Khác Thủ Tiên Quy

Chương 220: Thế nào là sư phụ 2




Phương Khác cẩn thận đảo qua từng thiếu niên đứng trước mặt mình. 

Bọn chúng đều biểu hiện vô cùng trầm ổn bình tĩnh, có vài đứa khi y nhìn qua còn mỉm cười. 

Nói ra thì thời gian y và chúng ở chung không tính là dài, ban đầu chúng đối với y oán hận sợ hãi rồi sau đó là ở chung hòa bình. Lâu dần, cùng trải qua mấy lần sinh tử đương nhiên sẽ sinh ra tình cảm. 

Nhưng Phương Khác còn chưa từng nghĩ đến chuyện đồ đệ. 

“Tại sao các ngươi muốn bái ta làm sư phụ?” Phương Khác nghiêm túc hỏi. 

Trong phòng an tĩnh lại, mấy ánh mắt giao nhau. Sau đó một đệ tử bước ra, nó là Tiêu Cảnh. Phương Khác nhớ tính cách nó khá hào sảng, ở chung với người khác đều không tồi. Mọi người đặt cược y ở trên hay Diệp Vu Thời ở trên, dẫn đầu là nó, trong quân nguy cấp người đầu tiên bước lên giúp đỡ cũng là nó. Nó… còn đặc biệt thích xem thoại bản. 

Nó bước tới một bước vượt qua Vương Lạc Dương: “Vì ta kính phục ngài, ngài dùng cái giá nhỏ nhất vãn hồi giúp hai ngàn đệ tử phái ta không đến mức sỉ nhục mà chết,… trận mưa truyền đơn đó còn khiến Côn Luân từ trên xuống dưới đồng tâm nhất trí. Càng không cần nói đến kế sách gom lương thảo và kêu gọi toàn phái chống địch của ngài.” 

Phương Khác nghe, hơi sửng sốt. Y không biết những việc y đã làm lại đáng để chúng sùng bái như thế. Y cho rằng những thứ này chẳng qua là để tận chút sức lực nhỏ nhất mà thôi. 

“Nhưng những cái này đều là kính phục, ta cũng kính phục Tiêu sư bá, kính ngưỡng sư thúc tổ… nhưng ta lại chưa từng nghĩ muốn bái họ làm sư phụ. Có lẽ lý do quan trọng nhất là, ta muốn bái ngài làm sư phụ.” 

Dứt lời, các đệ tử xôn xao tỏ vẻ tán đồng. Vì ta muốn, cho nên ta làm, đây chính là nguyên nhân hoàn mỹ nhất. 

Hách Liên Đồng vẫn chưa nói gì, so với bình thường có vẻ trầm mặc đi nhiều. 

Phương Khác gật đầu, nhìn mọi người nói: “Nếu giữa các ngươi đã sớm có hẹn định, thì cứ theo hẹn mà làm. Đúng lúc thừa lễ sắp tới, trước thừa lễ trong môn có một trận so tài của đệ tử đời ba mươi bảy.” 

Nghe đến đây, tất cả mọi người bất giác dựng tai lên, tràn đầy mong đợi nhìn Phương Khác. Mong y nói ra điều kiện thu đồ, nhưng ai biết Phương Khác lại nói: “Được rồi, các ngươi có thể đi rồi.” 

Đám Tiêu Cảnh vẻ mặt thất vọng do dự một lát, rốt cuộc vẫn hành lễ lui ra. Chúng cũng không nghĩ có thể dễ dàng bái sư như thế. Dù sao… Phương Khác là đệ tử nhập môn duy nhất của chưởng môn. Mà nhất mạch chưởng môn bái sư khó khăn thế nào ai cũng biết, chỉ cần nghĩ đến thiên tài như Hách Liên Thập Cửu cũng bị Trí Tiêu cự tuyệt ngoài cửa là biết phải chuẩn bị tâm lý. 

Hách Liên Đồng đi cuối cùng, nhưng không theo mọi người ra ngoài, mà đóng cửa lại, trực tiếp trở vào. 

“… Biểu ca.” Hách Liên Đồng nhìn Phương Khác trầm mặc một lát mới nói: “Muội muốn bái huynh làm sư phụ, có thể không?” 

Tiểu cô nương mắt long lanh, đáng thương nhìn Phương Khác. 

