Bọn họ mỗi tối đều gửi tin nhắn cho nhau.
Lúc ban đầu chỉ là những trao đổi về đề bài, sau này tần suất nói chuyện phiếm tăng lên dày đặc.
Bởi vì Trần Chỉ Nhu vui mừng phát hiện ra bọn họ có rất nhiều điểm chung với nhau. Truyện tranh bọn họ thích nhất đều là thiếu niên đánh bóng chuyền, đều thích biển cả, thích nhóm Accusefive. Bọn họ đều không tin chòm sao, ghét sâu bọ, cảm thấy ông thầy mỹ thuật ồn ào rất phiền.
Bọn họ gần như luôn có chuyện để nói, trò chuyện với nhau rất hợp. Cảm thấy giống như mình đã tìm thấy tri kỉ cho đời mình.
Cuối tuần lúc hẹn nhau đi thư viện, Giang Dịch Thành đi vào phòng tự học nói trước với cô: "Chúng ta ngồi cách xa nhau một chút, tốt nhất cách nhau mấy bàn, cậu ngồi bên cạnh tôi sợ mình bị phân tâm."
Trần Chỉ Nhu nhanh chóng đồng ý, vừa nói: "Hôm nay tôi sẽ dẫn cậu đến một quầy ăn mỳ thịt bò siêu ngon ở gần đây" vừa cảm thấy trong lòng ấm áp, rõ ràng lúc anh trong lớp luyện thi y hệt như người ngồi thiền, nhưng người càng dễ bị phân tâm hơn lại chính là cô.
Thời gian bay nhanh qua hai tháng, ngày cuối tuần nào bọn họ cũng hẹn nhau ở thư viện.
Trong lòng Trần Chỉ Nhu từ lo lắng rằng mình hỏi nhiều câu như vậy không biết có phiền hà cho anh không, cho tới sau đó thì có thể cùng dùng chung một ly nước với anh.
Cảm thấy trời lạnh quá có thể tự nhiên lấy áo khoác anh mặc vào. Ở nơi thiết kế ác nghiệt của thư viện, men theo cái cầu thang chả ra sao tạo thành thói quen được anh dắt tay đi.
Giang Dịch Thành cũng đi cùng cô ăn hết các hàng quán ngon ở gần thư viện. Lúc cùng ăn với nhau, anh sẽ vừa bất đắc dĩ mắng cô kén ăn vừa lấy mấy món cô không ăn mà bỏ vào chén mình ăn sạch sẽ, và vào lúc cô sợ béo nên sẽ không uống hết ly nước mà giúp cô uống nốt phần còn lại.
Mối quan hệ của hai người họ thay đổi vào một ngày nọ.
Lúc tan học Trần Chỉ Nhu tra khỏi lớp đi lấy nước, đi xuống lầu liếc nhìn thì vô tình trông thấy Giang Dịch Thành đang đứng ở hành lang bên ngoài lớp học ở tầng một, lưng tựa vào thành lan can đang vừa nói vừa cười với một bạn nữ.
Bạn nữ kia cười lên rạg ngời, còn đứng gần chạm vào cánh tay anh, và anh thì chẳng qua bao lâu cũng nở nụ cười theo.
Trần Chỉ Nhu nhìn chằm chằm vào sườn mặt cười rộ lên lộ ra vẻ ấm áp của anh, gương mặt mà thường xuyên nở nụ cười với cô lần này không thuộc về cô nữa, trong lồng ngực cô thoáng chua xót.
Thật ra thì bạn nữ này đang đùa giỡn với Lý vĩ Minh, vừa khéo lúc tránh né thì bất cẩn chạm trúng anh chứ không hề cố ý đụng chạm Giang Dịch Thành.
Giang Dịch Thành cũng chỉ là đứng bên cạnh nhìn, sau đó do Lý vĩ Minh chọc nên mới cười theo mà thôi, không hề cười với cô bạn kia.
Nhưng ở hướng Trần Chỉ Nhu đứng thì không nhìn thấy Lý Vĩ Minh.
