Khác Thủ Tiên Quy

Chương 54: Vô danh kiếm quyết




Vô danh kiếm quyết thật lâu chưa có tiến triển, mà kiếm quyết này không lĩnh ngộ một chiêu thì không thể luyện tiếp được. Đã một năm rưỡi rồi, vậy mà y vẫn dừng ở chiêu thứ nhất. Vô danh kiếm quyết thức thứ nhất [Nhất Triều Nhất Tịch]. Ý cảnh chủ yếu lại là [Nhất triều nhất tịch, triều tịch dâng lên, là lúc trăng xuống].

Lúc ở đại lục Thanh Hoa, khi y luyện kiếm bên bờ biển mỗi tối, từng thấy thủy triều vài lần, mơ hồ cảm giác được gì đó, nhưng vẫn chưa thể nắm được cảm giác đó, hoặc nên nói còn chưa phải cảm giác đó. Cho nên chiêu đầu tiên trên tay y uy lực không lớn, có đôi lúc còn mang cảm giác hoa mỹ nhưng đầy bất lực.

Phương Khác đả tọa cả buổi tối, nếu không phải hôm nay Trí Ngu đạo nhân bảo y đến tìm ông, tính ra y đã hoàn toàn nhập định.

Phương Khác nhìn mặt trời đã chiếu hơn nửa mặt. Đứng lên chỉnh trang một chút rồi ra cửa.

Vừa mở cửa, lại thấy một nữ tử thanh xuân mỉm cười bước tới.

“Phương sư huynh, đúng lúc Trí Ngu sư thúc bảo ta đến tìm huynh, huynh liền đi ra.” Lý Mộc Tử hơi kinh ngạc, không ngờ lại trùng hợp như thế.

Thuận theo con đường nhỏ vòng vèo, Phương Khác cẩn thận bước từng bước. Hôm qua bị thông báo phải đến động phủ của Trí Ngu đạo nhân, cho nên sáng sớm y đã chuẩn bị xong rồi. Nhưng lại bị Lý Mộc Tử đợi ở bên ngoài cho biết, Trí Ngu đạo nhân bảo y trực tiếp đến động phủ của Trí Tiêu đạo nhân ở chỗ sơn cốc nhỏ tìm ông, hơn nữa cần phải đi bộ.

Theo y biết, sơn cốc này chỉ có hai người ở, chính là Trí Ngu và Trí Tiêu.

Hiện tại cuối cùng y cũng biết, tại sao muốn y đi bộ. Con đường dưới chân thay vì nói là đường, không bằng nói là từng cửa ải. Mỗi bước đều phải cẩn thận và cẩn thận. Con đường nhỏ ngoằn ngoèo này là do hai loại đá lát màu đen trắng đặc thù tạo nên. Loại đá lát này dùng trên trận pháp lớn có thể dẫn linh lực. Mà dùng loại đá lát này lót đường, chỉ có thể nói đối phương không hổ là nhân vật thực quyền của phái Côn Luân. Mà trên đá lát còn có hoa văn phù trận bất đồng, chỉ khi ngươi vận linh lực lên chân, liên kết phù văn lại với nhau mới có thể bước qua. Nếu không sẽ trực tiếp trở về khởi điểm. Nếu chỉ là phù văn thôi y còn chưa cảm thấy gì, dù sao phù văn trên đá lát đều không quá mức khó hiểu, mà sau khi y bị Diệp Vu Thời mưa dầm thấm đất, đối với những phù văn bình thường đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Trong túi chứa đồ của y, hiện tại còn có một đống bùa.

Vấn đề là uy áp luôn đè trên người y. Rất mạnh, là uy áp mạnh nhất y gặp trừ lần đối diện Thái A ra. Mạnh đến mức không giống uy áp của tu sĩ kỳ nguyên anh.

Làm người sợ hãi.

Phương Khác vừa chịu đựng uy áp, vừa dẫm lên phù văn đúng truyền linh lực vào.

