Trong Cùng sơn cốc, Phương Khác đang hành lễ bái sư. Trí Tiêu ngồi trên ghế thái sư nhận lễ khấu đầu ba cái cung cung kính kính của Phương Khác xong mới nhận trà trong tay Phương Khác.
Người xem lễ, mỗi người mang một tâm tư.
“Mỗi lần gặp Phương Khác, vận may của y đều khiến ta khó mà tin nổi. Có lẽ đây chính là cơ duyên?” Trần Chử nhìn Phương Khác cảm thán.
Viên Kim không trả lời, tất cả những gì xảy ra ở đại lục Thanh Hoa đã đủ khiến hắn kinh ngạc, không ngờ sau khi về Côn Luân lại thấy Phương Khác bái nhập môn hạ trưởng lão Trí Tiêu.
Sau khi Phương Khác dâng trà, đợi Trí Tiêu chiếu theo môn quy Côn Luân răn dạy một phen, lại tháo thẻ ngọc trên thắt lưng xuống. Trí Tiêu một tay cầm thẻ ngọc một tay vạch phù văn trên không, đợi phù văn hoàn thành, nó lóe kim quang nhanh chóng thu nhỏ ẩn vào thẻ ngọc.
Bề mặt thẻ ngọc vẫn giống như bạch ngọc, chỉ là mặt sau khắc hai chữ Phương Khác ẩn ẩn có thêm một chút phù văn. Phù văn này là phù văn cấm chế của Cùng sơn cốc. Cùng sơn cốc là động phủ riêng do một mình Trí Tiêu tạo ra. Chiếu theo môn quy, động phủ cá nhân chỉ thuộc về cá nhân. Những người khác trong môn phái chưa được sự đồng ý không thể tiến vào. Mà bắt đầu từ hiện tại Phương Khác chính là một trong những chủ nhân của sơn cốc này, có thể tùy ý ra vào.
Phương Khác nhận thẻ ngọc, hành lễ xong rồi đứng lên.
Như thế lễ bái sư coi như đã hoàn thành.
“Sư đệ, chúc mừng. Cuối cùng ngươi cũng đã thu đệ tử rồi.” La Thanh cười nói, chỉ là chân mày hơi nhíu nhìn thế nào cũng thấy có hàm ý khác.
“Chúc mừng. Những sư bá chúng ta cũng nên tỏ chút tâm ý.” Trí Ngu đạo nhân cười nói.
Mấy vị sư bá khác lại tập trung nhìn Phương Khác, Kỳ Phụng tiên tử mỉm cười vừa phải nhưng trong ánh mắt đánh giá Phương Khác lại không thiếu nghi hoặc.
Lần bái sư này do đang ở trong thời kỳ đặc thù nên không bày yến tiệc như những trưởng lão khác, vì thế rất nhanh mọi người đã tản đi hết.
Đợi những vị sư bá đó đi rồi, mọi người cũng tản theo, động phủ của Trí Tiêu chỉ còn lại hai sư đồ.
Trí Tiêu ngồi trên ghế thái sư, sờ râu nhìn Phương Khác không nói một lời. Ánh mắt đầy thăm dò, Phương Khác đứng rất thẳng, cũng không nói một lời nhìn Trí Tiêu, ánh mắt hai người giao nhau.
Một người sắc bén mà khí thế bức nhân, một người trước là nghi hoặc sau đó thản nhiên. Hai sư đồ mới ra lò cứ thế nhìn nhau rất lâu.
Vẻ thỏa mãn vụt qua trong mắt Trí Tiêu, mới nhàn nhạt hỏi: “Cái gì là sư đồ?”
Phương Khác suy nghĩ một chút mới nói: “Làm sư, truyền đạo dạy nghiệp giải khó. Làm đồ, học nghệ từ sư. Một ngày là sư, cả đời là sư….” Nói đến đây Phương Khác dừng một chút, nhìn Trí Tiêu: “Giữa sư đồ, vinh cùng hưởng, tổn cùng chịu.”
Trí Tiêu gật đầu nói: “Ngươi biết thì tốt, hiện tại ngươi là đệ tử duy nhất của ta, có rất nhiều lợi ích trong môn phái. Hơn nữa ta cũng đã nói với Trí Ngu, bắt đầu từ ngày mai ngươi sẽ đi hiệp trợ sư bá Trí Ngu của ngươi quản nội vụ môn phái. Ta cũng không cần ngươi quản nhiều, sau này ngươi phụ trách bài tập sáng tối của các sư điệt ngươi.”
Phương Khác kinh ngạc, phụ trách bài tập sáng tối của sư điệt? Chức vị này… ý nghĩa phi phàm. Nói lớn một chút đám củ cải đó chính là tương lai của phái Côn Luân.
Trí Tiêu nhìn vẻ kinh ngạc của Phương Khác, không khỏi nói: “Bớt bày vẻ mặt này cho gia coi, một chức vụ nhàn nhã, đừng làm mất mặt gia là được. Nếu đã làm đồ đệ của ta thì phải có giác ngộ, hưởng thụ thân phận này cho ngươi tiện lợi, đồng thời ngươi cũng phải gánh lấy tránh nhiệm nên gánh.”
Nghĩ nghĩ Trí Tiêu lại nói: “Đi theo ta.”
Theo Trí Tiêu rời khỏi đại thính, xuyên qua hành lang, đi vào viện trong của viện tử hai lớp. Trí Tiêu mở gian tu thất đầu tiên bên tay phải, Phương Khác nhìn vào trong.
