Nói xong Phương Khác mỉm cười, không rõ hàm nghĩa. Phương Minh Viễn bố trí nhiều cỡ nào cũng không thể ngờ Phương Khác đã chết rồi. Ngay cả một lần dấu ấn kiếm ý phát tác cũng chưa trải qua đã chết. Cái nhân sinh tuyệt diệu mà ông ta tưởng… hiện tại toàn bộ đổ lên người Phương Khác y đây.
Còn Thái A, lặng lẽ ngẫm nghĩ trong thức hải. Hóa ra mười mấy năm trước, người đánh thức hắn là Phương Minh Viễn. Nếu là vậy, Phương Minh Viễn đã từng đến tòa di phủ kia, hơn nữa còn ngộ ra kiếm tâm.
“Âm Trầm Ngư chết rồi.” Diệp Vu Thời híp mắt, cười nhạt, cười rất bâng quơ. Diệp Vu Thời này, trước đó Phương Khác đã từng nói, rất giỏi giả vờ. Nếu hắn đứng trước mặt ngươi, thì sẽ phiêu nhiên như tiên, không mang theo chút khói bụi nhân gian. Cho dù vỏ ngoài không phải cực đẹp, nhưng khí chất lại siêu phàm thoát tục. Thật ra cũng không thể nói là giả vờ, bản thân Diệp Vu Thời chính là như thế. Tựa như Ti Lan đã hình dung, Diệp Vu Thời giống như cơn mưa sáng đầu xuân, nhìn thì mông lung dịu dàng xinh đẹp, nhưng nếu đứng trong đó, sẽ cảm thấy lạnh đến tận xương.
Thân phận hoàng tử, là cực phú quý, sau đó chạy trốn trở thành ăn mày, là cực ti tiện. Hắn muốn làm một chuyện gì đó, thì cực kỳ chuyên chú. Cũng như lúc hắn vẽ bùa, hắn có thể không ngủ không nghỉ, không để ý linh lực hao tổn cùng với hình tượng cá nhân. Loại chuyên chú đó, tạo nên Diệp Vu Thời hiện tại.
Nhận thấy ngữ khí của Diệp Vu Thời là trần thuật chứ không phải nghi vấn, Phương Khác cũng không cảm thấy kỳ quái. Chỉ là nụ cười của Diệp Vu Thời làm y rét lạnh. Nụ cười cực bình tĩnh, không dao động, như đang trần thuật lại một chuyện chẳng chút quan trọng.
Nhưng Phương Khác lại biết thù hận giữa Diệp Vu Thời và Âm gia.
Tuy không biết tiểu thuyết nói đúng mấy phần, nhưng có lẽ không chệch bao nhiêu.
Diệp Vu Thời vốn là con trai của quý phi Diệp Doanh cũng chính là nhị hoàng tử, Đông Phương Vu Thời. Mà hoàng hậu là muội muội ruột thịt của Âm Văn Phù, Âm Văn Linh, vị hoàng hậu này trước là lợi dụng thân phận đặc biệt của mình – nữ nhi của ngũ đại thế gia tu tiên giới, còn có một chuỗi những việc phàm nhân không thể làm để bức chết vị quý phi được sủng mười hai năm còn sinh được một vị hoàng tử. Sau đó thì đuổi tận giết tuyệt Diệp Vu Thời, khiến đường đường một hoàng tử phải lưu lạc nhân gia, trở thành ăn mày.
Trong tiểu thuyết không kể nhiều, nhưng có nói ‘Người bên cạnh, đều bị hoàng hậu phái người tu tiên giết chết. Lúc năm tuổi chỉ còn lại một mình. Thề phải giết sạch người Âm gia, hắn muốn nợ máu trả bằng máu.’
Cho nên Diệp Vu Thời bình tĩnh thế này mới là không bình thường, cho dù là chút vui sướng hay lãnh ý gì đó thì mới là phản ứng bình thường.
“Thế là Âm gia đại khái sẽ yêu cầu Côn Luân đưa ra một lời giải thích. Mà người đến lần này nhất định là gia chủ hiện nhậm của Âm gia, Âm Văn Phù. Tên Âm Văn Phù này, tu vi bình thường, nhưng trí tuệ không tồi. Âm gia trong tay ông ta phát triển rất ổn. Bình thường Âm Văn Phù cực ít xuất hiện trước mặt người khác, cũng rất ít khi rời khỏi Âm sơn. Vì ông ta sợ chết, nếu ông ta chết cả Âm gia sẽ rối loạn. Nhưng lần này Âm Văn Phù nhất định phải ra mặt, vì người chết là nhi tử thân sinh độc nhất của ông ta.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt thuật: “Người có thể dễ dàng giết chết Âm Trầm Ngư như vậy, mục đích nhất định không đơn giản chỉ vì muốn giết Âm Trầm Ngư, cho nên kẻ này là muốn bắt Âm Văn Phù phải ra mặt.”
“Âm Văn Phù cũng tự biết điều này, nhưng ông ta không thể không ra. Không còn cách nào khác, ông ta phải ra mặt, thế thì nhất định mang theo không ít người, vậy thì người lưu lại Âm gia cũng ít hơn bình thường.” Nụ cười của Diệp Vu Thời không đổi, chỉ nhìn Phương Khác nói.
