Khi Giang Trầm Chu vào địa lao, tay Tiêu Vân Dật đang gác lên cổ Văn Qua, dưới đất đầy máu tươi. Con mắt Văn Qua hiện màu đỏ tươi lồi ra ngoài, biểu tình vô cùng dữ tợn đáng sợ. Nhưng rất rõ ràng hắn đã chết.
Tiêu Vân Dật nhìn Giang Trầm Chu hỏi: “Tạ Thương đâu?”
Trong những ngày Giang Trầm Chu bị nhốt, người phụ trách trông coi là Tạ Thương.
Giang Trầm Chu không kiêu không hèn nhìn Tiêu Vân Dật, nói: “Tiêu trưởng lão, chỉ có chưởng môn mới có quyền miễn nhiệm bổ nhiệm đường chủ.”
Ánh mắt Tiêu Vân Dật nhìn Giang Trầm Chu như kiếm, mà Giang Trầm Chu không hề cúi đầu cũng không cong lưng. Ánh mắt hắn và Tiêu Vân Dật giao nhau. Bầu không khí ngưng cố, đúng lúc này Lãnh trưởng lão cũng tới.
Ông ta vội vàng chạy đến, vì kinh hoảng nên không phát hiện bầu không khí không tầm thường giữa hai người. Lãnh trưởng lão đầu đầy mồ hôi lạnh thỉnh tội: “Đệ tử… đệ tử không biết Văn Qua sẽ đại nghịch bất đạo như thế! Hắn… trong môn phái toàn lực điều tra… Đệ tử có tội, hôm nay đệ tử cùng Tạ trưởng lão luận đạo, sau đó… sau đó Giang Trầm Chu tự tiện rời khỏi thu viện. Ta cùng Tạ trưởng lão vì hoài nghi hắn có bất thường, mà tìm kiếm khắp nơi. Làm lỡ thời gian…”
Chính lúc này, Giang Trầm Chu bật cười chế nhạo ngắt lời Lãnh trưởng lão: “Chức vị đường chủ của ta, là chưởng môn khâm điểm. Hiện nay chưởng môn bế quan chưa ra, cho dù là Tiêu trưởng lão cũng không có quyền tự tiện giam cầm ta. Lãnh trưởng lão ngài hoài nghi ta bất thường, ta còn hoài nghi các ngài muốn tác loạn phạm thượng. Trong số phạm nhân bị địa lao bắt lại không có một đệ tử Côn Luân, người làm loạn trong phái cũng không có một người Côn Luân. Có lẽ có người cấu kết với Côn Luân. Ta cho rằng hiềm nghi của Lãnh trưởng lão ngài là lớn nhất. Hình đường đường chủ Giang Trầm Chu khẩn thỉnh Tiêu trưởng lão đừng bao che gian tế.”
Giang Trầm Chu lạnh lẽo nhìn Lãnh trưởng lão.
Mặt Lãnh trưởng lão nghẹn đỏ bừng, sau đó lại bắt đầu trắng nhợt, ông khẩn thiết nói: “Đại nhân! Đệ tử không có! Đệ tử…”
“Đủ rồi.” Tiêu Vân Dật phất tay áo: “Tất cả những người liên quan, ngày mai đều tới đại điện cho ta, Giang Trầm Chu, ngươi cũng thế.”
Lúc này Giang Trầm Chu mới rũ mắt, gật đầu đáp lời.
Mắt thấy Tiêu Vân Dật ly khai rồi, Lãnh trưởng lão lạnh lùng nhìn Giang Trầm Chu, định nói gì đó. Nhưng Giang Trầm Chu nhìn cũng không thèm nhìn ông một cái, đi tới ngồi xổm cạnh thi thể, tựa hồ muốn kiểm tra một lượt.
Nhưng vào lúc này, một đạo thần thức phủ tới.
Âm thanh của Tiêu Vân Dật vang lên.
“Hắn chết có chút kỳ quặc, đi gọi Chúc Cố Chi qua kiểm nghiệm. Một ngày chưa tra rõ nguyên nhân cái chết, người khác không được chạm vào.”
Ánh mắt Giang Trầm Chu nhẹ đảo qua đầu Văn Qua, ở đầu Văn Qua có mấy cây ngân châm mảnh như lông trâu. Trong ánh mắt Lãnh trưởng lão, Giang Trầm Chu thu tay lại cười mỉa mai.
Hắn nhìn Lãnh trưởng lão nói: “Có lẽ đại nhân bế quan quá lâu, đến mức ngài đã quên ai mới là chưởng môn Thái Hành.”
Lãnh trưởng lão nghẹn họng, lòng trung thành của ông với Tả Khâu là không cần nghi ngờ, nhưng ác ý trong câu này cùng những lời trước đó của Giang Trầm Chu ông lại không thừa nhận nổi.
Nhưng Giang Trầm Chu đã không muốn nói nhiều với ông, trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
Tại góc tường có một thi thể, sau khi Tiêu Vân Dật nói ra từ kỳ quặc. Không ai dám chạm vào, thậm chí nhìn nhiều hơn một cái đều sợ sẽ chọc họa lên người.
Ai cũng không nhớ ra, trước hôm nay Văn Qua còn là nhân vật chạm là bỏng tay trong phái. Mà hai mắt Văn Qua trợn to, tựa hồ là chết không nhắm mắt. Khi đau đớn ập đến trong đầu, không biết hắn có hiểu ra chân tướng.