Binh khí lấp lánh lóa mắt, chủ yếu là kiếm. Kiếm đủ kiểu đủ dạng, hàn quang loe lóe, trong đó có mấy thanh kiếm thậm chí còn được thiết kế trận pháp, dùng để ngăn cách ảnh hưởng giữa kiếm và kiếm với nhau.
Trí Tiêu không dừng chân đóng tu thất lại, mở tu thất thứ hai. Phương Khác kinh ngạc trợn to mắt, cả phòng là sách, là sách chân chính, sách bằng giấy. Được đặt chỉnh tề trên giá sách bằng gỗ, trong đó còn có thẻ ngọc lơ lửng.
“Mấy gian phòng cuối cùng trong viện này đều là sách và thẻ ngọc. Ta nghĩ ngươi sẽ cần. Thuật pháp, kiếm quyết, cảm ngộ, du ký, binh thư, mưu lược… về sau thư tịch binh khí trong phòng ở viện này ngươi đều có thể dùng, không cần hỏi ta. Ta cũng sẽ không kiểm tra ngươi, có chỗ không hiểu có thể đến hỏi ta, không hạn chế thời gian địa điểm.” Trí Tiêu nói.
Phương Khác giật mình, như ngộ ra gì đó, ý của ông rõ ràng là ôm kỳ vọng rất lớn với y. Binh thư, mưu lược…
“Có gì thì nói, đừng mang vẻ ấp a ấp úng đó.” Trí Tiêu liếc Phương Khác, sờ râu lạnh lùng nói.
“Sư phụ.” Phương Khác nói: “Theo ta biết, đệ tử đời ta ban đầu không có huấn luyện quân đội theo hệ thống, chỉ phân làm nội môn và ngoại môn. Côn Luân chúng ta là hai năm trước ngài tiếp quản phần lớn quyền lợi mới giải trừ phân chia nội ngoại môn, thực hành chế độ hiện nay. Cho nên ở phương diện này Côn Luân rất yếu, đây là thứ nhất. Chế độ hiện tại là phong chủ chưởng quản đệ tử các phong, như thế binh quyền Côn Luân ta đồng nghĩa phân làm sáu phần. Năm phong đã chiếm mất bốn phần năm binh lực. Còn lại một phần năm binh lực hiện tại nằm trong tay sư phụ. Nói cho dễ nghe thì là vậy, nhưng kỳ thật bất luận là đệ tử phong nào đều chưa từng chân chính đoàn kết lại mà lại theo các phe khác. Nhân tâm không đồng nhất, đây là thứ hai.”
Phương Khác nói đến đây dừng lại, yên lặng nhìn Trí Tiêu, hai điểm này mọi người đều biết rõ. Đây cũng là lý do tại sao Thái Hành và Thiên Sơn càng ngày càng hành động tùy ý, hoàn toàn không đặt Côn Luân vào mắt. Côn Luân thế này, không có cách nào tập trung lực lượng, chia năm bè bảy đảng. Cho nên khi đại hội Cửu Châu động loạn, cuối cùng mới xuất hiện tình huống trầm mặc đó.
Có lẽ phái Thái Hành đang cười lạnh. Côn Luân – không đủ đáng sợ. Cho nên mới ngang nhiên không cố kỵ trực tiếp chĩa mũi mâu vào Côn Luân.
“Ngươi cảm thấy Diệp Vu Thời thế nào?” Trí Tiêu hỏi, mày hơi nhíu lại, trong mắt có chút trêu cợt.
Phương Khác sửng sốt, Trí Tiêu không nói tiếp đề tài của y mà lại đề cập đến Diệp Vu Thời làm gì? Phương Khác chớp mắt, có chút vô thố. Tiết tấu nói chuyện đáng lẽ đang nằm trong tay y, Trí Tiêu vừa hỏi thế, hoàn toàn làm loạn tiết tấu của y.
“La Thanh cho rằng Diệp Vu Thời rất tốt, rất phù hợp yêu cầu của hắn, nếu để Diệp Vu Thời lãnh đạo đệ tử đời chữ Nguyên các ngươi sẽ là một chọn lựa không tồi. Nhưng tiểu gia ta không tán đồng, ngươi biết tại sao không?” Trí Tiêu cười, đầy đắc ý.
Trí Tiêu không xem trọng Diệp Vu Thời sao? Phương Khác kinh ngạc. Nhưng với thế của Diệp Vu Thời hiện tại rõ ràng đã không thể ngăn cản.
“Diệp Vu Thời đương nhiên tốt, nhưng nếu thật sự do hắn làm. Ngươi đừng quên tứ đại thế gia. Bọn họ sẽ không chấp nhận Diệp Vu Thời thượng vị. Tuy ngoài mặt thế lực của Diệp Vu Thời rất cao, nhưng nếu hắn muốn dao động tứ đại thế gia, rất khó, vô cùng khó… đừng nói là hắn, ngay cả tiểu gia ta cũng không dám ba hoa khoác lác nói ta có thể tiêu diệt tứ đại thế gia, Hách Liên gia, Phương gia, Tiêu gia, Thượng Quan gia, đều mạnh hơn Âm gia rất nhiều. Họ cũng đã xâm nhập quá sâu vào phái Côn Luân, động đến tứ đại thế gia cũng chính là động đến phái Côn Luân, sẽ thương tổn căn bản.” Trí Tiêu nói.
Tuy có đạo lý, nhưng Phương Khác nhíu mày, y không cho rằng Diệp Vu Thời không làm được.
Trí Tiêu vừa nhìn biểu tình của Phương Khác đã biết Phương Khác đang nghĩ gì, bèn hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi là người Phương gia. Mẫu thân ngươi là Hách Liên Nhược. Hách Liên gia và Phương gia, là hai nhà mạnh nhất trong tứ đại thế gia.