Khác Thủ Tiên Quy

Chương 57: Trù tính 2




Dù trong lòng Trần Chử không bình tĩnh nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện ra chút nào, đến khu mua bán Cửu Tĩnh tìm vị trí thích hợp để mở tiệm. Cửa hàng này mà mở ra, thì đảm bảo kiếm ổn không lỗ. Trước mắt, đối với tu sĩ không có gia tộc hiển hách sau lưng như hắn và Viên Kim, là một trợ lực rất lớn. Viên Kim đã tự mở một tiểu ***, đối với những thứ này cũng rất hứng thú. Đến lúc đó giao cửa hàng cho Viên Kim chăm lo thì họ không cần phải lo lắng nữa.

Mà hắn, địa vị trong môn phái rất lúng túng, không phải tinh anh đệ tử, nhưng địa vị không thấp, không có bối cảnh hiển hách, nhưng cũng không phải tu sĩ bình thường. Cho nên nếu không đứng về phe nào, thì sẽ trở thành rắn chuột bên đường. Nếu theo phe phái, vậy e là cũng chẳng chiếm địa vị quan trọng gì trong phe. Nhưng nếu mở một cửa hàng thế này, địa vị sẽ rất khác, bọn họ có thể nắm giữ càng nhiều thứ hơn.

Hơn nữa Trần Chử còn nghĩ xa hơn, nếu ba đại môn phái khai chiến, vậy lẽ nào ba đại lục sẽ không khai chiến sao? Đối với hai đại lục kia, hắn không biết bao nhiêu. Nhưng mấy năm gần đây, tin tức về hai đại lục kia lưu truyền càng lúc càng nhiều ở đại lục Cửu Châu. Vậy những tin tức này từ chỗ nào truyền ra? Chỉ có thể là ba đại môn phái.

Vậy tại sao ba đại môn phái lại cố ý thả ra tin tức về hai đại lục khác? Trần Chử siết chặt nắm tay, mơ hồ có chút hưng phấn, không chỉ là đại lục Cửu Châu đã loạn, chỉ sợ đến lúc đó đại lục Thanh Hoa, đại lục Hoang Mạc cũng không thể yên ổn. Đến khi đó, trận truyền tống trong tay họ sẽ có ý nghĩa chiến lược.

Hơn nữa, linh thạch kiếm được có thể làm gì đây? Phát triển thế lực của mình, không chỉ ở trong Côn Luân, mà còn có thể phát triển ở đại lục Thanh Hoa.

Loạn thế sắp tới, át chủ bài trong tay càng nhiều càng tốt, vậy càng đủ tự tin. Có lẽ Phương Khác đưa ra phương án này cũng vì nghĩ đến những điều này? Trần Chử nghĩ tới đây, bất giác đánh giá Phương Khác cao hơn nhiều, có lẽ còn có thể hợp tác với Diệp Vu Thời, đi theo phe Diệp Vu Thời…

Sau đó Trần Chử lại mím môi, Trần Chử hắn cuối cùng lạc đến bước đường này. Trong Côn Luân bây giờ phân phe phái rõ ràng, tự mình làm chủ, trong lòng ai cũng có một bàn tính. Mà chưởng môn đã gần trăm năm nay chưa ra, tạo thành tình trạng này, đương nhiên không phải là công lao của những tiểu đệ tử như họ, mà là do các trưởng lão Côn Luân miệng thì nói bế quan ẩn cư thực chất đều ôm tâm tư riêng.

Năm đó vào Côn Luân, vinh quang vì Côn Luân, đệ tử như bọn họ sớm xem mình là người Côn Luân. Xem ra mọi người đều chưa có phản ứng gì, nên chia phe thì chia phe, nên làm thế nào thì làm thế đó. Thực tế, các hành vi của ngũ đại thế gia đã dẫn lên bất mãn của phần lớn đệ tử. Mọi người từ nhỏ đã gia nhập Côn Luân, bây giờ đại lục Cửu Châu căng thẳng như thế, mà trong phái Côn Luân lại còn chướng khí mù mịt.

Nghĩ nghĩ, đột nhiên linh quang lóe lên, Trần Chử lộ ra nụ cười hàm súc. Có lẽ, họ có thể làm nhiều hơn?

“Viên Kim.”

“Hả?” Viên Kim nghe tiếng Trần Chử gọi, nhanh chóng hoàn hồn. Thuận tay kéo Trần Chử vào một quán trà, ngồi xuống gọi một bình linh trà, lúc này mới nhìn Trần Chử.

“Không bằng thế này…?” Trần Chử cười cười, nói một phen với Viên Kim.