Đây là khảo nghiệm dành cho y. Nhưng tại sao? Khảo nghiệm y còn có thể lý giải, nhưng tại sao là phù văn?

“Ngươi cũng quá ôn hòa rồi đó, lấy chút khí thế ra coi.” Trí Tiêu đứng cạnh cửa sổ lầu hai nhìn Phương Khác nói: “Thả chút sát khí để tiểu tử đó mở rộng mắt.”

Trí Ngu nhìn dáng vẻ vô vị của Trí Tiêu, chỉ nhàn nhạt đảo mắt: “Muốn thả thì ngươi thả, không phải ngươi rất để ý Phương Khác sao?”

“Hê, tiểu gia để ý y là phúc phận tu mấy đời của y. Tên hói chết tiệt, trước mặt tiểu gia còn khoe mẽ. Tiểu tử ngươi là do tiểu gia ta nhìn đến lớn, bảo ngươi thả chút sát khí thì sao hả?” Vừa nói, Trí Tiêu vừa phóng khí thế ra.

Sát khí tầng tầng lớp lớp, như có thực chất ập đến Phương Khác như sóng dữ.

“Ngươi chẳng qua chỉ lớn hơn ta năm tuổi, sao lại nhìn ta trưởng thành được? Hơn nữa, rõ ràng ta là sư huynh.” Trí Ngu nhìn gương mặt già nua của Trí Tiêu, bất giác dời mắt: “Ngươi hà tất phải thế…”

Năm đó Trí Tiêu là sát thần nổi danh đỉnh đỉnh tại Côn Luân, một thân bạch y, một thanh kiếm, đứng ở đâu chính là khuynh tuyệt, đương nhiên, tiền đề là ông không mở miệng.

“Luôn giữ dáng vẻ hai mươi mấy tuổi, có ý nghĩa gì chứ. Tiểu gia không muốn dùng dáng vẻ phong hoa trẻ khỏe để chết. Tránh cho các ngươi than thở gì mà anh hùng sớm thệ.” Trí Tiêu chán ghét đánh giá Trí Ngu một cái, sau đó nhìn Phương Khác.

Động tác của Phương Khác rõ ràng chậm đi, trong sát khí thế này, y như một chiếc thuyền lá trên biển gặp sóng to gió lớn, nhấp nhô không ngừng, khó thể tiến tới.

“Sát khí đối với kiếm tu mà nói, vĩnh viễn không thể là trở ngại.” Trí Ngu trước tiên là bị lời của Trí Tiêu làm nghẹn, sau đó thần sắc hiện lên chút lạc lõng. Lúc quay đầu đánh giá Phương Khác thì nói thế. Kiếm tu, là luôn tiến về phía trước, nếu chỉ chút sát khí nho nhỏ đã có thể ngăn cản kiếm tu, vậy thì không xứng xưng là kiếm tu.

Hôm qua tại Duy Pháp đường, kiếm khí của Phương Khác quả thật khiến người chú ý. Rất quen thuộc, nhưng lại có chút bất đồng. Kiếm ý Thái A bùng phát trong di phủ hôm đó… Trí Ngu lắc đầu, không thể là y. Uy thế cường đại đó dù là tu sĩ nguyên anh cũng khó làm được. Phương Khác này quả thật là tu vi hậu kỳ trúc cơ, cũng không bị người đoạt xác.

Hiện tại chỉ muốn xem thử y thích hợp ở vị trí nào. Chẳng qua giữa Phương Khác và Diệp Vu Thời có giao tình không cạn, có lẽ Phương Khác sẽ đi cùng đường với Diệp Vu Thời. Trí Ngu nghĩ đến đây, tự giễu nhếch môi. Một đệ tử có thể lĩnh ngộ kiếm ý mà thôi, chỉ là hơi xuất sắc chút, sao bây giờ lại khiến cho Trí Tiêu để ý như vậy. Nếu là năm đó, không hợp tâm ý, trực tiếp giết là xong, bây giờ lại bị ngũ đại thế gia cản trở.

