Khác Thủ Tiên Quy

Chương 236: Trầm Chu 3




Trong lòng rất nhiều người, Tả Khâu kỳ thật là một khái niệm hư vô, nghe nói hắn rất mạnh, nghe nói hắn vận binh như thần, nghe nói hắn rất hung. Nhưng, hung tàn quả thật là Tả Khâu, chỉ có điều Tả Khâu không chỉ như thế, nếu chỉ có thế hắn vạn lần không thể thu phục trên trên dưới dưới Thái Hành. Dù là kẻ căm ghét hắn như Liễu Tửu cũng chưa từng hoài nghi năng lực chấp chưởng Thái Hành của hắn.



La Thanh từng nói Tả Khâu là một tiểu quái vật, hắn đúng thật là thế. Tuổi trẻ dương danh, tư chất hơn người. Cầm kiếm tứ du, chọc vô số kiếm tu. Tính cách lạnh nhạt, kiệm lời ít nói. Cái giỏi không ngoài thanh kiếm trong tay. Dù là Hách Liên Thập Cửu, khi đó cũng chỉ đỡ được mười chiêu. Sau gặp ám sát, bị móc một mắt. Từ đó im tiếng hơn ba năm, ngoại giới đều cho rằng người này đã hủy. Nhưng ba năm sau, trong đội quân Thái Hành xuất hiện một thiếu niên thống lĩnh, thủ đoạn kỳ lạ. Chỉnh đốn nếp sống, kỷ luật trong quân. Không khí quân đội Thái Hành trở nên nghiêm trang, gần như thay đổi diện mạo.

Khi xuất hiện lại trong môn phái, hắn đã là Tả đại nhân. Thái Hành lúc đó giống như Côn Luân lúc đầu, các thế lực giằng co không rõ, kéo bè kéo phái. Sau đó là thanh trừng phái Thái Hành, móc bỏ nhọt độc trừ đi dị kỷ vô số mới có Thái Hành hôm nay.

Đến lúc này Tả Khâu đã không phải là thiếu niên kiệm lời ít nói lúc xưa. Hầu như đã không có ai có thể sờ rõ suy nghĩ của người này, trưởng lão trong phái không thể, Hàn Không làm bạn bên cạnh hắn từ nhỏ không thể. Tiêu Vân Dật một tay giáo dục ra Tả Khâu cũng không thể. Trên người hắn đã trang bị tất cả những gì vương giả nên có.

Nhưng chính một người như thế, bên cạnh hắn mai phục Giang Trầm Chu mà lại không tự biết. Mà Giang Trầm Chu còn là do một tay hắn đề bạc lên. Thậm chí còn không thể nói là phản bội, vì từ trước giờ chưa từng trung thành qua.

Chúc Cố Chi có chút bất an đứng trước mặt Tả Khâu, hắn không biết Tả Khâu sẽ thế nào. Phẫn nộ? Phẫn hận? Hay lạnh nhạt? Mà bọn họ chứng kiến Tả Khâu… phạm sai lầm như thế. Liệu có bị giận cá chém thớt. Cơn giận này sẽ lan rộng đến phạm vi nào?

“Trong địa lao không phải còn người Côn Luân sao? Nhốt Giang Trầm Chu vào đó đi.” Tả Khâu cực kỳ bình thản nói: “Lan tin tức một tháng sau xử tử Giang Trầm Chu ra ngoài.”

Chúc Cố Chi đợi một lát, không đợi được lời sau. Hắn không khỏi nhìn Tả Khâu, trong lòng hơi quái dị. Sau đó lại có cảm giác đó là đương nhiên, phải nên bình thản như vậy mới đúng. Đây mới là Tả Khâu. Phẫn nộ có tác dụng gì? Phẫn hận có tác dụng gì? Chuyện đã xảy ra, tổn thất đã tổn thất, tiếp theo nên làm sao vãn hồi mới là quan trọng.

Hắn cúi đầu đáp lời, trong lòng tỉ mỉ nghiền ngẫm hai câu này, lại bất giác kinh sợ.

Tin Giang Trầm Chu là phản đồ đã bị phong tỏa, trong mắt những người Côn Luân kia hắn vẫn là một ác đồ mà họ hận không thể ăn tươi nuốt sống. Lúc này bỏ vào trong đám người Côn Luân…

Chúc Cố Chi đi rồi, Tả Khâu trầm mặc rất lâu, sau đó thân ảnh hắn biến mất tại chỗ. Hắn từng nói, đừng lãng phí thời gian trên chuyện không ý nghĩa. Lần này lại phải tự mình phá lệ, cho dù bị người yêu ma hóa như thế, hắn chung quy vẫn chỉ là một con người.



