Khác Thủ Tiên Quy

Chương 215: Sâm La kiếm quyết 3




Giang Trầm Chu dường như lại lên cơn hứng khởi đích thân dẫn người vác Tiêu Bình Phúc đến địa lao. 

Địa lao luôn âm u ẩm ướt còn lan tràn một mùi máu tanh rỉ sét. Trên mặt sàn lát đá xanh có vài vết sậm lâu năm tích lũy. 

Một trong những tu sĩ nâng Tiêu Bình Phúc chính là thanh niên ở sân diễn luyện, tên là Vương Tuyết Hàm. Hắn vẫn là lần đầu tiên đến địa lao. Theo sau Giang Trầm Chu, Vương Tuyết Hàm đánh giá hoàn cảnh xung quanh. 

Chỗ ngục tốt ở vẫn coi như bình thường, nhưng trong hình đường có thêm nhiều hình cụ chưa từng thấy, những hình cụ này được rửa rất sạch sẽ, hoặc bày hoặc treo trong hình đường. Trong hình đường còn có thể nghe được tiếng rên rỉ và tiếng quát mắng truyền đến trong ám thất. 

Trong hình đường có rất nhiều ngục tốt đi tới đi lui, trên tay đều cầm một móc sắt dài. Móc rất thô. Y phục của họ thuần đen, họ nhìn thấy người đến chỉ ôm quyền hành lễ rồi vùi đầu làm việc của mình. Chỉ là trên thân mỗi người đều mang theo luồng khí tức âm trầm. Có vài người rõ ràng là nhân vật nhỏ bé chạy tới đón, nhìn thấy Giang Trầm Chu liền lộ nụ cười nịnh nọt. Hàm răng trắng tinh vô cùng chói mắt. 

“Đại nhân, ngài đến rồi. Ngài ngồi, ngài ngồi…” Một trong đó cong lưng cúi gập tận tụy phục vụ Giang Trầm Chu, chỉ chớp mắt trong hình đường đã được bày một chiếc bàn hoàn toàn không phù hợp với địa lao, trên còn đặt linh trà và linh quả. 

Tiêu Bình Phúc bị người đón lấy từ vai Vương Tuyết Hàm trực tiếp ném xuống đất, một ngục tốt dùng móc lật người Tiêu Bình Phúc lại, tỉ mỉ kiểm tra. Vừa nhìn còn vừa lầm bầm bản tử này đánh không đủ chuyên nghiệp. 

Lúc này thủ lĩnh ngục tốt đi tới nhẹ giọng hỏi nguyên do. Đứng cạnh Giang Trầm Chu cung kính đón lấy ly trà của Giang Trầm Chu, vừa châm thêm cho hắn vừa cẩn thận hỏi: “Đại nhân, nhốt nó chung với đám dư nghiệt của Tiêu gia sao?” 

Giang Trầm Chu nhận trà chậm chậm môi, rồi chậm rãi nói: “Nhốt cùng nhau để họ chăm sóc lẫn nhau sao?” 

Lúc hắn nói câu này, trên mặt còn mang theo một phần ý cười. 

Thủ lĩnh ngục tốt lập tức cười bồi: “Thuộc hạ ngu muội, thuộc hạ ngu muội.” 

Nói xong lập tức quay người bảo tên ngục tốt đang lật xem Tiêu Bình Phúc: “Nhốt nó vào phòng giam kế phòng của đám dư nghiệt Tiêu gia, lúc nhốt vào nhớ để những tiểu tử đó nhìn thấy mặt nó. Nhưng nhất định phải nhớ thi cách âm phù trong phòng nhốt nó, đừng để chúng giao lưu với nhau.” 

Vương Tuyết Hàm nghe lời này, cảm thấy bên trong bao hàm ác ý. Ai biết Tiêu Bình Phúc vẫn luôn có vẻ như đã ngất lúc này đột nhiên túm lấy áo Giang Trầm Chu, hung tợn trừng mắt nhìn Giang Trầm Chu, thở dốc nói: “Ta, ta từng gặp ngươi! Chính là ngươi… ngươi ôm Bình An đi… trả muội muội lại cho ta!” 