Phương Khác bất đắc dĩ trợn trắng mắt, được rồi, trong mắt tên Diệp Vu Thời này rõ ràng là thích thú khi xem kịch. Biểu tình đầy vui sướng khi chắc chắn lần này Âm gia phải chịu thiệt lớn, quả nhiên là có thù mà…
Cũng may là Diệp Vu Thời vẫn tự biết mình, biết cái gì là tự lượng sức, không nhân cháy mà đi đánh cướp. Phái biết Âm Văn Phù dù có không mạnh cũng là hậu kỳ nguyên anh.
Phương Khác vừa nghĩ thế, đã nghe có tiếng gọi.
“Phương sư đệ.” Diệp Vu Thời cười cong mắt, có thể nói là dịu dàng nhìn Phương Khác, trong mắt là sát ý tuyệt mỹ: “Chúng ta làm một vố lớn đi.”
Âm Văn Phù ở lại Côn Luân một đêm, sáng hôm sau thì nhận được tin tức không tốt. Có người đang đêm tấn công Âm gia, bọn họ tử thương mấy trăm người, nhưng ngay cả một cọng lông của đối phương cũng không lưu lại. Ngay cả đối phương cụ thể có bao nhiêu người cũng không biết, chỉ nói khoảng hai ba chục người.
Âm Văn Phù suýt nữa thổ huyết tại chỗ. Hai ba chục người, lại khiến họ tử thương mấy trăm người? Còn phá hỏng mỏ linh thạch của Âm gia! Đó là linh khoáng tam phẩm, là một nửa nguồn thu nhập của Âm gia.
Giỏi, giỏi, giỏi! Âm Văn Phù suýt nghiến nát răng, giỏi cho kế sách điệu hổ ly sơn, kế điệu hổ ly sơn quá lợi hại. Ra tay rất bạo, giết nhi tử của ông dụ ông ra ngoài, đúng là rất bạo, kế sạch thật lang độc!
“Gia chủ.” Âm Giáp lo lắng nhìn Âm Văn Phù, bất giác lên tiếng. Âm gia là gia tộc mới hưng thịnh trễ nhất trong ngũ đại thế gia. Nếu là mới, đương nhiên có chỗ thiếu hụt. Đó chính là không có lão tổ tông tọa trấn. Còn Phương gia hay Hách Liên gia, đều có mấy lão tổ tông, khiến người ta không dám tùy tiện mạo phạm, mà Âm gia của ông chỉ dựa vào thủ đoạn.
Khác với tứ đại thế gia còn lại, Âm gia của ông tỏ rõ đi theo phái Côn Luân, con cháu trong nhà hầu hết đều vào Côn Luân. Không như Hách Liên gia, Tiêu gia, ở mỗi môn phái đều có con cháu trong nhà.
Hơn nữa Âm gia ông còn có một môn bản lĩnh luyện đan, nhờ vào những cái đó Âm gia mới có thể đứng vững gót chân ở Âm sơn. Hơn nữa cách Âm gia bồi dưỡng người kế nhiệm cũng khác. Tài nguyên mỗi đời đều cực kỳ hiện thực, người có tư chất tốt đều được dùng thứ tốt nhất, tư chất bình thường tự nhiên cũng chỉ được dùng những gì còn lại.
Mà Âm Trầm Ngư chính là người kế nhiệm đời sau được Âm Văn Phù bồi dưỡng, không phải vì Âm Trầm Ngư là nhi tử thân sinh nên ông bồi dưỡng, mà vì Âm Trầm Ngư quả thật có tư chất thượng thừa.
Bất luận nhìn từ điểm nào, đều là ứng cử viên kế nhiệm tốt. Ai biết… lại có người tàn nhẫn và lớn gan đến mức này, dám hành hung trong Côn Luân. Âm Trầm Ngư cứ thế mà chết, chết không có một chút giá trị.
Âm Giáp vừa dứt lời, Âm Văn Phù đã đạp một cái.
“Ự.” Âm Giáp bị đá đi thật xa, ngã gục dưới đất phun một ngụm máu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Âm Văn Phù.
“Không cho phép ngươi nhìn ta như thế, ngươi còn nhìn ta ta sẽ móc mắt ngươi ra, đồ phế vật.” Âm Văn Phù lại đạp một cái, Âm Giáp nằm bẹp dưới đất không dậy nổi, mắt cũng không còn nhìn Âm Văn Phù, chỉ nhẹ giọng thở dốc co ro dưới đất như tiểu thú bị thương.
Những người khác mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tựa hồ chẳng hề thấy cảnh tượng vừa rồi. Âm Giáp là đệ đệ của Âm Văn Phù, đệ đệ nhỏ nhất, nhỏ hơn Âm Văn Phù một trăm hai mươi tuổi, là do phụ thân của Âm Văn Phù lúc còn sống cùng một cơ thiếp sinh ra. Vì thế Âm Giáp chỉ lớn hơn Âm Trầm Ngư năm tuổi. Âm Giáp, là phế vật. Âm Giáp trời sinh đã là ngụy linh căn tứ linh căn, hơn nữa còn là phế cốt. Thuật pháp không được, luyện thể cũng không xong, hiện tại chỉ mới hậu kỳ trúc cơ mà thôi.