Trong căn phòng tràn đầy mùi máu tanh, một người bị treo trên giá sắt chữ thập đặc chế. Trên người tràn đầy vết thương, vết gai vết roi, vết phỏng cháy đen… trừ gương mặt, trên thân người này không còn một chỗ hoàn hảo. Đầu Giang Trầm Chu vô lực rũ xuống, cho đến khi người trong phòng toàn bộ lui ra, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt lạnh nhạt như băng.

Nếu nói Giang Trầm Chu ngày xưa, sự lang độc đáng sợ của hắn là chuyện ai cũng biết. Nhưng người này lại rất thích mang theo nụ cười, hoặc châm biếm hoặc giả dối hoặc khiến người như tắm gió xuân. Nhưng lúc này, trên mặt hắn lại không có biểu cảm gì, không bi không hỉ.

Tả Khâu quét mắt nhìn hình cụ trong phòng, trong đó có không ít đều là sáng tạo của Giang Trầm Chu. Hôm nay nhất nhất thực thi trên người chính mình.

“Bọn họ dùng thứ ngươi bỏ lại để đối phó ngươi, chẳng qua là làm điều thừa.” Tả Khâu nói.

Giang Trầm Chu nhíu mày nói: “Ngươi quá đề cao ta rồi, vẫn là rất đau đó. Chỉ là có vài chuyện còn đáng sợ hơn cả đau đớn.”

Tả Khâu nhẹ cười một tiếng, sau đó cực kỳ bình thản nói: “Ta chưa từng nghĩ người này sẽ là ngươi.”

Hắn quả thật chưa từng nghĩ đến, người từng nhìn hắn với ánh mắt mang theo thành kính nóng cháy vô biên, lại là một mật thám chôn sâu như thế. Hắn đã cho Giang Trầm Chu nhiều tín nhiệm đến thế.

Giang Trầm Chu tăng cao từng bước là do hắn cho. Nguyên do của nó chẳng qua là vì người này hành sự quá khớp tâm ý của hắn. Có lẽ nên nói Giang Trầm Chu hiểu rõ hắn, còn hiểu hơn cả Hàn Không. Nếu hôm đó người công thành là Giang Trầm Chu, hắn tuyệt đối sẽ không chọn lựa lui binh.

Vì Giang Trầm Chu hiểu rõ Tả Khâu muốn cái gì. Tả Khâu muốn giết người, ngay cả một ánh mắt đều không cần. Giang Trầm Chu liền sẽ thay hắn lấy đầu người đó.

Loại hiểu rõ này là một sự uy hiếp, mà hắn trước giờ lại xem nhẹ.

Giang Trầm Chu lạnh lẽo nói: “Vinh hạnh vô cùng.”

Cho nên, ngươi mới sẽ kiến nghị trộn chung đệ tử trong môn và đệ tử bị bắt đến. Quyển tông ghi chép thân phận của chúng hiện tại có lẽ cũng đã bị ngươi hủy rồi. Chính là vì hôm nay. Như vậy sẽ không còn ai có thể phân biệt được đứa nào là người Côn Luân đứa nào là đệ tử Thái Hành. Như vậy Thần Cơ doanh nhất định phải phân rã rồi lại chỉnh hợp. Vì ta đã bắt đầu sinh nghi, gần đây không để chúng tiếp xúc với quân vụ nữa, thậm chí bảo chúng lui khỏi chiến trường.

Ngay cả bại lộ thân phận, cũng đã tính toán tốt. Nếu đã muốn chết, thì phải chết sao cho càng có giá trị. Cho nên không thử chạy trốn, không thử che giấu, trực tiếp giết chết Lãnh trưởng lão trước, rồi lại đến Thần Cơ doanh. Ngay cả bản thân cũng phải lợi dụng tính toán đến cực điểm. Chúng ta tương tự nhau.

Tả Khâu nghĩ thế nhưng không nói ra miệng, hắn chỉ dùng một tay nâng cằm Giang Trầm Chu lên nói: “Bọn chúng sẽ trở thành đệ tử Thái Hành chân chính, vì Thái Hành vào sinh ra tử.”

“Đó đều là chuyện sau khi ta chết rồi, không liên quan đến ta.” Giang Trầm Chu nói, nhưng trong lòng lại nghĩ chúng vĩnh viễn không thể trở thành người Thái Hành chân chính.

Tả Khâu cười, hắn buông Giang Trầm Chu ra.

Hai người bắt đầu trầm mặc, đã không còn gì để nói, lúc này bất cứ lời nào đều chỉ là dư thừa. Mà hai người đều kiêu ngạo như nhau, sao có thể cho phép bản thân nói lời dư thừa. Thậm chí ngay cả trầm mặc cũng là dư thừa.

Thế là Tả Khâu phất tay áo quay người bỏ đi.

Nhưng ánh mắt Giang Trầm Chu lại trở nên thâm trầm. Khi một người đến nhìn thẳng vào sai lầm bản thân từng phạm phải, vậy hắn sẽ không phạm sai lầm nữa. Càng huống hồ Tả Khâu này, đâu phải dễ ở chung?