Tiêu Bình Phúc vốn yếu nhược thoáng cái đã không còn, nó nhìn chằm chằm Giang Trầm Chu như một con ấu thú dù bị thương vẫn giương nanh múa vuốt với địch nhân. 

Ngục tốt kinh sợ, lập tức liền đưa móc ra, lúc này móc câu thô tráng còn mang theo hàn quang. Ai biết lại bị Giang Trầm Chu nhẹ phất tay áo đẩy ra, hắn đưa tay tách từng ngón tay của Tiêu Bình Phúc. 

“Thì ra ngươi từng gặp ta à, vậy ngươi nhất định phải nhớ.” Giang Trầm Chu nhẹ nhàng nói, tay hắn lớn hơn tay Tiêu Bình Phúc nhiều. Ngón tay trắng nõn của hắn ấn lên khớp xương Tiêu Bình Phúc nhẹ nhàng tách ra, Vương Tuyết Hàm nghe được tiếng xương gãy khiến người đau răng. 

Tiêu Bình Phúc cắn chặt môi, không hề kêu khóc, chỉ nhìn chằm chằm Giang Trầm Chu. 

Giang Trầm Chu thẳng người dậy đưa mắt nhìn ngục tốt xách người đi. 

Trong lúc đó Tiêu Bình Phúc vẫn nhìn chằm chằm Giang Trầm Chu, giống như muốn ấn từng tấc từng tấc của người này vào đầu. 

Giang Trầm Chu cười, trên mặt mang theo mấy phần mỉa mai: “Nếu ngươi đã đến, cũng theo ta đi xem Chu Thức Vũ đi.” 

Một đường xuyên qua chính là thiết lao dùng để nhốt phạm nhân. Thiết lao này đã tồn tại trên ngàn năm, toàn bộ đều dùng thiết chế thành, dù là tu sĩ nguyên anh cũng khó thể lay động nửa phần. 

Vương Tuyết Hàm đi giữa hai hàng phòng giam, dưới từng cặp mắt ẩn trong bóng tối, hắn nghe được tiếng bước chân và tiếng hít thở của chính mình. Cảm thấy hàn ý phát ra từ nội tâm. Vì từng đôi mắt như mang theo màu máu đó đều theo sát người đi trước hắn. 

Những tù phạm này, phần lớn đều là người Côn Luân. 

Bọn họ hận Giang Trầm Chu tận xương. 

Vương Tuyết Hàm lặng lẽ đánh giá bóng lưng Giang Trầm Chu. Trong môn phái người này trước giờ luôn độc lai độc vãng, không có một đệ tử giao hảo. Trong môn phái người chán ghét hắn rất nhiều, nhưng người sợ hắn còn nhiều hơn. Kế sách cướp hài tử là do hắn hiến ra. 

Dù là bản thân Vương Tuyết Hàm từng lên chiến trường, lòng đã đủ cứng, khi thấy những phụ mẫu cầu xin kia cũng có chút không nỡ, sao người này lại hiến ra kế sách âm độc như thế chứ? 

… 

Giang Trầm Chu vẫy lui tất cả mọi người, một mình cầm roi dính máu đi vào căn phòng thuộc về hắn trong địa lao này. 

Giang phòng này là một gian thạch lao, trong gian phòng trống rỗng chỉ có một cái ghế. Giang Trầm Chu ngồi xuống, đặt roi trên tay, ấn một cơ quan nào đó. 

Thạch môn chậm rãi đóng lại, hoàn toàn ngăn cách gian phòng và ngoại giới. Gian phòng mất đi tia sáng cuối cùng, tối thui cái gì cũng không thấy rõ. Âm thanh gì cũng không thể truyền vào, cũng không thể truyền ra. 

