Khác Thủ Tiên Quy

Chương 227: Không sợ phù vân 2




Dứt lời, tiếng kèn hiệu cao vút sắc bén vang lên. 

Dưới ngàn vạn ngọn đèn, từng đội tu sĩ Côn Luân thân mặc giáp đằng, đao thương kiếm kích trong tay loe lóe hàn quang. 

Kèn thổi, liên doanh. 

Mảnh đất này tên là Côn Luân, nơi này là Côn Luân. Nếu đã là Côn Luân, thì sao có thể cho phép người khác hoành hành tại đây! 

Ông ta là tu sĩ kỳ hợp thể, nhưng Côn Luân không phải yêu phủ, họ cũng không phải yêu vương. Đạo lý cường đại nhất thế gian này, lại không phải là đạo lý của Côn Luân. 

Đệ tử Duy Pháp đường thủ hộ Côn Luân đã bày ra đại trận, mà trên núi Côn Luân, trong từng gian tứ hợp viện không ngừng có người bước ra… mấy tên mê sách trong tàng thư các cũng đặt sách xuống tùy tiện cầm một vũ khí hợp tay ra khỏi tàng thư các, sư phụ quanh năm coi phòng bếp cũng cầm dao thái bước ra, đệ tử đốn củi chỉ mới tầng một luyện khí cũng cầm dao chặt đi vào đám người. 

Vũ khí của tất cả đệ tử Côn Luân đều chỉ thẳng vào Tiêu Vân Dật. Họ lúc này đều biết người đó là ai, là tu vi gì. Họ cũng biết lúc này họ đang làm gì, chẳng qua chính là liều mạng. 

Mũi kiếm của Phương Khác chỉ thẳng vào Tiêu Vân Dật, tay y rất vững, không chút run rẩy. Lúc này y không phải đang đứng trong trận ngũ hành, uy áp của tu sĩ kỳ hợp thể đè lên người y như núi. Nhưng tay y vẫn rất vững, vì cánh tay còn lại của y đang nâng lực lượng của mọi người. 

Tiêu Vân Dật nhìn vũ khí chỉ vào mình, sự ôn hòa như thương hại trên mặt cuối cùng cũng biến mất. Ông thở dài xa xăm nói: “Người Côn Luân…” 

Khi ông quyết ý đi trên con đường này, ông đã hiểu Côn Luân sẽ là tảng đá ngoan cố trên con đường này. Cho nên ông giết Đới Thiền, quyết liệt với Trí Tiêu. Vì… đạo bất đồng, không cách nào thương lượng. 

Hôm nay vốn ý của Tiêu Vân Dật không phải thế này, ông đã tính sẽ động thủ vào ngày thừa lễ của Côn Luân. Ai biết ông còn chưa kịp có động tác gì, Trí Tiêu đã đột nhiên đến đây. Mới tạo thành tình huống hiện tại, khiến Côn Luân chiếm hết hai cái trong thiên thời địa lợi nhân hòa. Nhưng cái này chưa đủ để khiến một tu sĩ kỳ nguyên anh chỉ kiếm vào tu sĩ kỳ hợp thể! 

Vạn đăng trận của Phương Khác lúc trước chẳng qua là thủ thế, mà lúc này đã hóa thủ thành công, y làm sao dám? 

Cho dù trên Hoàng hải hôm đó, Tả Khâu tính đủ mưu kế muốn giết chết tu sĩ kỳ hợp thể, nhưng Tả Khâu cũng không cầm kiếm chỉ thẳng vào tu sĩ kỳ hợp thể. 

Phương Khác làm sao dám? Làm sao dám chỉ kiếm vào ông? Cho dù y là đồ đệ của Trí Tiêu. 

Tiêu Vân Dật nhìn thẳng vào Phương Khác, bình thản nói: “Ngươi dám xuất kiếm với ta?” 

Nụ cười ở khóe môi Phương Khác cuối cùng đã trở nên rõ ràng, băng sương trên mi mắt lộp độp rớt xuống. Y không nói gì, chỉ là lúc nghe thấy tiếng kèn hiệu càng thêm dồn dập bên tai, bình thản vung ra một kiếm. 

Tu sĩ kỳ hợp thể? Rất lợi hại sao? 

Rất lợi hại, nhưng vậy thì sao? 

Các tu sĩ cũng vung kiếm ra, sư phụ nấu bếp vung dao thái trong tay, tên nhóc chẻ củi cũng vung dao chặt trong tay. 

Vạn luồng linh quang cùng phóng ra, gần như chiếu sáng cả Côn Luân. Sau đó hội tụ vào vạn ngọn đèn, hội tụ vào ngọn đèn trong tay Phương Khác. 

Mây đen áp đỉnh, sấm giần từng cơn, kiếm quang của Trí Tiêu như ẩn như hiện trong mây đen. Trí Tiêu và Tiêu Vân Dật chiến đấu trong tầng mây, lại bị Tiêu Vân Dật vây trong tầng mây. 

