vài cậu ngắn ngủi nói ra gần nửa cuộc đời của Tạ Mạn.
"À—" Cù Tranh Viễn đột nhiên hiểu ra "Khó trách."
"Khó trách cái gì?" Tạ Diễn quay đầu nhìn hắn.
"Khó trách cô ấy đối xử tốt với cậu như vậy." Cù Tranh Viễn thành công tìm hiểu ra thân phận của Tạ Mạn, "Nguyên nhân lớn nhất hẳn là do báo đáp án tình năm đó của mẹ cậu."
"Chắc chắn là vậy," Tạ Diễn nói.
"Còn bố cậu thì sao? Bố cậu làm gì?"
Tạ Diễn sững sờ, như rơi vào một miền ký ức sâu thẳm, cậu ngừng tay, biểu tình ngưng trọng.
Cù Tranh Viễn quan sát hành động của cậu, ngay cả cái nhíu mày chớp mắt cũng không bỏ qua, trực giác phán đoán, đoạn ký ức đó hẳn là không tốt đẹp gì.
Tạ Diễn nhìn súp lơ trên tay sững sờ, Cù Tranh Viễn giơ tay vẫy vẫy trước mặt cậu: "Nghĩ gì đấy."
Tạ Diễn cắt xuống một dao, súp lơ bị cắt làm đôi: "Ông ấy là người tốt, là người rất tốt."
Né tránh câu hỏi, chắc chắn có vấn đề.
Cù Tranh Viễn thử lại "Ông ấy cũng là bác sĩ à?"
"Không", Tạ Diễn lắc đầu, "Nếu ông ấy là bác sĩ, gia đình chúng tôi sẽ không như bây giờ."
Tỳ bà che nửa mặt*, nói một nửa lại dừng.
*( Diễn tả sự rụt rè, sợ người khác biết được cảm xúc thật của mình)
Lòng hiếu kỳ của Cù Tranh Viễn hoàn toàn bị khơi dậy.
Xem bộ dáng Tạ Diễn, thân phận bố cậu xem ra có chút khó nói, thân phận nhất định không đơn giản, hoặc là người có quyền thế đã có gia đình, cậu là con riêng, hoặc chính là tội phạm vi phạm pháp luật.
Đa số trên TV đều nói như vậy.
Cù Tranh Viễn không có ý định vạch trần vết sẹo của đối phương, rất tri kỉ hỏi: "Vậy quan hệ của hai người có tốt không?"
Tạ Diễn nói: "Thật ra ông ấy đã mất lúc tôi còn rất nhỏ, tôi thậm chí còn không nhớ rõ mặt ông ấy, nhưng tôi biết, tôi muốn trở thành người giống như ông ấy."
Khả năng cao là một doanh nhân thành đạt.
Cù Tranh Viễn nghĩ thầm.
"Đã hiểu chưa?" Tạ Diễn bỗng dưng nói sang chuyện khác, "Cứ cắt như vậy, rất đơn giản, tôi đi gọt khoai tây, rồi anh cắt đi."
Cù Tranh Viễn trả lời và cầm con dao phay, mắt hắn vẫn nhìn Tạ Diễn.
Cậu đang cầm một củ khoai tây to, hơi khom lưng, tốc độ tay cực nhanh, củ khoai tây đã được gọt sạch sẽ.
Nhìn bóng lưng cậu, mảnh khảnh vô hại, nhưng ai biết được cậu đang nghĩ gì.
Tạ Diễn rửa khoai tây trong nước một chút, đưa cho Cù Tranh Viễn: "Cái này cắt ra một nửa trước, sau đó cắt lát mỏng hơn một chút, nếu không sẽ không dễ nấu chín."
Cù Tranh Viễn một tay cầm khoai tây, ban đầu không biết cắt từ chỗ nào, lúc sau được Tạ Diễn chỉ, tìm đúng góc độ, cắt ngày càng nhanh.
"Đơn giản ghê." Hắn nói.
Tạ Diễn "Vốn dĩ không khó, chỉ có đồ ngốc mới không biết làm."
"...."
Cù Tranh Viễn chỉ lo nhìn cậu, một dao cắt xuống, lập tức vui quá hóa buồn, đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, hắn "A" một tiếng, giơ tay liền thấy, quả nhiên là cắt trúng tay.