Viên Kim không tán đồng lắm: “Hợp tác mở tiệm với Phương Khác là chuyện tốt, mọi người đều cần. Nhưng nếu làm như huynh nói, chúng ta và Phương Khác chính là thật sự lên cùng một thuyền. Có phải chơi hơi lớn rồi không? Hơn nữa ông chủ của cửa tiệm này đương nhiên vẫn là Phương Khác, Phương Khác tìm chúng ta mở tiệm cũng chưa chắc thật sự tin tưởng chúng ta. Ta chưa tiếp xúc bao nhiêu với Phương Khác, giao tình giữa ta và y vẫn chưa đến mức độ này. Đem toàn bộ gia sản giao cho Phương Khác, tóm lại ta không đồng ý.”

“Ta không biết tại sao huynh lại nhìn Phương Khác bằng con mắt khác như thế. Chỉ tính giao tình còn có thể, nhưng làm như vậy, huynh không cảm thấy quá mạo hiểm? Phương Khác y có năng lực gì để gánh lấy?” Viên Kim kinh ngạc nhìn Trần Chử, hắn không biết một Trần Chử hành sự ổn trọng sao lại có suy nghĩ này. Lẽ nào chính là vì đá Tinh Thần? Vậy thì quá khoa trương rồi? Tuy hắn biết Trần Chử rất cuồng nhiệt với luyện đan.

“Huynh lỗ mãng rồi.” Trần Chử trầm mặc hồi lâu mới nói, quả thật là hắn quá nôn nóng. Tuy hắn cảm thấy con người Phương Khác không tồi, nhưng vẫn không hiểu rõ lắm, vẫn nên đi một bước nhìn một bước là hơn. Thật ra thực hiện suy nghĩ này, có lẽ Diệp Vu Thời mới là người thích hợp nhất?

Lúc này Viên Kim mới thả lỏng, không còn căng mặt nữa, nói: “Nhưng chuyện mở cửa tiệm, Phương Khác làm cũng rất có lòng. Theo suy nghĩ của Phương Khác là muốn phủi tay làm chưởng quầy, chúng ta xuất lực y xuất linh thạch. Chia năm năm, thật là hào phóng. Người này đúng là kỳ quái, huynh nói xem rốt cuộc y là người thế nào? Ta thì nhìn không thấu lắm.”

Nói đến mở cửa tiệm, nhưng biểu hiện lại giống như tâm huyết dâng trào. Dù vậy kế hoạch này lại có thể nói là chu đáo chặt chẽ. Hơn nữa lại vừa đúng lúc chọn hắn và Trần Chử, giống như biết địa vị lúng túng của hắn và Trần Chử hiện nay.

Phương Khác không biết Viên Kim và Trần Chử suy đoán gì về mình, y đang nhớ lại một vài điều phải chú ý trong việc trồng linh dược trên [Linh Dược đại toàn], đem một vài cây linh dược nguyên vẹn mua được trồng vào viện theo dược tính và thói quen.

Trong đó không thiếu một vài linh được khá trân quý. Viện lạc thay đổi hình dáng mới dưới tay Phương Khác. Phương Khác vỗ bùn đất trên tay, cảm thụ linh khí nồng đậm trong viện lạc. Vận một [Vân Vũ quyết], lập tức phiến linh điền nhỏ trong viện được tắm trong mưa rả rích, sinh cơ bừng bừng.

Phương Khác nhìn viện lạc hoàn toàn đổi mới trước mắt, tươi cười duỗi lưng một cái, lại nhớ đến những gì đã nói với Trần Chử hôm nay, bất giác bật cười. Thật ra chuyện đó thật sự là tâm huyết dâng trào, sau khi biết trận truyền tống kia, y đã nghĩ phải mở một cửa tiệm như thế. Người đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là Viên Kim, Viên Kim người này quả thật không dễ ở chung, tính cách cũng không tốt lắm, nhưng Viên Kim có đầu óc thương nghiệp, trong nội môn, tu sĩ không có gia tộc bối cảnh toàn dựa vào bản thân chỉ có một mình Viên Kim là từ sạp nhỏ buôn bán mà nên, đến bây giờ đã là chủ tiệm [Kim Linh ***] có chút danh tiếng.

Hơn nữa, y xem trong tiểu thuyết, có nhân vật Viên Kim này. Dường như cuối cùng Viên Kim nắm giữ đại quyền tài chính trong Côn Luân? Đương nhiên, điểm này y không thể xác định, đối với Viên Kim, trong sách chỉ nói sơ qua mà thôi. Phương Khác suy nghĩ một chút, đến bây giờ những điều biết trước trong sách y có thể dựa vào càng lúc càng ít. Bắt đầu từ lúc Diệp Vu Thời kết đan, chuyện sau đó đã không còn rõ nữa.

Nhưng như vậy cũng tốt lắm, hiện tại y không hề cảm thấy đây là một quyển sách chút nào. Không biết nhân sinh thì mới cảm thấy thú vị. Tuy y rất muốn biết… người có thể đè Diệp Vu Thời là ai? Phương Khác cười híp mắt. Chuyện này hiện tại nghĩ lại hoàn toàn là không thể nha, trừ khi tình tiết truyện triển khai.