Giang Trầm Chu trầm mặc ngồi tựa lên lưng ghế, híp mắt không động đậy. Cho đến giờ phút này, biểu tình của Giang Trầm Chu vẫn không có chút dao động, trên ngón tay hắn còn dính máu chưa lau sạch. 

Thời gian chậm rãi trôi qua, cho đến thời khắc nào đó. 

Ống tay áo nhẹ động, mặt sàn đá dưới chân Giang Trầm Chu nhẹ vang rắc một tiếng, rồi lộ ra một cửa động tối tăm. 

Giang Trầm Chu lại vung tay, mấy mặt gương đồng lơ lửng trên cửa động, trên gương đồng có thể nhìn thấy cảnh tượng dưới cửa động. 

Cảnh tượng trong gương đồng đều là tối thui, không nhìn rõ nhưng có thể nhìn ra có bóng người đang động. Hiện nay đã là nửa đêm, nhưng trong ngục lại vang lên tiếng sột soạt. 

Giống như mấy phòng giam đều nỗ lực lại gần, sau đó âm thanh của thanh niên và đồng âm non nớt cùng vang lên. 

“Bắc Minh có cá, tên là Côn.” Âm thanh của Chu Thức Vũ vang lên. Mỗi lần sau khi Giang Trầm Chu giày vò hắn một trận, sẽ bảo người đưa hắn về phòng giam dưỡng thương, đừng để cho hắn ‘chết’. Lúc này sự canh phòng của ngục tốt với hắn là thả lỏng nhất. 

Hơn nữa… lúc này biết Giang Trầm Chu ở trong thạch thất, không ai dám đến quấy rầy hắn. Những ngục tốt đó sẽ tự giác hoặc không tự giác tránh khỏi khu vực thạch thất. 

“Bắc Minh có cá, tên là Côn…” Âm thanh đè rất thấp rất thấp, đồng âm tại mấy nơi đồng thời vang lên. 

Con ngươi không chút dao động của Giang Trầm Chu cuối cùng xuất hiện một tia dịu dàng. 

“Bài hôm nay là văn chương do người phàm giới làm, ta cho rằng có vài chỗ viết rất hay… Giống như chúng ta hiện tại, tuy bị vây trong ngục thất nhỏ bé này, nhưng nếu lòng mang thiên địa thì có thể nhìn thấy thiên địa, nếu tâm tự do các ngươi liền tự do.” 

… 

“Luyện khí, chính là tụ khí vào người…” 

Lúc này, thạch thất vang lên tiếng gõ cửa. 

Giang Trầm Chu vung tay, trong thạch thất lại hồi phục nguyên dạng, một viên dạ minh châu lớn bằng nắm tay chiếu sáng thạch thất tối tăm. Thạch môn mở ra, người tiến vào là Chu Lập Đức đã giả trang. 

“Còn hơn hai trăm hài tử chưa khảm thẻ ngọc.” Chu Lập Đức vừa thấy Giang Trầm Chu liền nói. Thẻ ngọc hắn nói là thẻ ngọc đặc chế chỉ lớn bằng móng tay, rất mỏng. Phía trên ghi lại đặc trưng của mỗi hài tử bị bắt đến, danh tính và nơi ở của phụ mẫu. 

Bọn họ dùng cách đặc thù gần như khảm thẻ ngọc đó vào vai phải của hài tử. Đây là thứ duy nhất có thể chứng minh thân phận của những hài tử này. Cũng là do không còn cách nào, bọn họ không thể để những hài tử này thật sự trở thành công cụ của Thái Hành. Càng không thể để những phụ mẫu kia thật sự mất đi hài tử của mình. Cho nên đây là mầm lửa họ chôn xuống. 

Chờ có một ngày, ít nhất chúng sẽ biết tên thật của mình. 

Mà những hài tử đã hơi lớn, đã bắt đầu ghi nhớ mọi việc, địa lao chính là nơi bảo hộ cho chúng, một nơi bảo hộ mà trừ hắn và Chu Lập Đức, bất cứ người nào cũng không biết. 