"Tôi đ..." Hắn thử chạm tay vào, máu tươi liền theo vết thương tràn ra,trông có vẻ khá sâu.
"Có chuyện gì vậy?"
Tạ Diễn đang đứng bên cạnh thùng rác cắt rau diếp, nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, khoảng khác mắt cậu nhìn thấy màu đỏ, cả người khựng lại như bị sét đánh.
Trái tim cậu không chịu khống chế mà kịch liệt nảy lên, lồng ngực nghẹn lại, hít thở khó khăn.
Cảm giác khó chịu, quen thuộc nhưng không thể kháng cự đó như tấn công vào đại não cậu, ngón tay cậu run rẩy, không chỉ vậy mà cả cơ thể và chân của cậu yếu ớt gục xuống.
Nếu phải diễn tả, thì giống như cảm giác hạ đường huyết và chóng mặt lúc dậy sớm, nhưng đáng sợ hơn gấp trăm lần.
Ánh mắt Tạ Diễn lập tức rời khỏi hình ảnh màu đỏ đó, nhưng trong đầu lại dần hiện ra đoạn ký ức sâu thẳm đáng sợ nhất.
Vách tường trơn bóng, gạch men sứ đầy những vết máu hình bàn tay màu đỏ tươi, dấu vết bị kéo lê, xác chết nằm trên vũng máu, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu.
Mùi máu xộc thẳng vào mũi cậu, cậu giống như bị mắc kẹt trong một bể chứa đầy nước lạnh, không thở nổi.
Vết thương sâu, sau khi rút một ít khăn giấy chùi, Cù Tranh Viễn vẫn không thể cầm máu.
Khăn giấy dính máu bị vứt đi, hắn nắm chặt vết thương bằng tay phải quay đầu lại, nói: "Giúp tôi tìm tủ thuốc, chắc là nằm ở dưới tủ TV."
Tạ Diễn không đi, cũng không thể lên tiếng, dạ dày nhộn nhạo buồn nôn.
Mọi thứ trước mặt cậu như quay cuồng, tai ù đi, sự bất thường của cơ thể lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo lên não cậu, cậu biết mình chịu không nổi, cơ bắp run rẩy đáng sợ, cảm giác sợ hãi tràn ra.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, phía sau lưng, cổ, thậm chí là trán, đều đã chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.
Đồ vật trong tay rơi xuống đất, cậu thử há mồm phát ra âm thanh, nhưng trước mắt tối sầm, cái gì cũng không thấy.
Khi Cù Tranh Viễn quay đầu nhìn cậu liền cảm thấy sắc mặt cậu có chút không đúng, trắng bệch, môi cũng không còn tí máu nào, không đợi hắn kịp phản ứng, Tạ Diễn ngã xuống như con tôm mềm nhũn không có sức sống, "Ầm" một tiếng, cái ót đụng vào khung cửa, men theo cửa kính trượt xuống đất.
Hắn hoảng sợ tiến lên, túm lấy eo Tạ Diễn, miệng vết thương vẫn đang chảy máu,hắn cũng không quan tâm, nâng đầu Tạ Diễn gối lên đầu gối mình.
Ngay sau đó, hắn kinh hoàng khi thấy rằng ở chỗ mát mẻ như này mà phía sau lưng và cổ tay áo của Tạ Diễn để đã ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, tứ chi xụi lơ nặng nề, không giống người sống.
Hắn sợ đến nỗi tim đập mạnh: "Chết tiệt, đừng làm tôi sợ."
Cù Tranh Viễn lớn như vậy, ngay cả người bị cảm nắng còn chưa thấy qua, ngay lập tức liền chảy mồ hôi lạnh, gấp đến độ kêu to, nhưng Tạ Diễn giống như đã chết ngất rồi, một chút phản ứng cũng không có.
Trong đầu Cù Tranh Viễn lập tức hiện lên một ý nghĩ đáng sợ, sẽ không chết đột ngột như vậy chứ?
Hắn biết thời gian giải cứu cho người bị bệnh tim là rất ngắn, nhưng làm thế nào cứu đây?
Hô hấp nhân tạo!
Nhưng vấn đề là, đây cũng không phải phim truyền hình, làm sao hắn biết hô hấp nhân tạo! Hắn thậm chí còn chưa hôn ai bao giờ!
