Khác Thủ Tiên Quy

Chương 226: Không sợ phù vân 1




Sơn môn Côn Luân mở rộng, các khách nhân được đệ tử Côn Luân dẫn xuống dưới. Mọi người không khỏi quay đầu lại nhìn, muốn từ trong đó nhìn ra cái gì. Trong lòng họ mơ hồ hiểu được, Côn Luân chắc hẳn đã xảy ra đại sự. 



“Nhìn kìa!” Cùng với một tiếng kinh hô, mọi người nhìn ra xa, chỉ thấy trên dãy núi Côn Luân, hào quang tỏa ra. Nhưng lại có một đám mây đen trôi tới, hơn nữa dùng tốc độ mắt thường thấy được nhanh chóng lan rộng. 

Kế đó đệ tử Côn Luân bên cạnh liền lịch sự hối thúc một tiếng. Mọi người mới bắt đầu đi xuống núi. Sau lưng là sơn môn Côn Luân từng đạo đóng lại. Đại trận hộ phái lặng lẽ khởi động. Nhưng đám mây đen kia không hề bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục khuếch đại, chậm rãi bao trùm Côn Luân. 

Phương Khác ngẩng đầu nhìn mây đen đó, trong lòng cũng như có một đám mây đen phủ kín, y ngự kiếm nhanh chóng lao vút qua khu rừng, nhanh đến mức người ta chỉ thấy được một tàn ảnh trắng nhạt. 

Cuối cùng, đã đến Thận Hành nhai. 

Mấy vị trưởng lão với La Thanh đi đầu chia nhau đứng trên mấy đỉnh núi xung quanh Thận Hành nhai, bọn họ trừ mở đại trận hộ phái ra thì không có động tác gì khác. Chỉ là sắc mặt cực kỳ trịnh trọng nhìn Thận Hành nhai. 

Phương Khác cung kính chắp tay từ xa với các trưởng lão, sau đó y nhìn lên người đang đối kháng với Trí Tiêu trên Thận Hành nhai. 

Người đó y sam rách nát, tóc tai tán loạn, chân trần chắp tay đứng trên đỉnh Thận Hành nhai. Nhìn không ra chút sa sút nào, ngược lại toàn thân trên dưới đều tạo cảm giác sạch sẽ cực điểm, hoàn toàn không nhiễm bụi trần. Giống như một đám mây trắng được gió thổi tới, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy thoải mái. 

Tiếc rằng lúc này nhìn thấy người đó, hầu như không ai vui nổi. 

Lúc Phương Khác nhìn thấy người đó đã hiểu tại sao các trưởng lão La Thanh đều không có động tác, không phải không động mà không thể động. Bọn họ chỉ có thể chia ra thủ ở các bước trận, ngay cả dời một bước cũng không thể. Vì người này… là tu sĩ kỳ hợp thể. 

Đây chính là đạo lý cường đại nhất, cũng giống như hôm đó Thái A nhẹ nhàng dẫn đám người Phương Khác ra khỏi yêu phủ. 

Tiêu Vân Dật là tu sĩ kỳ hợp thể, không ngờ ông ta che giấu tốt như vậy. 

Trí Tiêu cuối cùng cũng hiểu tại sao Tiêu Vân Dật lại ở đây, vì mục đích của ông ta ngay từ đầu chính là Thận Hành nhai. Vì từng có người nói, muốn phá Côn Luân trước tiên phải phá đại trận ngũ hành hộ phái của Côn Luân. Nhưng rất ít người biết, muốn phá đại trận ngũ hành Côn Luân trước tiên phải phá Thận Hành nhai. 

Nguyên bản Thận Hanh nhai chính là thành lũy kiên cố không thể phá nhất tu tiên giới, vì động phủ của Kế chưởng môn ở đây. Nhưng hiện tại Kế chưởng môn đã chết. Tiêu Vân Dật muốn phá đại trận ngũ hành Côn Luân, hủy mắt trận linh mạch của dãy núi Côn Luân! 