“Muội muốn theo huynh học kiếm.” 

Tiểu cô nương từ sau khi nhận biểu ca này, liền theo sau y như cái đuôi nhỏ. Trông thì kiêu ngạo không thôi, nhưng lại bao che khuyết điểm vô cùng. 

“Muội đã trúc cơ rồi, là lúc chọn lựa kiếm quyết thích hợp cho mình. Muội là kiếm tu, huynh cũng là kiếm tu, ca ca của muội cũng không còn bên cạnh. Thân nhân bên người cũng chỉ còn có huynh.” Hách Liên Đồng chớp mắt, cảm xúc suy sụp nói: “Ngay cả một người chỉ dẫn muội cũng không có…” 

Phương Khác há miệng, bộ dạng thản nhiên lúc đối diện với mọi người đã có chút khó duy trì tiếp. 

… 

Lúc Hách Liên Đồng đẩy cửa đi ra, nhíu mày, vẻ mặt không vui. 

Đi khỏi cửa không bao xa, thì nhìn thấy Vương Lạc Dương đã đợi ở đây. 

Vương Lạc Dương vừa nhìn biểu tình Hách Liên Đồng liền biết không thành. Nó bậc cười chế nhạo, nói: “Là ai lúc trước nói muốn dựa vào bản lĩnh thật để người thua tâm phục khẩu phục? Hiện tại còn không phải dùng đến tà môn ngoại đạo, hơn nữa còn không thành.” 

“Nếu ta có thể thuyết phục biểu ca thu ta làm đồ đệ, không phải cũng là bản lĩnh thật sao?” Hách Liên đồng hấc cằm liếc mắt nhìn Vương Lạc Dương: “Ngươi dám nói ngươi không dùng tà môn ngoại đạo?” 

Vương Lạc Dương không trả lời. 

Hách Liên Đồng hừ lạnh, phất tay bỏ đi. Trong lòng thầm nói Thượng Quan sư thúc nói căn bản không có tác dụng. 

Phương Khác vừa mới mở quyển sách ra, Tiêu Cảnh đã gõ cửa bước vào. 

Phương Khác nhìn Tiêu Cảnh, Tiêu Cảnh cười híp mắt nhìn lại, nó cong lưng hành lễ rồi gãi đầu nói: “Vừa rồi quên mất, có vài sư đệ đều đã tặng lễ, ta còn chưa tặng.” Nói rồi vẫn duy trì biểu tình đó, lấy ra một hộp gỗ dài, tự mở ra, một thanh kiếm đen như mực lặng lẽ nằm bên trong hộp gỗ. 

Phương Khác nhìn ra được, thanh kiếm này phải trên bát phẩm, có thể nói là bảo kiếm khó tìm. 

Tiêu Cảnh lại lấy ra một hộp gỗ hình vuông, mở ra, mười hai thẻ ngọc trong hộp tỏa ra bạch quang óng ánh. 

“Sư thúc, mười hai thẻ ngọc này, là mười hai phần kiếm quyết, là kiếm quyết mà ngay cả Côn Luân cũng chưa thu vào.” 

… 

“Đây là một tàn quyển chế phù lưu lại từ thời kỳ thượng cổ, Diệp sư thúc chắc sẽ thích. Đây là… tâm đắc phù lục đại sư lưu lại.” 

Trong lúc nói, thiếu niên đặt đầy đồ lên bàn sách của Phương Khác. Ngay cả dưới chân y cũng đặt vài thứ, cuối cùng mới lấy xong. 

Đợi khi nó cuối cùng lấy hết mọi thứ ra rồi, thấy khóe môi Phương Khác là độ cong quen thuộc, dáng vẻ tươi cười rốt cuộc không giữ nổi. Nó mang theo mấy phần thất vọng, lặng lẽ cất đồ về, sau đó tự mở cửa ra ngoài. 

Nó sợ nếu nó còn không biết thức thời chút, có lẽ nó sẽ không thể tự mình đi ra. Nếu nó là Phương Khác, nó sớm đã vui vẻ thu hết toàn bộ rồi. Nhưng… ai bảo Phương sư thúc không phải nó. Tiêu Cảnh đứng trước cửa thở dài thườn thượt. 