Trần Chỉ Nhu chỉ cảm thấy trong ngực mình giống như vừa nuốt sống một khối bông vải to, nghẹn muốn chết. Cô cực kỳ chán ghét cảm giác này, Không nhìn nổi nữa bèn quay về lớp học, nằm gục xuống bàn.
Bởi vì tối hôm qua học bài thức quá khuya nên ngủ không đủ, cô bị đau đầu. vào giờ học chưa được bao lâu đã giơ tay báo giáo viên một tiếng, ra khỏi lớp dự định đến phòng y tế nằm ngủ.
Còn chưa đi đến phòng y tế, cô đi ngang qua sân bóng rổ nhìn thấy Giang Dịch Thành đang chơi bóng. Tại sao lại là anh.
Trùng hợp là vậy, tiết học này của anh là tiết thể dục. Trần Chỉ Nhu nhìn thấy anh chìa tay cắt bóng của người khác, dẫn bóng vượt hơn nửa sân, chưa bao lâu thì nhảy lên kiếm ba điểm, quả bóng thật sự được anh ném vào trong.
Cô nhìn thấy anh mỉm cười vỗ tay cùng với bạn bè, rồi lại chạy lần nữa chuyền bóng với đồng đội, cảm thấy anh rạng rỡ hệt như ánh mặt trời. Trần Chỉ Nhu đứng nhìn từ phía xa xa, người như thế này, nếu mà không được chào đón cũng hơi bị khó nhỉ...
Trong lúc vô tình, cô giống như đã lặng lẽ biến anh thành người đặc biệt trong tim. Cảm giác chua xót trong tim lan tỏa ra, cô nhận ra hình như bây giờ mình muốn độc chiếm Giang Dịch Thành.
Cô nhìn anh kéo áo ngay hông lên để lau mồ hôi trên trán, lộ ra cơ bụng săn chắc.
Đột nhiên nhớ đến cái ngày mà hai người đụng mặt nhau trong WC của tòa nhà thí nghiệm cũ, gương mặt anh phiếm hồng bị cô nắm lấy "người anh em", dáng vẻ bị cô làm khiến cho hơi thở hổn hển nặng nề... Cô không kiềm chế được mà siết chặt nắm tay.
Trần chỉ Nhu chỉ hy vọng từ nay về sau, chỉ có cô mới được nhìn thấy anh như thế, và cũng chỉ thuộc về duy nhất một mình cô.
Chuông tan học vang lên, lần nào cũng cảm giác tiết thể dục trôi qua nhanh. Giang Dịch Thành đi đến vùng biên sân lấy điện thoại và chai nước đặt trên mặt đất, lúc ngửa đầu uống nước nhìn thấy di động lóe sáng một cái, trên màn hình nhảy ra một tin nhắn của cô "Hôm nay tan học khoan vội về, tôi có lời muốn nói với cậu."
Anh nhướng mày, tình huống gì thế này? Đúng thật là hiếm có mà? Ừm... anh nóng lòng tan học.
Anh trả lời tin nhắn "Nói bây giờ được không? Phòng dụng cụ thể thao?"
Cô trả lời tức khắc "Được"
Giang Dịch Thành đi về phía người trực nhật sân bóng rổ hôm nay.
"Tôi mang đi trả cho nha, thuận tiện đi mượn món đồ."
"Thế làm phiền cậu không đấy? Cảm ơn nha!"
Lúc đi ngang qua văn phòng ở trước phòng đựng dụng cụ thể thao, anh hướng về thầy cố vấn của câu lạc bộ điền kinh hô to: "Thầy ơi, cho em mượn chìa khóa của văn phòng câu lạc bộ một chút ạ!"
Sau đó anh bị chìa khóa bay tới đập vào ngực.
"Shzzz ---"
"Mai trả thầy là được."
"Em cảm ơn thầy."
Anh chuyển sọt bóng đến phòng dụng cụ, kí tên trên biểu mượn bóng xong. Anh nhìn thấy cô đi về phía bên này.
"Đi với tôi."
