Khác Thủ Tiên Quy

Chương 25: Tộc Đông Thanh 1




Sinh vật cạnh tranh, mạnh thắng yếu thua. Nguyên tắc này dường như bất luận lúc nào tại đâu ở thế giới nào cũng đều thông dụng. Cũng như hiện tại bắt đầu cạnh tranh tư cách vào yêu phủ.

Năm mươi đài thi đấu hình tròn cao đến hai mét chậm rãi dâng từ lòng đất lên, linh quang màu lục mỹ lệ chiếu sáng chói mắt.

Cách giành được tư cách vào yêu phủ rất đơn giản, ngươi đi khiêu chiến các đài chủ của năm mươi đài thi đấu hình tròn. Chỉ cần họ nhận định ngươi thông qua thì ngươi thông qua. Cái gì? Nếu phán quyết không công bằng? Vậy thì đánh cho họ rớt xuống, thắng rồi sẽ giành được tư cách. Không thắng được? Ha, người không có thực lực, làm gì có chỗ nói chuyện.

Phương Khác chớp mắt nhìn thân ảnh hư ảo giữa không trung. Đông Thanh Đồng Dạ, tuổi hai mươi, lên đến tầng ba yêu phủ, đứa con thứ ba của tộc trưởng tộc Đông Thanh [Thành Bạch Cập], nhân vật thiên chi kiều tử.

Hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt lên Đông Thanh Đồng Dạ, vì gã không chỉ là thiên tài trăm năm mới gặp một lần, cả dung mạo cũng đáng được xưng là tuyệt sắc hiếm gặp trong yêu tộc. Nhưng trong ánh mắt nhiều người có lẽ còn mang theo căm ghét.

Ánh mắt Phương Khác không dừng lại trên gương mặt mỹ lệ hơn cả nữ nhân của Đông Thanh Đồng Dạ kia, mà trên chỉ pháp biến ảo nhanh chóng của Đông Thanh Đồng Dạ. Lục quang nhàn nhạt, ngón tay cong lại tạo ra một đồ án phức tạp, nhìn như cực chậm rãi, thực chất đã nhanh đến một trình độ nhất định, do đó mới xuất hiện tàn ảnh chậm rãi. Tàn ảnh trước chưa tan thì tàn ảnh sau đã tới.

Phương Khác vốn cho rằng không có ai nghĩ đến việc chồng thuật pháp lại để sử dụng, vì như vậy cần chỉ pháp phải cực nhanh, nếu chỉ pháp không đủ nhanh, chồng hai thuật pháp lại còn không bằng tách ra mà sử dụng từng cái. Tốc độ chỉ pháp của Phương Khác trong số những tu sĩ cùng cấp bậc, không, chỉ sợ trong số tu sĩ kỳ kim đan cũng có thể nói là tốc độ không tồi, nhưng so với Đông Thanh Đồng Dạ thì còn lâu mới bằng.

Phương Khác thật muốn thán phục, hiện tại thuật pháp y chồng lại thành công chỉ từng sử dụng ở bí cảnh Côn Luân, đó là [Thủy Mộc Thuẫn] và [Cấp Mộc quyết] đã dùng để giết chết nữ tu Thái Hành. Hai thuật pháp này nói chính xác vẫn không phải hai thuật pháp chồng lại hoàn chỉnh, chỉ chồng được một nửa thuật pháp. Mỗi lần sử dụng linh lực của y gần như bị rút sạch. Mà thuật pháp Đông Thanh Đồng Dạ này thi triển là chồng lại ba cái.

Năm mươi đài tròn đó, là do [Thốn Mộc quyết], [Thổ Tường thuật], [Thổ Thích thuật] chồng lại mà thành, hơn nữa còn sử dụng phạm vi lớn như thế, Đông Thanh Đồng Dạ vẫn còn có vẻ thoải mái như thế, thực lực là không thể xem thường.

Tại đại lục Cửu Châu, hầu như không có việc chồng thuật pháp, cũng chưa từng có ai truyền thụ, nhưng ở đại lục Thanh Hoa lại rất bình thường. Đối với thuật pháp yêu tộc quả thật có ưu thế lớn hơn hẳn so với người.

“Sơ kỳ kim đan.” Diệp Vu Thời bỗng nói.

Phương Khác nghiêng mặt nhìn Diệp Vu Thời. Diệp Vu Thời nhẹ rũ mắt, không biết đang nghĩ cái gì. Phần lớn thời gian Diệp Vu Thời đều rất an tĩnh, trừ tu hành thì luôn mang vẻ ngẫm nghĩ. Chỉ có khi trước mặt người khác, mới biến thành phong độ lẫm lẫm, khí chất ôn hòa khiến người ta không cách nào cự tuyệt. Mâu thuẫn nhưng lại phân chia hài hòa, cứ như người này trời sinh đã thế.

“Diệp sư huynh, huynh sắp đột phá sao?” Phương Khác hỏi, chỉ có cảnh giới tương đồng hoặc tu vi thấp hơn của mình mới có thể cảm ứng được tu vi của đối phương.