Hít sâu một cái, Phương Khác cảm thấy tu vi của mình mơ hồ thả lỏng, không biết có phải sắp đột phá không, y luôn cảm thấy gần đây biên độ tăng tu vi có hơi bất thường, chỉ đành liên tục áp chế xuống, sau đó chậm rãi chỉnh lý một phen. Điều khiến y lo lắng chính là kiếm khí, sao y lại cảm thấy ngày mà mình ngộ ra kiếm ý rất xa vời?

Đầu tiên là kiếm khí không thuần, sau đó lại có kiếm chiêu Thái A tác quái, kiếm tu vốn yêu cầu thuần túy, bất kể là tâm của kiếm tu hay ý khi vung kiếm, mà tình trạng y bây giờ, ban đầu chọn [Sâm La Vạn Tượng] là sai lầm sao?

“Thái A, huấn luyện hôm nay vẫn chưa bắt đầu sao?” Phương Khác thầm nói, sau đó trước mắt xuất hiện võ đài hình vuông quen thuộc.

Đợi một lát, trên võ đài không xuất hiện tu sĩ hai hôm vừa rồi đã đánh bại y, mà là một tu sĩ khác, Phương Khác nhếch khóe môi, xem ra kiếm ngộ được hôm qua đã khiến thực lực của y tăng lên không ít.

Tu sĩ trước mắt có mái tóc đỏ như lửa, khí tức toàn thân có hơi bạo ngược, vũ khí trong tay là trường thương khá hiếm thấy.

Phương Khác nâng mũi kiếm lên, bày ra thức nâng tay, ánh mắt dần thản nhiên, nhàn nhạt nói: “Đến đi.”

Trên cổ tu sĩ có một vết máu, sau đó hóa thành linh quang tiêu tán. Phương Khác nhíu mày, luôn cảm thấy có chút bất thường, nhưng không thể nói được là bất thường ở đâu.

Côn Luân luôn an tĩnh và tĩnh mịch, đại khí mà bình yên. Nhưng Thái Hành ở ngoài ngàn dặm lại là một cảnh tượng khác.

Dưới núi cạnh phái Thái Hành, một tản tu hoàng bào cưỡi một con dực điểu đi ngang qua.

“Giết!” Khí thế kinh thiên, vạn nhân hô hoán. Tản tu đó như bị sét đánh, phun ra một búng máu. Cùng dực điểm rớt xuống từ giữa không trung. Lúc sắp rơi xuống đất, kéo mạnh dực điểu một cái mới tránh khỏi bị thương lần nữa.

Đây là tình huống gì? Tản tu có chút hoảng sợ nhìn sang chủ phong Thái Hành. Chỉ nghe tiếng hô giết rầm trời. Tiếng sau cao hơn tiếng trước, mỗi lần đều là vạn người cùng hô. Sát khí ngập trời, cảm giác áp bách mạnh không thể tả.

Tu sĩ này vội vã đi về hướng ngược lại.

Mà trong Thái Hành, lại là một mảnh tiêu điều. Chỉ thấy hai đội nhân mã đông nghìn nghịt, đứng đối diện nhau trên một trận pháp hình vuông to lớn. Hai bên đều là đệ tử phục sức Thái Hành, lớp lót màu đen, bên ngoài là khôi giáp màu đen chỉnh tề, trường thương, thuẫn, cung tiễn… trận thế này giống như ở trên chiến trường. Chỗ khác biệt duy nhất giữa hai đội nhân mã chính là sợi dây cột trên vai trái, một bên cột dây đỏ một bên cột dây vàng.

Trong tay Mục Khuất cầm một lá cờ nhỏ màu vàng đứng phía trên đội nhân mã cột dây màu vàng. Vẻ mặt đầy thận trọng, cho dù ông biết trận này ông thắng chắc, nhưng nghiêm túc đối mặt với từng đối thủ là thói quen của ông. Mục Khuất là Càn trong tám Bát Quái của Thái Hành, cũng là nhân vật thực quyền của phái Thái Hành hiện nay. Hai trăm bảy mươi hai tuổi, tu vi trung kỳ nguyên anh, cũng tính là trưởng lão.

Hàn Không nhìn đối phương trên đài cao, mấy người đó nhàn tản tự đắc uống linh trà. Bất giác cười lạnh, đợi lát nữa không biết họ còn có thể giữ dáng vẻ nhàn tản như thế không? Cho dù bọn họ lôi kéo được Mục Khuất thì thế nào. Mục Khuất quả thật có chút năng lực, nếu không làm sao có thể trở thành một trong Bát Quái.