Tiêu Vân Dật nhìn Trí Tiêu, trong mắt ông ta cũng chỉ có mình Trí Tiêu, những người khác không lọt vào mắt. Sau đó ông dời mắt nhìn mây đen trên trời, thoáng cái mây đen đã bao trùm cả bầu trời. Tầng mây cuồn cuộn, va nhau, sấm chớp ầm ầm, trong mây mang theo kiếm quang, như sương như vụ. 

Lúc ánh mắt đầu tiên họ nhìn nhau, chiến đấu đã bắt đầu rồi. 

Sau đó Tiêu Vân Dật cực kỳ bình tĩnh nói: “Tông môn, Thiên Sơn, Thái Hành, đều đã đi trên một con đường. Hơn trăm năm sau, tu tiên giới không còn thế gia, không có chưởng môn, bất luận là tiểu tu sĩ kỳ luyện khí hay đại năng kỳ xuất khiếu, chúng sinh bình đẳng. Không phân thân sơ, không phân sang hèn, nhất đoạn quy pháp. Mà chiến tranh là tất nhiên trong lịch sử tiến hóa của nhân loại, là thủ đoạn cũng là phương pháp. 

Ngươi và ta vốn cùng một đường, Côn Luân không nên là cản trở trên con đường này.” 

“Cho nên, tất cả những người không cùng một đường với ngươi đều phải chết? Ta thế mà không biết ngươi lại ngây thơ tự đại như thế.” Trí Tiêu bình tĩnh nói, trong mắt ông không có gì cả, không có trời đất, không có Tiêu Vân Dật, cũng không có chính bản thân ông. 

Ông bậc cười chế nhạo, nói từng chữ: “Ngươi muốn chúng sinh bình đẳng? Ngươi có cho những người vô tội phải chết đó bình đẳng sao? Người trong Mạc thành lẽ nào không phải người? Những phật tu trên núi Kỳ Liên lẽ nào không phải người? Vì cái tự cho là đúng của ngươi, họ chết. Theo cách ngươi nói, không phải bây giờ ngươi nên đền mạng cho họ sao. Tu chân giới nếu thật sự có pháp, ngươi đã chết rồi. Trong Thái Hành rất nhiều người cũng không nên sống. Đạo lý cứt chó của ngươi, ta không muốn hiểu. Mà đạo lý của ta chính là nắm đấm ai lớn, người đó là đạo lý.” 

Vừa dứt lời, đất rung núi động. Một thanh kiếm bay ra từ Thận Hành nhai, rơi vào tay Trí Tiêu. 

Tiêu Vân Dật nhìn Trí Tiêu, phản phất không thấy thanh kiếm trong tay Trí Tiêu. Ông ta chợt cười, nói: “Ngây thơ? Ai có thể ngây thơ hơn người Côn Luân? Chưa từng thỏa hiệp, chưa từng cong lưng. Lẽ này đây không phải là ngây thơ?” 

Mà mây đen trên không đã phủ xuống. Cả Côn Luân chìm vào bóng tối, tựa hồ là mây đen nuốt chửng kiếm quang. 

Đây chính là đấu pháp giữa tu sĩ kỳ hợp thể, người tu vi không đủ ngay cả va chạm phát sinh trong tầng mây cũng không cách nào áng chừng. 

Phương Khác ngồi khoanh chân trên kiếm, sau đó lấy ra một ngọn đèn. Cái này như một loại tín hiệu, sau đó, trong phái Côn Luân sáng lên vô số ngọn đèn. 

Từ trên không cúi nhìn xuống, giống như một biển sao. 

Chiến đấu cấp bậc này, họ không cách nào chen vào, chỉ có thể quan sát. 

“Ông ta rất lợi hại?” Phương Khác hỏi Thái A vừa xuất hiện trên kiếm của y. 