Tên Phương Minh Sùng này, lúc trước đã xem thường gã rồi. Thu đứa chất nhi Phương Hiền Thanh làm nhập môn đệ tử, bồi dưỡng một đống đệ tử ngũ đại thế gia ưu tú.

Lúc này Trí Ngu chợt nhớ ra, Phương Khác không phải cũng là con cháu Phương gia sao? Nhưng khi nhìn lại, chợt lắc đầu, khó thành đại khí. Chỉ thấy trong sát khí đó, Phương Khác đã dừng lại không tiến tới.

Ngẩn ngơ đứng tại chỗ.

Như vậy đã không được? Trong lòng Trí Ngu có chút thất vọng, nhưng lại cảm thấy nên như vậy. Ông chưa từng xem trọng Phương Khác, vốn tu ngũ hành thuật, lại đổi thành kiếm tu vào lúc mười tám, mười chín. Tư chất chẳng qua là tam linh căn, nhưng cách hai năm gặp lại, Phương Khác quả thật khiến ông phải nhìn bằng con mắt khác, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Trí Ngu nhìn Phương Khác chỉ cảm thấy Phương Khác bị sát khí đe dọa. Mà Trí Tiêu thì híp mắt lại, tiểu tử này quả nhiên khá thú vị, thế là ông lại tăng mạnh khí thế.

Phương Khác cảm thụ sát khí làm người ta rợn tóc gáy xung quanh, loại sát khí này và sát khí của y có khác biệt về bản chất. Phải giết bao nhiêu người mới có thể có sát khí máu tanh thế này?

Đối diện với sát khí ban đầu Phương Khác hơi ngạc nhiên, sau đó vô thức vận khởi công pháp kháng cự, sau đó, lại mơ hồ cảm thấy gì đó.

Là sát khí.

Đúng, chính là sát khí!

Mắt Phương Khác sáng lên, sau đó thả lỏng tâm thần, dứt khoát từ bỏ kháng cự, trực tiếp để khí máu tanh này tấn công mình. Lồng ngực nghẹn lại, cảm thấy toàn thân đều đang run rẩy.

Cuối cùng y đã hiểu trong [Nhất Triều Nhất Tịch] thiếu cái gì rồi. Là sát khí. Y cho rằng Nhất Triều Nhất Tịch chắc là cái cuồn cuộn khi thủy triều lên, còn có cảm giác kiếm ý vô danh cho y, bình hòa trung chính. Nhưng y đã quên, biển không đơn giản là bình tĩnh, mà tràn đầy sát khí to lớn.

Phương Khác triệu “Tam” ra.

Y muốn làm gì? Trí Ngu và Trí Tiêu nhìn động tác của Phương Khác, đều thấy nghi hoặc.

[Nhất Triều Nhất Tịch]

Kiếm ra khỏi vỏ, Phương Khác vung một kiếm rất mộc mạc. Nói là mộc mạc, là vì kiếm này đi thẳng về thẳng, chẳng có chút hoa chiêu nào. Kiếm thế bình hòa trung chính, nhìn giống như Phương Khác chỉ là nhẹ chỉ một cái mà thôi.

Trí Tiêu nhíu mày, đây là kiếm pháp gì?

“Oành!” Tiếng vang như sấm nổ.

Trí Ngu trợn to mắt, sóng lớn vỗ bờ.

Kiếm khí ập đến trước mắt như sóng biển gào thét, thuần trắng như tuyết, đã phá mở sát khí của ông. Hơn nữa lỗ phá càng xé càng lớn. Trí Tiêu hừ lạnh một tiếng, lập tức tăng thêm khí thế áp xuống.

Kiếm khí và uy áp, hai khí vô hình thắng hữu hình, bắt đầu đối kháng.