Phương Khác bĩu môi, tình tiết chạy lệch vô hạn rồi, trong truyện, đáng lý Diệp Vu Thời đã kết thành kim đan trên Thận Hành nhai rồi mà? Nhưng hiện tại không hiểu sao lại chạy đến đại lục Thanh Hoa.

“Còn kém một chút.” Diệp Vu Thời khẽ lắc đầu, ánh mắt đặt ở một chỗ, con mắt hẹp dài hơi híp lại.

Đông Thanh Đồng Dạ thi pháp hoàn tất, rồi đáp xuống một đài tròn.

Vô số thân ảnh từ trong đám người bay vọt lên, đáp lên những cái đài khác. Lát sau, những cái đài tròn màu lục nhạt đã đứng đầy người, đài chủ đã bước lên, bắt đầu tuyển chọn. Cuộc tuyển chọn kéo dài ba ngày, ban ngày tuyển chọn, ban đêm các đài chủ cần nghỉ ngơi hồi phục linh lực thể lực.

Rầm, rầm, rầm. Ba tiếng vang chấn động, trong chớp mắt đã có không ít tu sĩ phi thân bay lên. Mà phần lớn tu sĩ khác chọn lựa quan sát. Kỳ quái là trên đài tròn của Đông Thanh Đồng Dạ không có một người nào lên khiêu chiến.

Tự nhiên cũng có những tu sĩ không hiểu chạy đi hỏi thăm, ví như Phương Khác.

Tu sĩ tóc vàng bị hỏi, vẻ mặt thanh tú hơi vặn vẹo, trong mắt có hơi sợ hãi: “Lẽ nào các ngươi chưa từng xem qua cuộc tuyển chọn ba năm trước sao? Đông Thanh Đồng Dạ này, xuất thủ vô cùng hung ác, lòng dạ lại nhỏ hẹp, lại ỷ vào mình có chút địa vị tại [Thành Bạch Cập] mà cuồng vọng và khoa trương. Ba năm trước gã cũng là một trong năm mươi đài chủ, phàm là tu sĩ khiêu chiến gã thì không chết cũng tàn. Trong số những tu sĩ bị gã đánh chết hay tàn…” Tu sĩ tóc vàng đảo mắt, hạ giọng nói: “… nghe nói tu sĩ bị gã đánh chết hay tàn phần lớn có huyết mạch truyền thừa và thiên phú khá tốt nhưng không có quyền thế bối cảnh. Còn có…”

Nói được một nửa tu sĩ tóc vàng cấm thanh không nói tiếp, góc trán đổ mồ hôi lạnh, Phương Khác đồng thời cảm giác được một khí thế mang theo ác ý cực lớn. Phương Khác ngẩng đầu, là Đông Thanh Đồng Dạ.

Gã đang dùng tư thế cao cao tại thượng lạnh lẽo nhìn họ, không, nói chính xác là nhìn Diệp Vu Thời.

Diệp Vu Thời ngẩng đầu chắp tay mà đứng, vẻ mặt tự nhiên khóe môi còn mỉm cười. Ánh mắt đang đối diện Đông Thanh Đồng Dạ, trong mắt lại như không chứa vật gì, đạo bào vải thô lại có cảm giác phiêu dật. Mà y, Phương Khác nhìn một thân vải bố hoàn toàn đại chúng của mình.

Nhưng, Phương Khác gần như muốn đỡ trán, ánh mắt này…

Quả nhiên, Đông Thanh Đồng Dạ lập tức phóng hết hoàn toàn khí thế áp lên người Diệp Vu Thời. Khí tức của Diệp Vu Thời hơi loạn, đây là khác biệt của hậu kỳ trúc cơ và sơ kỳ kim đan.

Đông Thanh Đồng Dạ đương nhiên cảm giác được biến hóa khí tức, trên gương mặt tinh xảo xuất hiện một nụ cười khinh thị bao hàm mỉa mai.

“Ai, huynh đã nói rồi mà, chúng ta đừng tạo ra những phiền phức không tất yếu, phải kín kẽ, huynh xem y phục của chúng ta, vải thô…” Phương Khác nói được một nửa, ngẩn người nhìn Diệp Vu Thời nhẹ điểm mũi chân, phi thân nhảy lên đài tròn, đài tròn của Đông Thanh Đồng Dạ thì cách đó không xa.

“Phương sư đệ, tự giải quyết ổn thỏa.” Âm thanh bình tĩnh của Diệp Vu Thời truyền tới.

“Hừ, không thể nói câu nào dễ nghe sao?” Tự giải quyết ổn thỏa gì chứ? Đồng thời Phương Khác dùng ánh mắt gần như là đồng tình nhìn Đông Thanh Đồng Dạ đang kinh ngạc. Sư huynh nhà ta luôn hành sự không theo lẽ thường, xin lỗi trước nhá. Phương Khác thầm nghĩ.