Sao nó không sớm nghĩ đến việc bảo cha tặng lễ chứ? Hiện tại mới tặng, còn chính mình đi tặng. Thế nào cũng quá ngốc. 

Lúc này, Vương Lạc Dương cũng đi rồi vòng về. 

Mắt Tiêu Cảnh sáng lên, cười nói: “Ngươi cũng đến rồi?” 

Vương Lạc Dương liếc Tiêu Cảnh một cái, đúng lúc thấy cái hộp còn chưa cất đi trong tay Tiêu Cảnh. 

“Có ngốc không?” 

“Ngốc.” Tiêu Cảnh đáp, cất hộp đi, nói: “Nhưng ngốc cũng phải thử một lần chứ. Nhìn bộ dạng đó của Phương sư thúc, sao lại cảm thấy y không có ý định thu đồ đệ nhỉ. Vậy chúng ta còn đánh cái gì? Đừng đến cuối cùng đánh cũng đánh rồi, nhưng ai cũng không lấy được.” 

“Bái sư thôi sao lại khó như thế…” Tiêu Cảnh vừa cảm thán, vừa đi khỏi. 

… 

Phương Khác nhìn Vương Lạc Dương cung cung kính kính đứng trước mặt mình, diện mạo của thiếu niên này vẫn còn chút non nớt, nhưng đã mang dáng vẻ tuấn mỹ, mắt sáng mày thẳng môi đỏ răng trắng. Chỉ là giữa mày mang theo vẻ lạnh nhạt và kiêu ngạo, khiến nó trở nên khó tiếp cận. 

Nó nhìn Phương Khác, lạnh nhạt giữa mày tan đi, mang theo chút chân thành hỏi: “Lúc trước mọi người chỉ nói, chúng tôi muốn bái sư, lại quên hỏi ngài – sư thúc, ngài muốn thu đồ đệ không?” 

Phương Khác muốn thu đồ đệ không? Vấn đề này còn cần hỏi sao? 

Dù sao mọi người đều nghĩ không ra lý do không muốn. Đúng, danh tiếng của Phương Khác rất lớn, trong lòng mọi người kỳ thật đều có một phần tôn kính y. Y quả thật cũng rất lợi hại. Nhưng… lẽ nào trong những lý do này có xung đột với việc thu đồ đệ sao? Không có. Cho nên trên trên dưới dưới Côn Luân trong mười người có chín người sẽ nói muốn, một người nói không muốn kia, nhất định là bạch si. 

Mà người đang đứng trước mặt Thượng Quan Bình Thục chính là một người lẻ loi trong mười người đó. 

Thượng Quan Bình Thục khinh thường cười, mấy tiểu bối quý giá này muốn bái sư đối với tất cả mọi người mà nói đều là chuyện tốt cầu còn không được đúng không? 

Huống chi, đây chỉ sợ cũng là lần đầu tiên Côn Luân có nhiều con cháu của trưởng lão và phong chủ cầu được bái cùng một người làm sư phụ. Thậm chí còn hưng sư động chúng tặng đủ loại trọng lễ. So với rất nhiều kiếm tu cầu Trí Tiêu chỉ điểm còn muốn hiếm thấy hơn. Dù sao, ý nghĩa của bái sư nhập sư môn và chỉ điểm hoàn toàn khác nhau. Đây không chỉ đại biểu lập trường của chính người này, mà còn đại biểu lập trường của trưởng bối đứng sau. 

Mục đích ban đầu Trí Tiêu để Phương Khác chưởng quản đệ tử đời ba mươi bảy coi như đã đạt được. Thượng Quan Bình Thục cười nhạo. 

“Sư thúc không có ý nguyện thu đồ.” Thượng Quan Bình Cốt bình tĩnh phủ định lời Thượng Quan Bình Thục. 

“Ngươi lại biết?” 

“Tất cả chúng tôi đều biết. Cho nên chúng tôi mới chọn tỷ thí trước một trận, ít nhất như vậy Phương sư thúc sẽ không lập tức bác bỏ. Nếu ngay từ đầu chúng tôi đã tự hành động, nhất định sư thúc sẽ cự tuyệt.” Thượng Quan Bình Cốt nhàn nhạt nói. Kỳ thật ngay từ đầu chúng cũng không xác định. Nhưng sau đó nói bóng nói gió nhiều rồi, sư thúc vẫn là vẻ không chút phát giác. Chúng mới cảm giác được một chút. Cho đến hôm nay… sau khi nói ra miệng, biểu hiện của Phương sư thúc đã rất rõ ràng. 