“Ông ta rất lợi hại.” Thái A trả lời. 

“Nếu nói tu vi của sư phụ ta, là vì đã bỏ ra cái giá tương ứng, vậy thì ông ta tại sao lại lợi hại như thế?” 

“Hơn một trăm năm trước, Tiêu Vân Dật đã là người đầu tiên vào kỳ xuất khiếu ở Cửu Châu.” Thái A nói. 

Ầm ầm, một trận cự vang, trong mây đen tối tui chớp lên một tia sét, đánh lên đại trận hộ phái, lúc tia chớp vụt qua bầu trời, Phương Khác nhìn thấy khóe môi La Thanh tràn ra máu tươi. 

Đất rung núi chuyển, đá vụn trên Thận Hành nhai thi nhau lăn xuống. Tiêu Vân Dật đứng trên mắt trận, mấy vị trưởng lão lại không thể làm gì ông ta. Mà mây đen che phủ bầu trời, kiếm ý vô pháp thông thiên, Trí Tiêu trọng thương chưa lành, biểu tình trên mặt còn băng lạnh hơn lúc ở trên Hoàng hải. 

… 

Sau đó Phương Khác đứng lên, y ném đèn ra, y từng dựa vào mấy ngọn đèn thế này, cùng một lá phù chống đỡ mười vạn đại quân. 

Hiện nay, y muốn dựa vào đèn này, thủ vệ Côn Luân. 

Vương Lạc Dương nhìn đèn của Phương Khác chậm rãi dâng lên, mắt nó ngưng lại. buông lỏng tay cầm đèn, sau đó vô số đệ tử Côn Luân đều buông lỏng tay cầm đèn, ngàn vạn ngọn đèn đồng thời chậm rãi dâng lên. 

Đèn trên tay họ, lại không có gì khác với trong tay Phương Khác, đèn của họ tên là ‘Khổng Minh đăng’ còn được gọi là đèn cầu nguyện. 

Trên đèn này, không phải mang theo nguyện vọng, mà là linh lực. 

Vương Lạc Dương khoanh chân ngồi xuống, linh lực trong kinh mạch không ngừng truyền vào đèn. Mà từ những ngọn đèn đó lại hội tụ đến ngọn đèn phía trên Phương Khác, giống hệt như hôm thủ thành đó. 

Đèn lồng chợt bùng sáng, như một vầng trăng tròn giữa đêm đen, xen lẫn trong tầng mây. Trong bóng tối mang đến tia sáng thanh lãnh cho Côn Luân. 

Sau đó Tiêu Vân Dật ngước mắt nhìn vầng trăng tròn đó. 

Phương Khác như bị núi đè, cổ họng trào lên máu tanh, mà vầng trăng tròn chậm rãi bị mây đen che phủ. Từ trăng tròn hóa thành trăng khuyết, trăng tàn, cuối cùng biến mất không thấy. 

Một phiến băng hàn bao lấy y, từ ngón tay đến chân tóc, sau đó còn có ngũ tạng lục phủ. 

Đây chính là chênh lệch, là chênh lệch như trời và đất giữa tu sĩ kỳ hợp thể và tu sĩ kỳ nguyên anh. 

Thượng Quan Bình Thục đột nhiên đứng lên, ngọn đèn trong tay nàng rớt xuống. Nàng nhìn thiếu niên đứng cạnh mình, phát hiện thiếu niên vẫn bình tĩnh đả tọa, không chút dao động. 

Thượng Quan Bình Thục nói: “Vạn đăng trận đã bị phá rồi.” 

Vương Lạc Dương nhìn Thượng Quan Bình Thục nói: “Còn chưa.” 