Uy áp của Trí Ngu như ngọn núi lớn đè lên người Phương Khác, mà kiếm khí của Phương Khác như sóng lớn cuồng bạo.

Đột nhiên, kiếm khí của Phương Khác yếu đi, sóng biển dần bình lặng lại. Trí Ngu híp mắt, làm được như vậy là có thể rồi. Giá trị của Phương Khác, có lẽ có thể tăng lên một chút.

Trí Tiêu lại tràn đầy hưng phấn, sờ râu cười đặc biệt đắc ý.

Ngay lúc Trí Tiêu sắp hoàn toàn đè ép kiếm khí của Phương Khác, ngoại trừ kiếm ý đó, trên sóng biển lại xuất hiện một đạo kiếm ý như tàn nguyệt.

Thoáng cái, sát khí phun trào.

“Oành.” Lại một tiếng nổ, Trí Ngu không dám tin nhìn kiếm khí đó hoàn toàn phá tan uy áp của Trí Tiêu. Cái này cũng không có gì, chẳng qua là uy áp mà thôi. Tiêu Xương Thu đối mặt với uy áp của ông cũng như không có gì giống thế, nhưng là…

Kiếm này của Phương Khác đã chém con đường phù chú thành đường nát. Ngay trước mắt ông, Phương Khác hoàn toàn hủy đi con đường phù chú đã tồn tại trên trăm năm từ lúc Trí Tiêu khai phủ đến nay.

Y cố ý đúng không? Trí Ngu không khỏi hiện ra suy nghĩ này, sau đó chuyển mắt nhìn sang Trí Tiêu.

Mặt Trí Tiêu có hơi vặn vẹo.

Con đường phù chú này là tác phẩm đắc ý của Trí Tiêu năm đó, hơn nữa hắc bạch huyền thạch này lúc đó tiêu phí không ít linh thạch của Trí Tiêu. Năm đó tiểu sư muội của ông chém đứt một miếng, ngoài mặt ông thản nhiên dửng dưng, nhưng trong tim đau lòng đến đòi mạng.

Trí Ngu ho một tiếng nói: “Trí Tiêu sư đệ… này, đừng tính toán với vãn bối, chắc Phương Khác đó cũng không cố ý.”

“Y đã ngộ rồi, hảo tiểu tử! Hê hê, không tồi không tồi không hổ là người tiểu gia ta nhìn trúng, ha ha. Tiểu gia ta quả nhiên có ánh mắt tốt, may mà lần này ta chịu thiệt, lại moi ra được một nhân tài cho Côn Luân.” Trí Tiêu cười ha ha, trên mặt là vẻ đặc sắc không che giấu được.

Trí Ngu lặng lẽ ngậm miệng, rốt cuộc tại sao ông phải lo lắng cho Phương Khác chứ. Ông nhìn sang Phương Khác, quả nhiên là ngộ rồi. Cho dù trong lòng có mấy phần không thoải mái, nhưng Trí Tiêu thật sự rất để ý tiểu bối này.

Trước mắt Phương Khác là một vùng biển rộng mênh mông vô tận vô biên. Từng lớp sóng vỗ vào bờ, mà chỗ biển trời liên kết, chậm rãi dâng lên một vầng trăng khuyết.

Cực đẹp, cũng cực tiêu sát.

Vô danh kiếm quyết thức thứ hai [Cửu Thiên Vân Tiêu] cũng đã ra rồi, Phương Khác xuất thủ như điện, mũi kiếm khiêu lên.

Nụ cười của Trí Tiêu cứng lại, nhìn chiêu kiếm của Phương Khác. Tiểu tử này hôm nay muốn hủy luôn động phủ Vân Tiêu của ông phải không?

Chỉ thấy kiếm khí xông lên tận trời, kiếm reo trong vắt. Chỉ một thoáng, con đường phù văn vốn bị hủy thoáng cái thêm thương tích mới.