Tuổi còn nhỏ như vậy sao có thể nói chết là chết đột ngột như vậy được, nếu Tạ Mạn biết được không chừng sẽ lột da hắn ném vào chảo dầu;-;
Cảm giác sợ hãi bao phủ cả người hắn.
"Tạ Diễn?" Cù Tranh Viễn hoảng loạn, một hồi véo người Tạ Diễn, một hồi điên cuồng vả vào sườn mặt cậu, "Cậu làm ơn tỉnh lại đi đừng làm tôi sợ, tôi có bệnh tim đó, chỉ cần cậu tỉnh lại tôi bảo đảm không ăn hiếp cậu được chưa?"
Nhưng mà Tạ Diễn giống như đã chết, không có bất kì phản ứng nào.
Chuyện sống còn, Cù Tranh Viễn hoàn toàn quên mất vết thương ở tay, một tay ôm eo một tay đặt dưới đầu gối ôm người lên, Hổ Tử nhạy bén ngửi được mùi gì đó, liên tục kêu to.
Kêu xe cứu thương quá chậm, sẽ mất quá nhiều thời gian qua lại, Cù Tranh Viễn nhấc chân bế người ra cửa.
Cửa phòng mở, ngay sau đó bị Cù Tranh Viễn hung hăng đá một cái.
Tạ Diễn trong lúc mông lung nghe thấy một âm thanh thật lớn, ý thức còn chưa hoàn toàn khôi phục, lỗ tai toàn tiếng ong ong, mơ mơ màng màng mở mắt, thấy con số màu đỏ trong thang máy hiện lên.
Cánh tay và cơ ngực ấm áp, cậu cảm nhận được lồng ngực phập phồng liên tục, nghe thấy được âm thanh thở dốc dồn dập lại hoảng loạn.
Hơi giương mắt, là một đường quai hàm chặt chẽ, khuôn mặt hoảng loạn và cái cổ thon dài ướt đẫm mồ hôi.
Hầu kết đỏ ửng, nhô lên hạ xuống.
Cửa thang máy mở.
Cậu lúc này mới ý thức được bản thân nằm trong lồng ngực Cù Tranh Viễn, người nọ đang muốn bế cậu đi ra ngoài.
"Cù Tranh Viễn." Cậu duỗi tay kéo kéo áo thun Cù Tranh Viễn, phát hiện màu vải trên ngực anh ta tối hơn.
Hắn cũng bị doạ đổ mồ hôi?
Cù Tranh Viễn rũ mắt, như được ân xá mà nhẹ nhàng thở ra: "Cậu tỉnh rồi, làm tôi sợ muốn chết, có chỗ nào không thoải mái không? Bây giờ tôi đưa cậu đi bệnh viện."
"Không cần."Tạ Diễn kéo cổ áo hắn, vừa bình phục, người còn hơi yếu ớt, đầu ngón tay không có sức lực, nắm hai lần mới được: "Tôi không sao."
"Cái gì mà không sao, cậu vừa ngất đi đấy! Kêu cậu nửa ngày cũng không thấy phản ứng, cậu bị gì vậy?"
Cù Tranh Viễn vừa đi vừa nói chuyện, lúc này đã đến chỗ đậu xe, người qua đường đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm họ.
"Tôi thật sự không có việc gì."Tạ Diễn bị ánh nắng mặt trời chiếu đến không mở được mắt,hơi nghiêng đầu, chôn ở hõm vai Cù Tranh Viễn, ngửi được một mùi mồ hôi nhàn nhạt.
Mùi này luôn có thể ngửi được ở trường, đặc biệt là sau tiết thể dục, nhưng đáng ngạc nhiên là lúc này cậu không thấy khó chịu mà thậm chí còn có cảm giác vô cùng an toàn.
Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị một người đàn ông bế công chúa, đã vậy còn là cái người cậu coi thường nhất.
Có chút mất mặt.
Tay cũng không biết nên đặt ở đâu.
Lỗ tai thật nóng, mặt cũng nóng rần.Cậu đẩy mạnh ngực của Cù Tranh Viễn: "Anh thả tôi xuống đi, tôi hơi xấu hổ."
"Xấu hổ cái gì." Cù Tranh Viễn mở to mắt, nhìn đũng quần Tạ Diễn "Không lẽ cậu mót tiểu hả?"
Tạ Diễn: "....".