Khác Thủ Tiên Quy

Chương 233: Phong thành 2




Cho đến khi mặt trời lên cao ba sào, trong thành hồi phục trật tự cơ bản. Chẳng qua trên đường vẫn có người đang vận chuyển thi thể, dọn dẹp vết máu. Từ lúc phá thành đến giờ chỉ mới nửa ngày mà thôi, trận chiến dịch này kết thúc quả thật quá nhanh. Tu sĩ Thái Hành còn chưa tổ chức phản kích đã bị đánh vỡ. 

Trong thành bắt đầu vang lên tiếng gõ gõ đánh đánh, khói bếp chậm rãi dâng lên từ ống khói, trong hẻm truyền ra hương cơm. Ngày dù sao cũng phải sống, chỉ là các phụ nhân xuống bếp không biết lại nghĩ đến cái gì mà bắt đầu rơi lệ. 

Trong Tiêu phủ. 

“Đại nhân, những tù binh này nên xử lý thế nào?” Khổng Du Thanh thỉnh ý, hắn chỉ mấy thủ lĩnh Thái Hành bị cột một bên. 

Hắn vừa nói thế, tu sĩ Phong thành tại đó đều nhìn sang Phương Khác. Tù binh bị bắt ít nhất có vạn người, không tiện an trí. Mà lịch sử Côn Luân… chưa từng có tiền lệ giết tù binh. Hơn nữa, chiến tranh giữa Côn Luân và Thái Hành còn đang tiếp tục, số lần phải xử lý tù binh sẽ không ít. 

Vậy hôm nay xử lý tù binh thế nào, tất sẽ trở thành tiền lệ, trở thành căn cứ về sau làm sao xử lý tù binh cần tuân theo. 

Mà làm sao xử lý tù binh, cũng có ảnh hưởng với chiến sự tiếp theo. 

Tu sĩ Phong thành đều bất giác căng chặt thần kinh, một trong đó hung tợn nói: “Đại nhân! Những người này lúc ở Phong thành từng đốt giết cướp bóc, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua!” 

“Đúng!” Những người khác đều giọng phụ họa, trên mặt cũng là biểu tình hận không thể giết cho thống khoái. 

“Giết chết họ!” 

Trong lòng Khổng Du Thanh cũng tràn đầy phẫn hận, nhưng hắn nhíu mày, nói tiếp: “Tù binh trong Phong thành có không ít là môn phái phụ thuộc Thái Hành, bọn họ chủ động đầu hàng.” 

Cho dù trong lòng có một suy nghĩ cực kỳ khó hiểu, nhưng Khổng Du Thanh vẫn không nói ra miệng. Mà chỉ nói lời hắn nên nói: “Giết tù binh, đánh mất đạo nghĩa.” 

“Lúc này còn giảng đạo nghĩa gì nữa! Thái Hành bọn họ giết nhân sĩ có giảng đạo nghĩa sao? Lúc bọn họ chém giết bình dân có từng nghĩ đến đạo nghĩa! Ngươi ra ngoài xem thử đi! Ngươi nhìn Phong thành đi, nhìn núi Trường Bạch đi, nhìn Thượng Quan gia đi, còn có những đồng môn sư huynh đệ bị giết chết nữa! Nhìn đầu người treo bên ngoài đi! Nghĩ đến những hài tử đó… Chỉ cần còn một hơi thở, nợ máu phải trả bằng máu. Đạo nghĩa gì biến mẹ hết đi! Giảng đạo lý gì với một đám súc sinh!” Một tu sĩ đứng sau Phương Khác đỏ mắt nói. Kiếm trong tay hắn kêu ong ong, hiển nhiên đã tức đến cực điểm. 

Khổng Du Thanh nhìn ngón tay đã chỉ đến chóp mũi mình, sắc mặt không đổi nói: “Ta chưa hề nói muốn dễ dàng bỏ qua họ. Chỉ là nếu giết chết họ… sư huynh, không phải một người, cũng không phải mấy trăm mấy ngàn người mà là hơn vạn người. Huống chi, nếu quá mức nghiêm khắc, chiến dịch tiếp theo chúng ta sẽ gặp phải kháng cự càng thêm ngoan cố.” 

Vị tu sĩ đó mím môi muốn phản bác. 

Phương Khác đè tay xuống, ngăn cản trận tranh biện. 

Khổng Du Thanh cầm cây bút trên bàn lên, ký lục trong nhẫn chứa đồ của hắn đã vượt hơn ngàn quyển. Bên trong ghi chép rất tạp, có vài cái là đối thoại thường ngày, có vài cái là sự kiện, hoặc là một vài cảm ngộ của bản thân. 