“Ha…” Thượng Quan Bình Thục híp mắt đánh giá Thượng Quan Bình Cốt: “Ngươi đã trưởng thành một chút rồi. Tiếc rằng vẫn ngu hết thuốc chữa. Ngươi cho rằng ngươi biết, hoặc các ngươi đều cho rằng các ngươi biết. Nhưng thứ các ngươi nhìn thấy chẳng qua là biểu hiện của Phương Khác mà thôi. Năm đó chưởng môn làm nhiều chuyện như thế, chính là vì giao các ngươi vào tay Phương Khác.” 

“Các ngươi sẽ không thật cho rằng, Phương Khác không có tư tâm gì với các ngươi, sẽ không muốn khống chế các ngươi sao? Năm đó y nói rất dễ nghe, không cho phép chúng ta thò tay vào đệ tử đời ba mươi bảy… kết quả thì sao? Y quả thật không thò tay, nhưng lại tách ba mươi mốt người các ngươi ra khỏi đệ tử đời ba mươi bảy, dẫn các người theo bên người… Thi chút ân, lại ngấm ngầm biến hóa một chút cho các ngươi xem, hiện tại các ngươi không phải đã xem y như minh sư của đời mình sao?” 

Thượng Quan Bình Cốt lắc đầu, xác định: “Không, ngươi nói không đúng.” 

Thượng Quan Bình Thục lạnh nhạt nhìn nó một cái, lắc đầu không muốn nói nữa. Trong lòng thì mắng Phương Khác giả dối, bỉ ổi, khiến đệ tử nhà nàng ly tâm với nhà mình. 

… Bên kia. 

Phương Khác nhìn Vương Lạc Dương, cuối cùng rất bình tĩnh nói: “Ta biết, các ngươi đi theo ta tính kỹ lại cũng hơn một năm. Chúng ta cùng ra cùng vào, ngày đêm ở cùng. Các ngươi thỉnh giáo ta tu hành, ta chăm sóc các ngươi. Còn cùng trải qua mấy lần sinh tử. Cứ thế, làm sao có thể không có tình cảm. Cũng như tình cảm các ngươi dành cho ta, ta đối với các ngươi cũng như vãn bối nhà mình. Nhưng, các ngươi có từng suy nghĩ, nếu nói…” 

Phương Khác cân nhắc một chút cách dùng từ, chậm rãi nói: “‘Hiểu rõ’ một chút. Tình cảm các ngươi dành cho ta, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của các ngươi. Loại tình cảm này sẽ khiến các ngươi đưa ra chọn lựa không thông minh hoặc phiến diện. Bái sư nhập môn không phải là một chuyện có thể dùng tình cảm để làm. Dù sao kiếm tu, thuật tu, thể tu là mỗi thể hệ bất đồng. Các ngươi hiện nay cơ sở bước đầu đã thành hình, nếu muốn bái sư. Nhất định phải chọn một vị sư phụ có lợi cho đường tu hành của các ngươi. 

Hơn nữa nói là phải ‘hiểu rõ’ một chút, nghĩa là người các ngươi tiếp xúc vẫn còn quá ít, khi ta không ở cạnh các ngươi, trưởng bối bên cạnh các ngươi cũng đều là đám người Chu Lập Đức và Trần Chử… mày mấy vị sư thúc bá này, lại có quan hệ vô cùng mật thiết với ta. 

… 

Các ngươi phải nghĩ là, không phải tại sao muốn bái ta làm sư phụ, mà là tại sao muốn bái sư.” 

Những lời Phương Khác nói rất nhanh đã truyền khắp trên dưới Côn Luân. Một vài người cảm động không thôi, nói Phương Khác quả thật là đang suy nghĩ cho những đệ tử này. 

Mà dạng giống như Thượng Quan Bình Thục, lại càng thêm xác định Phương Khác là một tiểu nhân bỉ ổi giả dối vô sỉ. Bọn họ nghĩ, cứ đợi đi, cuối cùng Phương Khác vẫn sẽ thu đồ đệ. Đợi y giành được càng nhiều tiếng tốt.