Đã qua một ngày đêm, thái dương chính ngọ ngày đông chiếu rọi mặt đất.
Trên cửa thành cao to cổ xưa, đám người Khổng Du Thanh đã xuống khỏi cửa thành cống hiến một phần sức lực truyền linh lực. Phương Khác một mình ôm kiếm mà đứng, từng cơn mưa tên phủ trời phủ đất mà đến, tường thành nguy nga cao đến trăm trượng bị bao trùm bên trong. Trên lá cự phù màu vàng cao tận mây gợn từng đợt sóng.
“Có chút bất thường.” Mục Ảnh đứng trên chiến xa trên không, nhìn Phương Khác nói. Chậm rãi hao thời gian như thế, cự phù sớm muộn cũng tiêu sạch linh lực, nhưng…
“Tại sao Côn Luân muốn tận lực kéo dài thời gian? Trong Cửu Châu Côn Luân tuyệt không có viện binh.” Ánh mắt Mục Ảnh trở nên sâu thẳm, chân mày nhíu lại.
“Vậy bọn họ đang đợi cái gì?”
Mọi người Thái Hành trầm mặc xem như trả lời.
“Bên Hàn Không truyền tin tức tới, cửa đông chỉ có binh lực không đến vạn người.” Lúc này sắc mặt Liễu Tửu có chút khó coi, nói.
Cho nên chỉ với một lá phù, đã cản hơn mười vạn binh lực của họ bên ngoài sao?
Mục Ảnh nhíu mày lạnh lùng nói: “Bọn họ muốn đợi cái gì không quan trọng, chỉ cần khiến họ không đợi được là xong.”
Nói rồi, Mục Ảnh vung tay, trống trận trên chiến xa được gõ vang, tiếng thùng thùng chấn điếc tai.
Quân đội Thái Hành lại hành động.
Cung tiễn thủ nỏ lũ lượt lui ra khỏi đội hình, tu sĩ trên mặt đất thì nhảy vọt lên, từ góc độ Phương Khác nhìn đến, giống như một dòng thác màu bạc thật lớn từ trên đất được người dấy lên, lơ lửng giữa không trung. Dưới ánh dương rực rỡ, phản xạ ra tia sáng chói mắt.
Mười vạn đại quân hội tụ lại, soạt soạt xếp thành bậc thang.
Cuối cùng hóa thành một hình bát quái giữa không.
Liễu Tửu cầm cờ dung nhập vào đội quân, gần vạn lá cờ phác thảo ra hình dạng của ngũ hành bát quái đồ.
Trống điểm càng thêm sục dôi dồn dập.
Nơi cao nhất của bát quái đồ, chỉ có một mình Mục Ảnh đứng. Ông đứng trên chiến xa, cầm thanh trường thương đứng sừng sững.
Vẻ mặt Phương Khác bắt đầu ngưng trọng.
Đại trận trước mắt vô cùng xa lạ, cũng là lần đầu tiên y thấy. Nhưng y đã từng nghe qua trận này, phái Thái Hành sở dĩ lấy hình bát quái làm ký hiệu, chính là vì trận này. Hơn ba ngàn năm trước, phái Thái Hành nhờ vào trận này, phá được trăm vạn đại quân của yêu ma tu, dùng thắng lợi áp đảo xác định cơ sở một trong ba đại môn phái trên đại lục Cửu Châu.
Phương Khác đổi một tư thế đứng cầm kiếm, chân phải thụt lùi một bước.
“Ha!” Phái Thái Hành nhất tề quát một tiếng, một luồng sóng âm nghênh diện mà đến, giống như sóng lớn trào lên từ biển, ầm ầm vỗ tới.
Cự phù hơi chấn động, tựa hồ cảm giác được nguy cơ. Hỏa phụng hót lên một tiếng, bay tới sóng lớn. Đôi cánh to lớn đập mạnh, phá mở sóng lớn, sau đó mới quay trở về cự phù.