Mà Phương Khác vì thế đã tặng cho hắn một cây bút đầu cứng, Tuy hắn vẫn cho rằng bút lông sẽ ưu mỹ hơn, nhưng quả thật bút đầu cứng thực dụng hơn. 

“Người giết hại bình dân, chém. Kẻ thông địch, chém. Cướp đoạt tài vật của bình dân…; Kẻ thi hành ngược đãi… giết hại tù binh phái ta, chém.” 

Phương Khác không nhanh không chậm nói xong, lại hỏi: “Các ngươi xem thử có sơ sót gì không?” 

Người tại đó tỉ mỉ suy nghĩ một lượt, không khỏi tán thưởng. Khổng Du Thanh càng thêm bội phục, hắn vẫn luôn đi theo Phương Khác, tự nhiên biết trước đó Phương Khác chưa từng nhắc đến chuyện tù binh. Chẳng qua chỉ một lát, đã nghĩ được biện pháp giải quyết. 

Mà Phương Khác chỉ cười rồi nói tiếp: “Số người còn lại ghi chú lại tội hành, cầm cố tu vi, áp giải về phái giao cho Duy Pháp đường xử lý.” 

Luật pháp được người đời sau gọi là Thập Nhị Trảm thời chiến đã sinh ra từ lúc này, trở thành một điều luật thép, còn được môn phái khác áp dụng. 

Nhưng hôm nay chết dưới điều luật thép này phải đến hơn năm ngàn người! Dẫn đến nghị luận của vô số người hậu thế. Sau khi ký lục của Khổng Du Thanh được đưa ra, mọi người bàn luận. Có người nói Thập Nhị Trảm thời chiến hôm nay dựng rất tốt, có hiệu quả bảo vệ bách tính vô tội trong chiến hỏa, hơn nữa ngăn cản chuyện ngược đãi tù binh và giết chết tù binh vô nhân đạo. 

Nhưng cũng có người đưa ra một loại kiến giải, ‘kẻ không biết không có tội’, bọn họ cho rằng thời gian công hiệu của thời chiến Thập Nhị Trảm nên là từ sau khi thời chiến Thập Nhị Trảm công bố. Cho nên người có tội cũng nên là người phạm tội sau khi luật pháp đã công bố. 

Mà hơn năm ngàn người trong Phong thành đó không nên bị luật pháp này luận xử. Dù sao nếu bọn họ biết trước, nói không chừng phần lớn sẽ không biết pháp phạm pháp. Một lần giết năm ngàn người, như vậy quá mức tàn khốc. 

Nhưng âm thanh chủ lưu vẫn cho rằng, bất luận luật pháp có công bố chưa. Phạm tội chính là phạm tội, lẽ nào chưa công bố luật pháp, thì giết người là không có lỗi không phạm tội sao? Hoang đường. 

Huống chi, nếu không có lần chấn khiếp này, luật pháp này cũng sẽ không trở thành luật thép. 

Đây đều là về sau, lúc này tại khu chợ trong thành trì đang máu chảy thành sông, máu tươi đỏ diễm dính lên giày của người xem hình. 

Mỗi khi chém đầu một người, trước đó sẽ báo ra tội hắn đã phạm. 

Đầu người xếp đến cuối trên đài đã không xếp được nữa, đao trong tay người thi hành án đã quằn vài thanh. 

Cảnh tượng như thế đáng lý ra rất đáng sợ, rất tàn khốc, khiến người ta không dám nhìn. 

Nhưng người bên dưới lại không hề né tránh, tay người thi hành án cũng rất vững… vì họ tự hỏi lòng không thẹn. 

… 

Lúc nghe được tin tức này, con cờ trong tay Thương Nhược Tuyết rớt khỏi kẽ ngón tay lên bàn cờ. Sau đó nàng lại nhặt lên như không có chuyện gì, nhìn Hách Liên Thập Cửu nói: “Thủ đoạn sấm sét như thế khiến người khâm phục. Chỉ là quá mức máu lạnh, hoặc nên nói là phi nghĩa.” 

“Tuy ta không tin phật, nhưng phật môn vẫn có vài câu nói hay. ‘Dùng thủ đoạn sấm sét, hiện tấm lòng bồ đề. Nghiêm thủ sát giới, là tiểu từ bi, dám khai sát giới, mới là đại từ bi.’.” Hách Liên Thập Cửu nhàn nhạt nói: “Giết năm ngàn tội nhân này, cứu vô số người vô tội. Phương Khác làm vậy sợ gì phi nghĩa.” 