Ở trên Hoàng hải, bắt đầu từ lúc hắn tìm đến Giang Trầm Chu. Hắn đã trở thành một con cờ Giang Trầm Chu chôn xuống, một con cờ chắc chắn phải chết.
…
Một chiếc thuyền bay, lặng yên vô thức vượt qua biên cảnh Thái Hành, đến Nam Lĩnh Phong thành.
Phương Khác vỗ vai Chu Lập Đức nói: “Không cần quá mức tự trách, ngươi đã làm rất tốt.”
Chu Lập Đức cười khổ lắc đầu nói: “Thuộc hạ chỉ là tận chút sức lực mỏng manh, tất cả đều nhờ vào Thiên Phàm. Hiện nay nước Thái Hành bị Thiên Phàm khuấy đục. Chuyện những hài tử Thái Hành lên chiến trường, cũng vì sợ trong đó có trộn người của chúng ta nên bị dời lại.”
Chu Lập Đức thở dài nói: “May là hắn không phải kẻ địch.”
Mưu kế như thế, thủ đoạn như thế. Nếu là kẻ địch không khỏi quá mức đáng sợ, không những tẩy sạch cho mình còn dựng Lãnh trưởng lão thành tấm bia. Càng đáng sợ hơn là hắn thành công khiến người Thái Hành cho rằng Thái Hành có hai tiếng nói. Dù sao đối với phần lớn người Thái Hành, giữa Tiêu trưởng lão và Tả Khâu không hề hài hòa như thế.
“Chỉ là, thật sự không cần nói cho Chu đại nhân chuyện Thiên Phàm sao? Ta sợ…”
Hắn không thể không vì Thiên Phàm mà suy nghĩ, dù sao hắn vẫn không hy vọng Thiên Phàm sẽ đi lên tuyệt lộ. Rõ ràng Thiên Phàm là… lại bị tất cả mọi người trong môn phái oán hận. Thậm chí còn vượt qua Tả Khâu, trở thành người đứng đầu trên bảng ám sát Côn Luân.
Phương Khác lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Vẫn là câu nói cũ, thêm một người biết, thì thêm một phần nguy hiểm. Chu sư huynh ở trong địa lao lâu như thế, nếu hắn muốn nói sớm đã nói rồi. Ám sát lệnh trong môn phái, đều nằm trong tay ta, ai cũng không biết nhiệm vụ đầu tiên trên bảng ám sát chưa từng được phát ra.”
Chu Lập Đức đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhíu mày: “Tạ trưởng lão tại sao lại đến?”
Phương Khác cười cười, lắc đầu không nói.
Chuyến này Phương Khác đến tiếp ứng Chu Lập Đức sớm đã lập kế hoạch xong, nhưng trước lúc đi Tạ trưởng lão lại dắt Dư Sùng Lễ đến đồng hành với họ. Chu Thức Vũ và Tạ trưởng lão khá thân cận, mà với y lại chỉ là lễ mạo có thừa thân cận không đủ.
Một năm này, sự vụ môn phái ngoài mặt vẫn do Trí Ngu trưởng lão chủ trì. Nhưng ai cũng biết, người chân chính làm chủ là ai. Nhưng theo đó, quan hệ giữa Thượng Quan gia và Tạ trưởng lão, Tiêu trưởng lão cũng càng lúc càng gần, mà hiện nay Chu Thức Vũ hiển nhiên cũng thế.
Không phải đối địch, mà càng giống như một loại cân bằng. Đám người Triệu Lịch Duyệt cho là thế, Trí Ngu trưởng lão cũng cho là thế, ngay cả đám người Thượng Quan Bình Thục cũng cho là thế đúng không?
Nhưng y lại không cho là thế. Nếu là cân bằng, tại sao không phân quyền? Phương Khác nghĩ đến sư phụ đang bế quan trên Thận Hành nhai, ánh mắt trầm đi. Khi tất cả mọi người chỉ nhìn thấy vài bước trước mắt, Trí Tiêu lại đã thấy được trăm bước sau hoặc thậm chí là ngàn bước.
Khi tất cả mọi người cho rằng ông là vì cân bằng cho vị đệ tử duy nhất của mình mà đặc biệt ghép những người này lại, tránh để thế lực y quá lớn vượt qua sự khống chế của mình. Nhưng Phương Khác lại biết vị lão nhân đó dụng tâm cỡ nào để tận lực lót cho y một con đường bằng phẳng, hết lòng hết sức cho tương lai Côn Luân.
Từ đó mà thấy, tình trạng của sư phụ y không tốt, hơn nữa ngày càng nghiêm trọng, đến mức hiện tại ông đã bắt đầu dồn đẩy y vào vị trí chưởng môn, lót đường cho y. Phương Khác rũ mắt nhìn đệ tử Thái Hành đã mơ hồ thấy được ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Qua vài ngày, những người này liền sẽ biến mất.”
Chu Lập Đức nhìn thanh niên trước mắt, mỉm cười, rũ đầu. Mấy năm không gặp, vừa gặp lại hắn đã phát giác biến hóa trên người Phương Khác. Chẳng qua chỉ mấy năm ngắn ngủi mà thôi… Chu Lập Đức nghĩ đến một từ vốn không nên dùng trên một người trẻ tuổi thế này – tích lũy từng ngày.