Giang Dịch Thành dẫn cô rời khỏi phòng đựng dụng cụ, đi về hướng văn phòng câu lạc bộ điền kinh. Mở cửa ra, bên trong là cả một đống giày đế đinh bị vứt lung tung, những cái kệ, thanh chắn vượt rào bỏ hoang không dùng tới, mấy tấm đệm kéo giãn người có thể dùng và vài ba cái bàn cái ghế, lộn xộn bừa bãi.
Ở trong không có quạt điện, anh cũng không mở đèn. Không gian nhỏ hẹp oi bức nóng nực, có một chút u ám, nhưng bởi vì bên ngoài rộng rãi, bên trong vẫn có thể nhìn thấy đồ đạc. Tất cả mọi thứ nơi này giống hệt như tâm tình hiện tại của Trần Chỉ Nhu.
Giang Dịch Thành khép cửa lại, tựa vào cửa đứng giải thích: "Ở đây sẽ không bị người khác quấy rầy, cậu muốn nói gì với tôi thế?"
Trần Chỉ Nhu hơi căng thẳng, chỉ chỉ vào chai nước khoáng của anh ý bảo mình muốn uống nước. Giang Dịch Thành mở nắp giúp cô rồi đưa qua.
Cô uống ừng ực hết sạch số nước còn lại. Như thể cô muốn đẩy cho khối bông đang nghẹn trong ngực trôi tuột đi, uống rất vội vàng, nước chảy mấy giọt ngoài khóe miệng, cô đưa tay lên lau sạch sẽ.
Giang Dịch Thành nhìn thấy cô uống nước xong, ngay lập tức giơ tay cầm lấy chai nước, bóp dẹp lép, hỏi lại lần nữa "có chuyện gì hả? Cậu có chuyện gì muốn nói?"
Trần Chỉ Nhu phù một hơi, chưa nói chữ nào, nhưng từ từ đi gần đến anh.
Cô nâng tay hướng về phía cánh tay anh, nhẹ nhàng nắm lấy. Có một lớp mồ hôi phủ trên làn da anh, nhưng cô không để ý đến, giương mắt nhìn vào đôi mắt anh.
Giang Dịch Thành cũng xoay cổ tay nắm lấy cùi chỏ của cô, cảm giác được cô đang kề cận với mình, ánh mắt như dịu dàng, nghi ngờ đáp lại cái nhìn của cô.
Bất chấp tất cả.
"Tôi thích cậu! Cậu cũng thích tôi chứ?"
Trần Chỉ Nhu đỏ cả vành tai buột miệng thốt ra, cảm thấy mình hồi hộp tới mức hoa mắt chóng mặt, hai chân mềm nhũn.
Giang Dịch Thành nghe thấy mấy lời này thì mắt trợn tròn, lập tức nắm lấy khủy tay đang đặt trên cánh tay mình, kéo một phát đưa cô vào trong lòng mình rồi sau đó giơ tay ôm cô thật chặt. Động tác liền mạch thuận lợi như nước chảy mây trôi, giống đã tưởng tượng qua cả trăm cả nghìn lần.
"Tôi đương nhiên cũng thích cậu." Khóe miệng anh kéo muốn rách tận mang tai. Mắt cười cong cong, đáy mắt dày đặc cảm giác yêu thương. Anh ôm cô, liên tục siết chặt cánh tay, giống như muốn khảm cô vào trong lồng ngực mình vậy.
Cô nâng tay ôm lại anh sít sao, nhếch môi, không kiềm chế được nụ cười, cô gái nhỏ ở trong vòng tay vui vẻ giẫm chân thịch thịch. Khua chiêng giống trống binh bing bang bang đánh thức đóa hóa đã ngủ sâu trong đáy lòng, mầm đậu nảy nở trên mặt đất, phát triển nhanh chóng sau đó kết thành nụ hoa và nở rộ.
Hoa càng lúc càng phát triển càng lúc càng nhiều, càng bung nở càng to lớn, chất chứa tràn đầy cả quả tim, ngay lúc sắp sửa nổ tung thì đã hòa tan trong chớp mắt, biến thành chất lỏng sền sệt chảy dọc và thấm nhuần vào lục phủ ngũ tạng.