Sau lưng Phương Khác là mây đen vô cùng vô tận, tay cần đèn bắt đầu từ ngón tay, da thịt nứt toát từng tấc, sau đó lại bị hàn băng bao kín, tay áo dính máu nát vụn. 

Nhưng tất cả đều không thể ngăn cản một kiếm của y. Kiếm này không kinh thiên động địa cũng không có hoa chiêu khiến người ta váng đầu, chỉ như nghênh gió đưa lên. Phương Khác cầm đèn, một kiếm đâm hướng Tiêu Vân Dật. 

Sắc mặt Tiêu Vân Dật hơi trầm, hai tay giang ra, một nhúm mây đen xuất hiện giữa hai tay ông. Sau lưng ông là mây đen dồn chặt, bao cả đỉnh Thận Hành nhai vào trong, mây đen càng lúc càng đè thấp, gần như đã muốn đè lên ngũ hành trận. 

Kiếm của Phương Khác đâm vào mây đen. 

Tay áo Tiêu Vân Dật bị đánh nát, tóc dài động theo gió cũng bị kiếm quang chém đứt, rơi lào rào xuống vách núi. Giữa mười ngón tay của ông xuất hiện vô số vết máu nhỏ. Mây đen hóa thành mưa lớn, đổ như trút. Mưa này cực lạnh, chạm đất thành băng. Vạn ngọn đèn toàn bộ tắt ngúm. 

Nhưng ông không thể cản được một kiếm này. 

Tiêu Vân Dật cúi đầu, nhìn mũi kiếm đã vùi vào da thịt. Chân mày cuối cùng cũng nhẹ chau lại, nhíu thành mấy nếp. Kiếm đâm không sâu, chẳng qua chỉ khoảng nửa đốt ngón tay mà thôi. Nhưng ông đã bị thương, bị một tu sĩ nguyên anh đả thương. 

Tay cầm kiếm của Phương Khác không hề run, nhưng tay cầm đèn lại đang run rẩy không ngừng, run đến mức gần như đã không cầm nổi đèn. Toàn thân y đều ướt đẫm, lồng ngực phập phồng khe khẽ. 

Tiêu Vân Dật lạnh lùng nhìn Phương Khác, sau đó trong ánh mắt ông, kiếm của Phương Khác gãy thành mấy đoạn, ngọn đèn trong tay cuối cùng không thể cầm nổi, rớt xuống. 

Phương Khác ngã lộn nhào xuống dưới, Tiêu Vân Dật đưa tay muốn giết y, lại thấy khóe môi Phương Khác là nụ cười rõ rệt. 

Một thanh kiếm từ trong mây đen sau lưng ông đâm ra, sau đó đâm xuyên lồng ngực ông. Một cánh tay vòng qua vai ông kéo ông vào lòng. Mái tóc đen bị gió lớn thổi lên vai ông, tấp vào mặt ông. 

“Ngươi bại rồi.” Nói giống hệt như trăm năm trước, lần đầu họ gặp mặt. 

Tiêu Vân Dật nhìn thiếu niên đã được Thái A đón lấy, một tay cầm lưỡi kiếm, đôi mày nhíu chặt chậm rãi giãn ra, thì ra mục đích của Phương Khác ngay từ đầu chính là ở đây. 

Mây đen hóa mưa, dập tắt đèn lồng. Nhưng mây cũng đã mỏng đi. Còn Trí Tiêu bị vây trong mây, vốn không cách nào phân biệt phương hướng, nhưng vừa rồi ông đã xuất thủ. Khí tức của Tiêu Vân Dật đã chỉ dẫn phương hướng. 

Trí Tiêu ôm Tiêu Vân Dật, kiếm trong tay lại chậm rãi đâm sâu vài phần, thân kiếm còn hơi xoay. 

Khóe môi Tiêu Vân Dật tràn máu, tay kia lại nắm tóc Trí Tiêu, sau đó không bận tâm thanh kiếm đâm sâu vào người, quay thân lại nhìn Trí Tiêu. 

Mi mắt như họa, tóc đen tựa mây, chỉ là đôi mắt đó… con ngươi và lòng trắng đều chỉ còn một phiến đen thui, nhìn qua giống như mắt giả làm từ mặc thạch. 

Mây đen lây nhiễm đôi mắt Trí Tiêu, mà Trí Tiêu cưỡng chế vận công khiến thương thế càng thêm tệ. 

“Kiếm của ngươi luyện chệch rồi.” Tiêu Vân Dật bình tĩnh nói. 

“Đúng.” Trí Tiêu thản nhiên thừa nhận: “Nóng vội trước mắt, đã vào Vô Tình đạo.” 