Thương Nhược Tuyết trầm mặc một lút, chuyển đề tài: “Sư phụ ta sắp xuất quan rồi. Đến lúc đó không dễ chặn thư Thái Hành nữa.” 

Hách Liên Thập Cửu nhướng mày, chỉ lạnh nhạt nói: “Sư phụ ngươi một lòng hướng về Thái Hành, sao biết nghĩ cho Thiên Sơn.” 

Thương Nhược Tuyết mỉm cười, đúng vậy… đáy mắt nàng lóe hồng quang, vụt qua trong nháy mắt. 

“Tiêu Xương Thu công đánh thành Thái An đã hai ngày, thành Thái An đã lộ rõ thế bại. Nhưng… Thái Hành Tả Khâu hôm nay xuất quan rồi.” 

… 

Bốp, bốp thật vang. Hai người chấp hành án dùng hết khí lực đánh từng gậy lên người Giang Trầm Chu. 

Các trưởng lão khác trong phái đều được mời tới xem hình. 

Mà trên đại điện, Tả Khâu một thân hắc bào khí thế bức người. Khiến người ta vô pháp nhìn thẳng. Sau khi xuất quan, tu vi của hắn tăng cao khiến người khác phải tặc lưỡi. Đáng phải nhìn bằng con mắt khác là đôi mắt hiện đã hoàn hảo của hắn. Nếu cảm giác hắn cho người ta lúc trước là kỳ quái, vậy hiện nay chính là cảm giác sắc bén cuồn cuộn, hoàn toàn không còn khí âm nhu. 

Mà Tiêu Vân Dật đang ngồi bên phải hắn. 

Ai cũng không ngờ được, chuyện đầu tiên Tả Khâu làm sau khi xuất quan chính là phạt trượng Giang Trầm Chu. Lúc này, tất cả sóng ngầm trên Ngũ Hành sơn đều dừng lại. 

Vì Tả Khâu đã tỏ rõ thái độ của hắn, Tiêu Vân Dật là sư phụ hắn, bọn họ trước giờ đều một lòng. 

Tóc Giang Trầm Chu ướt đẫm dán lên trán, miệng đầy vị máu tanh. Nhưng hắn vẫn duy trì tư thế đứng, sống lưng rất thẳng. 

Người hành hình thấy thế, tay càng thêm dụng lực. 

Cuối cùng, Giang Trầm Chu hơi nhích bước tới trước. 

“Biết sai chưa?” Tả Khâu nhàn nhạt hỏi. 

Giang Trầm Chu nhìn Tả Khâu, hơi thở dốc nói: “Đệ tử không nên nói lời dụng tâm, khiến cho môn phái bất hòa. Nhưng đệ tử không phục cách xử lý của Tiêu trưởng lão, đệ tử vẫn cho rằng Tiêu trưởng lão không có quyền miễn nhiệm đệ tử.” 

“Tiếp tục đánh, đến khi phục mới thôi.” 

Nói xong, Tả Khâu liền vung tay, ý bảo chuyện này đến đây là xong, sau đó xoay người đi. 

Những người khác lặng lẽ vòng qua Giang Trầm Chu, lui xuống, suy tính trong lòng sớm đã lộn tùng phèo. 

Cho đến rất lâu sau, ngay cả người hành hình cũng đã mệt. Giang Trầm Chu lảo đảo, rồi trực tiếp ngã xuống. Có người vội bẩm báo Tả Khâu. 

“Đưa hắn về.” Tả Khâu bình tĩnh nói. 

“Giang Trầm Chu này thật là dị thường ngoan cố.” Chúc Cố Chi nói một câu rồi tiếp tục: “Văn Qua quả thật chết rất kỳ quặc, một chưởng của sư phụ không chí mạng. Ta còn chưa tra ra… hắn không trúng độc, trên người cũng không có vết thương nào khác, thức hải cũng hoàn hảo.” 

“Mỗi một tấc đều tra qua rồi?” 

“Phải…” Nói xong Chúc Cố Chi đột nhiên chần chừ: “không, ta đột nhiên nghĩ đến còn một chỗ… ta đi ngay!” Nói xong Chúc Cố Chi vội vã đi mất. 

Qua một lát, Tả Khâu đi dạo một vòng đình viện rồi vẫy tay với thị tùng, nói: “Đi đưa bình dược cho Giang đại nhân.” 

Sau đó lại đi dạo một vòng, hắn nhìn về hướng Phong thành, nói với thị tùng bên cạnh: “Ngươi sợ không?” 

Thị tùng đó lập tức cong lưng nói: “Đệ tử không sợ! Đệ tử chỉ hận không thể giết thêm vài người Côn Luân!” 

Tả Khâu nhìn hắn một cái, không nói thêm gì.