Nhưng, chỉ sợ bọn họ không biết, hôm nay đại nhân đã xuất quan rồi? Trong mắt Hàn Không viết đầy cuồng nhiệt.

“Hàn Không, sao ngươi còn chưa lấy lá cờ đỏ của ngươi? Sợ rồi à? Vậy thì dứt khoát đầu hàng đi. Ha ha, để các sư đệ cũng nếm thử mùi vị không chiến mà khuất phục đi. Sao? Thế nào?” Nhậm Vân Tập lớn tiếng cười nói với Hàn Không.

“Bớt phí lời, nhập trận đi.” Hàn Không lạnh giọng nói, vung tay, trận pháp hình tròn ầm ầm khởi động. Nhân mã hai bên lập tức bị linh quang bao trùm. Từ trên đài cao cúi nhìn trận tròn, chỉ thấy hai đội nhân mã đóng trong thành trì của mình, mà chính giữa là dãy núi liên miên bất tận.

Quả thật là một chiến trường thực địa.

Mục Khuất dùng binh như mọi ngày, cách đánh của ông luôn vững vàng, dần bao vây lại.

Đột nhiên, Mục Khuất không dám tin nhìn về hướng cánh trái. Nhánh kỳ binh này xuất hiện từ lúc nào? Đã đánh tới cánh trái của ông rồi? Người bố cục của đối phương là ai?

Mục Khuất nhìn ra xa, lòng siết lại.

“Tả Khâu.”

“Tả Khâu! Hắn xuất quan rồi sao!” Ly trà trên tay Nhậm Vân Tập rớt xuống, chạm vào mặt sàn bằng gỗ phát ra tiếng vang trầm đục.

Chỉ thấy quân đội đối phương mà họ vốn cho là ba ba trong lọ, không biết khi nào đã vòng sang phía sau họ, cắt đứt đội tiên phong và đội hậu phương của họ. Mà người cầm lá cờ đỏ, không phải chính là Tả Khâu đã bế quan hơn hai năm chưa lộ mặt sao?

Tả Khâu mặc khôi giáp màu bạc, đặc biệt chói mắt. Mà tóc vốn che đi mắt trái cũng được vén lên. Gương mặt vốn nên cực đẹp lại tỏ rõ vẻ quái dị, mắt phải trong vắt tươi cười nhu hòa, nhưng chỗ mắt trái lại là một lỗ trống.

“Xong rồi.” Sắc mặt Nhậm Vân Tập tái đi, gã rõ ràng cảm thấy vừa rồi Tả Khâu nhìn gã một cái. Ánh mắt đó khiến gã rét đến tận xương.

Chỉ thấy nhất thời binh bên màu vàng bại như núi đổ, một vùng linh quang lóe lên, đám đông đệ tử bị truyền tống ra, mà đệ tử bên kia chỉ có số ít bị truyền tống ra mà thôi.

Cuối cùng, Mục Khuất tái mặt bị truyền tống ra. Đây là sỉ nhục, Tả Khâu đuổi tận giết tuyệt đệ tử ông dẫn dắt, rõ ràng có rất nhiều cơ hội trực tiếp giết ông, lại cố ý tránh đi, cuối cùng để lại mình ông cô độc.

“Đại nhân! Đại nhân!” Tả Khâu cũng ra khỏi trận pháp, trận pháp hình tròn biến mất, trên sân diễn luyện là cả một vùng hò hét.

Tả Khâu nhìn những đệ tử đó, cười nhạt, giơ lá cờ trong tay lên.

“Giết!” Tiếng hô giết chấn trời, bất luận là đệ tử cột dây vàng hay cột dây đổ đều cùng la.

“Giết!”

“Đại nhân.” Hàn Không cung kính cong lưng.

“Đây chính là thành quả hai năm nay của các ngươi?” Tả Khâu ném lá cờ đỏ trong tay cho Hàn Không. Hàn Không càng cong lưng thấp hơn, không dám nói gì.

“Chẳng qua là một đám cừu con chưa từng trải qua giết chóc chân chính mà thôi. Trận pháp này cũng là trò đùa con nít, vô vị hết sức. Dẫn bọn chúng đi mở mang kiến thức trên chiến trường chân chính đi.” Tả Khâu gác tay lên vai Hàn Không, nhàn nhạt nói.

“Vâng. Ta biết rồi.” Con ngươi Hàn Không lóe lên, hiện tại tuy đại lục Cửu Châu đầy sóng ngầm nhưng ngoài mặt vẫn coi là an ổn. Muốn đi chiến trường, vậy chỉ có đại lục Hoang Mạc. Ma tộc hiếu chiến, hiện tại đại lục Hoang Mạc quả thật là chiến loạn khắp nơi, dẫn những đệ tử này đi lịch luyện một phen cũng tốt.

Chỉ là không biết, cuối cùng có trở về được một nửa hay không.