“Ha.” Tiêu Vân Dật cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói: “Lúc ngươi tu Hồng Nhan Khô Cốt ta đã từng nói, chấp nhất bề ngoài ngược lại là hư. Ngươi vì Côn Luân ngay cả mạng cũng có thể không cần, sao có thể làm được vô tình? Nếu thật sự vô tình, sao ngươi lại làm chưởng môn Côn Luân.” 

Trí Tiêu thản nhiên nhìn trả, trong lúc hai người nói chuyện, mây đen tan đi, ánh sáng theo đó chiếu vào Côn Luân. Mà mặt trời sau cơn mưa thế nhưng xuất hiện một đạo cầu vồng. 

“Đồ đệ của ngươi không tồi, chỉ là ta không hiểu, Phương Khác làm cách nào xuất kiếm đúng lúc ngươi cưỡng hành vận công. Nếu không cho dù ngươi biết được phương vị của ta cũng không thể đâm ra kiếm này.” Tiêu Vân Dật nói. 

Trí Tiêu nhướng mày, trên gương mặt anh tuấn như thiếu niên hiện lên vẻ phong lưu, ông trêu cợt: “Không sợ phù vân che ánh mắt, chỉ bởi thân ở ngọn núi này.” 

Tiêu Vân Dật nhếch môi cười, dáng vẻ Trí Tiêu lúc này, khiến ông nhớ đến bộ dạng ra vẻ cậu ấm của Trí Tiêu năm đó. 

Nhưng nụ cười này cũng chỉ vụt qua, đáy mắt ông vẫn lạnh nhạt, nói: “Ngày sau gặp lại.” 

Tiêu Vân Dật trở tay túm tay Trí Tiêu rút kiếm ra khỏi lồng ngực mình, sau đó bóng người thoáng cái biến mất tại chỗ. 

Qua một lát, trong tai trong mắt Trí Tiêu tràn ra máu tươi. Cầm chặt thanh kiếm trực tiếp quỳ một gối xuống. 

Xem ra trên tầng mây này, nơi mọi người không thấy được, thần thức của Trí Tiêu đã bị thương cực lớn. 

“Sư phụ.” Phương Khác được Thái A dẫn lên vách núi. 

Trí Tiêu vung tay, buông kiếm ra khoanh gối ngồi xuống nói: “Thương tích của Tiêu Vân Dật không khỏi được rồi. Tạm thời không cần lo nghĩ đến hắn, tiếp theo giao cho ngươi, ta phải bế quan ở Thận Hành nhai.” 

Phương Khác cong lưng hành lễ với Trí Tiêu. 

Trí Tiêu nhìn Phương Khác, mỉm cười, Phương Khác cũng nhìn Trí Tiêu mỉm cười. 

Sư đồ hai người nhìn nhau cười, là vì lúc Phương Khác đứng trong mây đen, đã thấy những thứ mà người khác không thấy được. Ví như, Tiêu Vân Dật vẫn không biết tuy tu vi Phương Khác còn chưa đủ, nhưng đã có thần thức. Cũng là vì kết quả cuối cùng hôm nay, vết thương trên người Tiêu Vân Dật đủ khiến ông ta không thể tùy tiện hành động nữa, mà Côn Luân vẫn bình an vô sự. Cũng có lẽ Trí Tiêu là an ủi, mà Phương Khác là thoải mái. 

Dưới vách núi, trên mặt người trong phái Côn Luân cũng lộ ra nụ cười. 

Sư phụ làm bếp cầm dao thái cười hàm hậu, trở về phòng bếp tiếp tục làm cơm cho các đệ tử môn phái. Sắp qua thời gian ăn bữa tối rồi không phải sao? 

Mà thiếu niên chẻ củi, nhíu mày tiếp tục ngồi trong viện chẻ củi. Ngưỡng mộ nhìn những sư huynh tu vi cao, nghĩ khi nào mình mới có thể không cần dùng dao chặt nữa, khi nào hoàn thành nhiệm vụ rồi phải đi lĩnh công pháp thuộc về mình. 

Mấy tên cuồng sách thì tùy tiện thu lại vũ khí trong tay, cước bộ nhẹ nhàng đi vào tàng thư các. Quyển sách đó còn chưa xem xong mà? Một trong số họ nghĩ, đạo hữu đó rốt cuộc có gặp được vị tiên tử đó không? Sau đó mặt hắn đỏ lên, thầm nghĩ… ừm, đợi ta xem xong thoại bản này nhất định đi xem tâm đắc. 

… 

Phương Khác và Thái A dìu nhau xuống núi, sắc mặt Phương Khác còn hơi tái, tay áo rách nát không che được vết thương trên tay y. 

Phương Khác u buồn nói: “Ta lại gãy một thanh kiếm.” 

Thái A nhàn nhạt nhìn Phương Khác một cái, không mặn không nhạt nói: “Năm đó có một thanh kiếm chí tôn chí quý đặc trước mặt nhữ…” 

“…” Phương Khác mấp máy môi, không có gì để nói.