Tay chân Trần Chỉ Nhu mềm oặt trong vòng tay của anh, giọng thỏ thẻ: "Em vui tới độ muốn tan chảy..."
Anh nghe câu nói này, mắt nhắm lại, cảm thấy có lẽ phải là bản thân bị chiếc lò nóng ấm trong lồng ngực này nướng tới mức bốc hơi mới đúng chứ, cô đáng yêu chết đi được... cứu mạng.
Giang Dịch Thành thấy khóe mắt mình vui sướng có chút ướt át... mất mặt ghê, "Tan chảy rồi thì càng tốt, anh sẽ uống hết em, để em dung nạp vào cơ thể anh, lưu lại trong cơ thể anh không thể đi bất cứ nơi nào được."
Cô nghe lời này xong thì đưa đầu cọ cọ ngay sau gáy anh, Giang Dịch Thành hơi nhúc nhích, giống như bất chợt nghĩ tới cái gì đó "Trên người anh có hôi không? Anh vừa học xong tiết thể dục." Nói thì nói nhưng tay không tính buông lơi.
"Không sao cả, em không chê ghét anh." Đúng là trên người anh có mùi mồ hôi, nhưng không hôi, thật ra cô còn thấy khá yêu thích "Với lại có lẽ em cũng chảy mồ hôi... có phải lưng em cũng ướt không?" Cô hơi thẹn thùng dùng ngón tay chọc chọc vòng eo anh.
"Ưm... đừng..." Giang Dịch Thành bị cô sờ một cái, vùng bụng hơi dùng sức căng lên, anh không hề muốn bản thân bị tình dục hạ gục ở hoàn cảnh hiện tại khi đang cùng cô ôm ấp vuốt ve, giờ phút này không khí xung quanh ngọt ngào như mật ngọt lan tràn.
Nhưng quần áo mỏng manh như vậy, hai người lại ôm ấp nhau kín kẽ, cái lều to cao dưới đũng quần anh thì đang nằm ngay bụng của cô, sao Trần Chỉ Nhu không cảm nhận được cơ chứ?
Cô liếm liếm môi, nóng quá, khát quá. Cô cảm thấy nếu còn tiếp tục ôm nhau đổ mồ hôi như này thì toàn bộ nước trong cơ thể sẽ bốc hơi hết mất. Nếu mà để bị cảm nắng ở chỗ này thì buồn cười lắm.
Tuy không nỡ, cô vẫn vỗ vỗ lưng anh, lên tiếng: "Anh... bỏ em ra trước đi, em nóng sắp chết rồi."
Giang Dịch Thành nghe vậy, nhẫn nhại buông cô ra với vả không tình nguyện. Kéo một chiếc ghế đến bên tường, anh đứng lên mở cửa sổ thông gió.
Văn phòng câu lạc bộ điền kinh vốn là phòng chứa đồ, dùng để chứa mấy món đồ lặt như máy cắt cỏ, sau khi bị để trống mới được dùng làm văn phòng cho câu lạc bộ điền kinh, cho nên chỉ thiết kế cửa sổ thông gió.
Vài luồng gió mát bay vào trong, không khói oi nồng rốt cuộc cũng chuyển động... nhưng vẫn không thông thoáng.
Cô nhìn "túp lều" to bự đung đưa ngay lúc anh nhảy từ trên ghế xuống dưới đất, mặt đỏ lên. Khẽ nói với anh: "Anh vẫn ổn chứ?"
"Sao chứ?" Anh nhìn thấy hướng ánh mắt của cô nhìn về phía mình thì hiểu ra ngay tức khắc, "A! Cái này... ừ... không sao." Anh có chút xấu hổ.
Chờ đợi cô trong thời gian dài không sai, Giang Dịch Thành cũng không phải không muốn này nọ với cô, nhưng anh không muốn khiến cô suy nghĩ là trong đầu mình chỉ có mỗi chuyện muốn "làm" với cô.