Ánh mắt thiếu niên bình tĩnh mà xác định. Khiến trái tim nóng nảy của Thượng Quan Bình Thục cũng bình ổn lại. Sau đó nàng sửng sốt, lạnh lùng nhìn thiếu niên một cái. Dường như thẹn quá hóa giận nói: “Vừa rồi ngươi nói dùng vạn đăng trận này là ý của Phương Khác, còn ngăn cản chúng ta kết trận pháp khác. Điều này ngươi phải nhớ kỹ. Nếu vì trận này quá yếu không chịu nổi một kích khiến kẻ địch nhân cơ hội mà lên, Phương Khác tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi trách nhiệm.” 

“Sao ngươi lại phí lời như thế? Không thấy đèn của ngươi đã rớt xuống rồi sao? Nếu trận phá thì đều tại ngươi. Đã xấu còn nhiều chuyện.” Một giọng nữ chen vào, chính là Huyền Dung. 

“Ngươi!” Thượng Quan Bình Thục tức điên, nhưng vẫn nhịn không động thủ, mà cho Huyền Dung một tiếng hừ lạnh cùng một ánh mắt chờ đó rồi khoanh chân ngồi xuống, truyền linh lực vào đèn. 

… 

Toàn thân Phương Khác băng lạnh, cứng đờ, ngay cả trên mí mắt đều có một tầng băng sương, y dẫm lên phi kiếm, chỉ có thể thấy trong mắt mũi miệng còn có khí tức như sương trắng. 

Tiêu Vân Dật nhàn nhạt đảo mắt nhìn y, giống như đang đảo qua một con kiến, không chút để tâm. 

Nhưng sau khi ông ta nhìn qua, trong tay Phương Khác có thêm một thanh kiếm, rồi y đâm một kiếm vào đèn lồng giữa mây đen. Kiếm ra, người đến. 

Phương Khác chém mở mây đen, một tay cầm đèn lồng. Mũi kiếm nhẹ nhàng khuấy động đèn đuốc, ngọn đèn lồng đó chợt bừng sáng. Gánh đèn, xem kiếm. 

Ánh sáng đèn lồng rọi lên trận phô rõ đường cong, dường như còn ấn lên một tầng sương. Sau đó khi một tia sét đánh xuống lần nữa, ngũ hành đại trận an nhiên vô sự. 

Tiêu Vân Dật lại nhìn sang Phương Khác lần nữa, lần này, ông ta nhìn thấy Phương Khác. 

Ông ta nhìn Phương Khác, thần tình khẽ biến. 

Phương Khác bình tĩnh cầm đèn và kiếm, đứng trong mây đen nhìn ông. Nhưng trên người y đã kết một tầng băng, tay cầm kiếm bị đông đỏ bừng, tay cầm đèn lại bị nhiệt lượng dẫn linh lực thiêu nóng khắc cốt. 

Thậm chí Phương Khác còn thử nhếch khóe môi cứng đờ lên cười. 

Nếu chỉ một mình y, có lẽ quả thật không khác gì con kiến trong mắt Tiêu Vân Dật, nhưng y không phải chỉ có một mình. 

Khi mây đen trôi xuống, dựa vào cảnh giới của y đương nhiên không thể xen vào đấu pháp trên mây đen. Nhưng hiện nay y đã đứng trong mây đen, y tự nhiên nhìn thấy rất nhiều thứ người khác nhìn không thấy. 

“Cho dù sau lưng ngươi có vạn người Côn Luân, cũng vẫn quá mức nhỏ yếu.” Ánh mắt Tiêu Vân Dật nhìn Phương Khác không hề băng lạnh, mà mang theo vài tia ôn hòa. Chỉ là ôn hòa này chẳng qua cũng xuất phát từ thương hại. 

Phương Khác lặng lẽ nhìn Tiêu Vân Dật, không trả lời, y đương nhiên hiểu thương hại của Tiêu Vân Dật từ đâu mà đến. 

Chỉ là… 

“Sau lưng ta không chỉ có vạn người Côn Luân. Ngài đừng quên, mảnh đất ta đang đặt chân tên là Côn Luân.”