“Đi, chúng ta về Âm sơn, ta muốn xem thử, là độc kế của thần tiên nào!” Âm Văn Phù hung tợn nói, làm gì còn sự độ lượng ung dung trước mặt người khác nữa.
Phương Khác nhìn một đống đổ nát, ai có thể nghĩ đến, nơi này một khắc trước còn là khoáng mạch tam phẩm.
Hai mươi mấy hắc y nhân tuần tự thả những khoáng nô đó xuống, xóa đi dấu vết của họ. Trước đó còn đặc biệt thả đi mấy nhân viên không quan trọng, Phương Khác nghĩ, đại khái là dùng để báo tin cho Âm Văn Phù.
Nói cho chính xác hơn, hắc y nhân tại đây cộng thêm Phương Khác, Diệp Vu Thời tổng cộng là hai mươi bảy người. Hai mươi bảy người đều là đệ tử Côn Luân. Phương Khác nhìn những người này cởi ngoại bào Côn Luân ra, trực tiếp trùm hắc y lên, động tác thuần thục, có thể thấy không phải lần đầu làm chuyện này.
Hơn nữa tu vi của tất cả mọi người đều không yếu, cao nhất có kỳ kim đan, thấp nhất cũng là hậu kỳ trúc cơ. Hộ Lạc cũng ở trong đó. Phương Khác híp mắt lại, bên trong những người này ngoại trừ Hộ Lạc ra, đều là gương mặt xa lạ. Theo lý mà nói, đệ tử tu vi kỳ kim đan không nhiều, một khi lên đến kim đan sẽ tự động lan truyền trong môn phái, ai ai cũng biết. Phương Khác coi như đã rõ, những người này, chắc là người theo phe Diệp Vu Thời, hơn nữa còn là một tốp người đã tạo thành từ lâu.
Đây là lần đầu tiên y gặp người theo phe Diệp, Phương Khác nghĩ thế.
Nghiêng mặt nhìn Diệp Vu Thời, hắc y dường như càng thích hợp với hắn hơn, bớt đi mấy phần phiêu nhiên, có thêm mấy phần tiêu sát. Người này vừa rồi thoải mái chỉ huy một trận chiến, hai mươi lăm người, dưới sự chỉ huy của Diệp Vu Thời, phối hợp cứ như một người. Giải quyết mười lăm kim đan, hơn trăm trúc cơ và… một nguyên anh.
Thật là điên cuồng. Phương Khác híp mắt, giấu đi chiến ý khó thể che đậy trong mắt.
Chỉ nhìn thôi đã cảm thấy huyết mạch sôi sục.
Nam nhân, quả nhiên trời sinh hiếu chiến, thích giết chóc.
“Tiếp theo, chúng ta đợi ở con đường này.” Diệp Vu Thời đưa tay chỉ trên bản đồ, đây là con đường lớn thông đến Âm gia, cũng thuộc phạm vi Âm sơn, hơn nữa coi như là quan đạo, bình thường thuyền bay đều đi đường này, vì khoảng cách gần nhất, là một đường thẳng.
Phương Khác nhướng mày không nói gì. Tin tức vừa hỏi được là Âm Văn Phù luôn từ một con đường khác vào Âm sơn, con đường đó là một con đường nhỏ cực kỳ hẻo lánh.
Những người khác, bao gồm Hộ Lạc, ngay cả hỏi một câu cũng không hỏi, đều gật đầu, chỉnh tề đứng theo vị trí, rồi ngự kiếm bay đi.
Bên này Diệp Vu Thời đổi đường, bên đó Âm Văn Phù cũng đổi đường.
“Đổi đường.” Lúc gần con đường nhỏ hẻo lánh Âm Văn Phù đột nhiên nói.
Những người khác không hiểu lắm, con đường nhỏ này đặc biệt mở để ra ngoài. Không chỉ ẩn mật, mà chỉ rộng đủ cho một chiếc thuyền bay. Nếu đổi con đường khác, bọn họ ngồi thuyền bay giữa không trung, không phải huênh hoang bại lộ mình sao?
“Ta nói đổi đường, nghe không hiểu sao?” Âm Văn Phù sầm mặt nói.
Những người khác vội dâng bản đồ lên, phía trên ghi chú mấy con đường. Âm Văn Phù tỉ mỉ đánh giá hồi lâu, chỉ vào một con đường lớn. Đúng là đường lớn, thuyền bay của cửa hàng còn cả thuyền bay của phố phường bay cũng đi nơi này, cự ly ngắn nhất.
Phái Côn Luân, sau khi Âm Văn Lục biết Âm gia xảy ra chuyện, bất giác sinh ra một dự cảm không tốt. Muốn chạy qua, nhưng lại nghĩ, có năm nguyên anh đi cùng Âm Văn Phù. Hơn nữa Âm Văn Phù cũng là hậu kỳ nguyên anh, nên không mấy lo lắng nữa, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.