Không ít người chú ý đến màn này. Khinh thường có, hứng thú có, không mang ý tốt cũng có. Hễ là những nhân vật như thiên tài hầu như đều có một điểm chung, đó chính là kiêu ngạo. Bị khiêu khích như vậy, người không dao động quả thật rất ít. Không hiểu sao Phương Khác lại muốn cười, Diệp Vu Thời thật sự là một người theo chủ nghĩa thực dụng.

Lúc này trên đài quan sát xa xa, một người vốn đã chán ngán chuẩn bị bỏ đi lại ngồi xuống, nhân tài ngồi trên đài quan sát này là thế lực lớn nhất [Thành Bạch Cập].

Đông Thanh Đồng Dạ thè lưỡi liếm môi, ánh mắt luôn đặt trên người Diệp Vu Thời.

Phương Khác quan sát tất cả đài tròn, tìm kiếm đối thủ thích hợp. Chỉ cần thông qua không phải là được rồi sao? Cần gì quan tâm hắn là Đông Thanh Đồng Ý hay Đông Thanh Đồng Dạ, có liên quan gì với họ đâu?

Đột nhiên ánh mắt Phương Khác dừng lại trên một cái đài, là nàng, Ti Lan. Trên người toàn là máu, đặc biệt ngón tay giống như từng bị nghiền qua, huyết nhục mơ hồ. Ngay cả xương ngón tay cũng lộ ra, cây cung của nàng ta đâu? Diệp Vu Thời từng nói cây cung đó ít nhất là tứ phẩm.

Trước mắt Ti Lan là một vùng huyết sắc, sống chết cắn chặt môi, tuyệt đối tuyệt đối không được từ bỏ. Nàng nhếch nhác đứng dậy cạnh mép đài, rớt xuống là tiêu ngay. Hôm nay không thành công, ngày mai, ngày kia nàng bị thương cho dù lại khiêu chiến lần nữa cũng tuyệt đối không thể thành công.

Cho nên dù hiện tại đang đau cũng không thể từ bỏ, phải kiên trì thêm một chút, gã đã nói chỉ cần nàng có thể kiên trì một khắc thì coi như nàng qua, nhanh thôi, sắp thành công rồi.

“Ôi, ngươi nhìn nữ tu đó kìa, chậc, thật đủ thảm.” Tu sĩ tóc vàng vốn thanh tú thấy Đông Thanh Đồng Dạ không còn nhìn họ nữa, lại sáp tới.

“Vị đạo hữu này, nghe giọng điệu của ngươi hình như biết nữ tu sĩ đó?” Phương Khác hỏi.

“Tu sĩ dựng lều ở phía đông ngoài thành ai không biết nàng ta. Hôm đó cũng thật là xui xẻo, đến trễ cho nên không thuê được tu thất, ôi, lại không phải không có linh thạch, sao lại không thuê được tu thất chứ? Trú ngoài thành… khụ, hôm đó vị tu sĩ này luyện tập tiễn pháp ở một nơi khá ít người, tiễn thuật đó, thật là không có gì để nói, trăm bước xuyên đích, bách phát bách trúng.”

Phương Khác nhíu mày nhìn Ti Lan liên tục đứng lên, gần như cứ vừa đứng lên lại bị đá bay. Mà vị đài chủ đó nhìn thần sắc có chút không nỡ, dù vậy vẫn giống như đùa nghịch đá Ti Lan ngã hết lần này đến lần khác nhưng lại không vội ném xuống đài.

Theo như tu sĩ tóc vàng nói chính là không biết sao Ti Lan lại đắc tội một tu sĩ, vị tu sĩ đó trực tiếp bẻ gãy cung. Cung tiễn ít nhất là tứ phẩm, nếu bị bẻ gãy, đối phương phải là tu sĩ bậc nào chứ?

Phương Khác nhìn lên đài, đã có thể khẳng định là có người cố ý trừng trị Ti Lan.

Mà phía dưới những tu sĩ chú ý đến đài của Ti Lan, trước đó đều cười nhạo Ti Lan không biết lượng sức, cầm một cây cung gãy mà dám lên đài, hiện tại đều trầm mặc, bao gồm cả tu sĩ tóc vàng cạnh Phương Khác, ánh mắt vốn đồng tình cũng chậm rãi trầm xuống, nghị lực thế này đáng để bọn họ bội phục.

Sắp sửa đến một khắc, trong mắt Ti Lan dường như thoáng cái cháy bùng sắc màu, nhưng ngay lúc này, tu sĩ trên đài vận thuật hỏa cầu đơn giản nhất, ném vào Ti Lan.

Ti Lan trân mắt nhìn hỏa cầu bay đến, tránh, thì sẽ rớt xuống, không tránh sẽ chết. A ma, A ma, Ti Lan liều hết sức toàn thân né tránh hỏa cầu đó, đồng thời ngữa ra sau ngã từ trên đài xuống.

Sắc màu trong mắt Ti Lan dường như chưa từng xuất hiện, lặng lẽ lui xuống. Hóa ra không phải nàng kiên trì đến cuối cùng, chỉ là người đó muốn đợi đến khắc cuối cùng khi nàng sắp đạt được hy vọng thì cho nàng thất vọng.