Giang Trầm Chu nhếch môi tự cười nhạo, có ăn có uống, có người dạy dỗ, có linh đan cung ứng, có gì không tốt. 

Vậy lại có gì là tốt? Bàn tính có thể đánh vang như thế, mọi người đều biết rõ, đây chỉ là lời hứa hắn đã nói với Phương Khác. 

“Thân phận của ngươi… thật sự không cần nói cho bọn Chu Thức Vũ sao?” Chu Lập Đức đột nhiên có chút hàm hồ nói. 

Ánh mắt Giang Trầm Chu trở nên sắc bén, lạnh lùng nhìn Chu Lập Đức: “Ta có thân phận gì cần phải nói cho những tù nhân đó?” 

Chu Lập Đức thở dài, kỳ thật câu này hắn vốn không nên hỏi, vì đáp án hắn cũng tự hiểu. 

Thân là một mật thám, đầu tiên ngươi phải quên đi bản thân mình là một mật thám. Chân chính đặt mình ở vị trí của kẻ địch để suy nghĩ, để sống. Phải sống sao cho giống kẻ địch hơn cả kẻ địch. Hoàn toàn không có chột dạ, không có sợ hãi, không có nhẫn không được. Lừa gạt bản thân, mới có thể lừa được người khác. 

“Thương Nhược Tuyết đã ra khỏi đỉnh rồi, nhưng vẫn không có tin tức của Phương đại nhân.” Chu Lập Đức đổi đề tài. 

Trên mặt Giang Trầm Chu không có biểu tình gì, băng lạnh như không mang chút nhân khí, hắn nhìn Chu Lập Đức nói: “Ngươi đang trách ta khi đó không thông báo cho các ngươi?” 

Chu Lập Đức cười nói: “Có chút… Tuy ta biết phản ứng của ngươi khi đó là đúng. Kịp thời đưa ra phán đoán, bảo toàn phía có lợi nhất cho môn phái. Dù sao khi đó có chưởng môn, Phương Khác nhất định sẽ không chết. Ta tin nếu có một ngày, có một người sống mang đến lợi ích nhiều hơn ngươi sống, ngươi sẽ không do dự thay hắn chết… Có lẽ, đây chính là nguyên do ta thất bại.” 

“Muốn uống chút rượu không?” Chu Lập Đức lấy ra một vò rượu. 

Giang Trầm Chu rất bình tĩnh cự tuyệt. 

Chu Lập Đức cười ha ha, cất rượu đi: “Thiên Phàm… ngươi vẫn vô vị như thế. Nhưng hình như ta lại trở nên khá tiếc mạng rồi, dù sao chỉ có sống mới có vô hạn khả năng… Tiểu tử ngươi, đừng chặt đứt hết toàn bộ đường sống của mình.” 

Giang Trầm Chu lạnh băng nhìn Chu Lập Đức nói: “Hiện tại ngươi phí lời quá, cũng là học theo Phương Khác sao?” 

Chu Lập Đức không có gì để nói, chỉ có thể nhún vai. 

“Ta hy vọng Phương Khác và Diệp Vu Thời có thể sống trở ra, nếu không chuyện sẽ trở nên phiền toái, rất phiền toái.” Giang Trầm Chu nhàn nhạt nói. 

“Họ nhất định có thể.” Chu Lập Đức nói. 

… 

“Đại sư huynh nhất định sẽ ra ngoài.” Ở một nơi khác, La Tất nói chắc chắn. 

… 

“Phương sư huynh sẽ không xảy ra chuyện.” Bên này Trần Cửu nói với Triệu Lịch Duyệt. 

Gần như mọi người đều tin chắc như thế, bao gồm Tiêu Xương Thu, Hộ Lạc. 

Mà thế giới trong đỉnh, Phương Khác đang thu dọn lò luyện đan Diệp Vu Thời làm nổ. Đúng, Diệp Vu Thời dùng xong tất cả giấy phù lại luyện ra mấy cái pháp khí sau đó thì một lần nữa khiêu chiến luyện đan.