Nhưng, vào lúc này, Mục Ảnh đưa trường thương ra, chỉ thẳng Phương Khác.
“Giết!”
Thoáng cái trời long đất lở, thành lâu dưới chân Phương Khác phát ra chấn động nho nhỏ.
Phi cầm tẩu thú trong phạm vi trăm dặm đều kinh hoảng thất thố chạy khỏi chỗ này.
Cái gọi là thiên sơn điểu phi tuyệt, chẳng qua là thế.
Mười vạn tu sĩ vung đao rút kiếm, mười vạn luồng đao quang kiếm ảnh tấn công Phương Khác. Nhưng, những đao quang kiếm ảnh này giữa đường lại ngưng tụ vào nhau. Cuối cùng hóa thành một thanh trường thương, rồi hội tụ với tàn ảnh do Mục Ảnh đánh ra.
Trường thương cực đại màu bạc, tấn công Phương Khác.
Mà tất cả những thứ này chỉ diễn ra trong một thoáng Mục Ảnh vung trường thương, nhanh đến mức như cùng một kiếm tu rút kiếm.
Sau đó trực tiếp xuyên thấu hỏa phụng đang bay ngược về, đánh mạnh lên cự phù.
Chỉ thấy thân ảnh hỏa phụng gấp khúc một hồi rồi hóa thành hư vô.
Ầm!
Cự phù màu vàng chấn động mãnh liệt, điểm bị trường thương đánh trúng, trực tiếp lõm vào.
Bạch bào của Phương Khác bị gió lốc thổi bay phần phật ra sau, mười hai ngọn đèn ***g khẽ chấn động, ánh sáng tối đi một lúc.
Sau đó cự phù màu vàng rõ ràng đã ảm đạm đi rất nhiều.
Mục Ảnh giơ trường thương lên.
Mười mấy vạn người đồng thời rút đao kiếm trong tay, chỉnh tề như một thể.
“Giết!”
Sát khí lẫm liệt.
Mỗi một kích, không chỉ tấn công lên phù, còn tấn công vào lòng mỗi người Côn Luân.
Khổng Du Thanh nhắm mắt lại, trán rịn đầy mồ hôi lạnh, nhưng một chút động tác cũng không có, cứ như lão tăng nhập định, toàn tâm toàn ý truyền linh lực.
Giờ này phút này, tất cả mọi người tại đây đều không có tâm tư gì suy nghĩ phù có bị phá hay không, thành có thể thủ hay không. Họ chỉ biết mỗi một phần linh lực được truyền vào, phù sẽ kiên cố thêm một phần, thành sẽ an toàn hơn một phần.
Ánh sáng màu vàng của cự phù lại lặng lẽ sáng thêm một phần.
“Sợ sao?” Chúc Cố Chi dẫm một cái, mặt đất thoáng cái nứt ra thành hình mạng nhện. Chưởng phong sắc bén mở ra một con đường trong kiếm quang đầy trời của Tiêu Xương Thu.
Một chưởng đánh ra, Tiêu Xương Thu nghiêng người né tránh, nhưng tóc lại bị hất lên, mái tóc đen bị cắt ngắn, chỉ còn đến cổ. Mà bên dưới mái tóc phủ cổ, một vết máu được che phủ, sau đó là tóc vụng dính máu dán lên cổ.
Tiêu Xương Thu híp mắt cười khinh thường, không trả lời. Chỉ thụt lùi vài bước, xoay người chém ra một kiếm.
Chúc Cố Chi giật mình, tránh đi, đồng thời kéo giãn khoảng cách với Tiêu Xương Thu, chiến đấu cận thân với một kiếm tu không phải chọn lựa thông minh.
“Chỉ cần tâm ta có kiếm, ta có gì phải sợ.” Tiêu Xương Thu nhàn nhạt nói, không truy kích mà quay người trở về cửa thành, sau lưng là đại kỳ mây gợn phất phới.
Người Côn Luân còn sống, còn sức chiến đấu tụ lại sau lưng Tiêu Xương Thu.
Chúc Cố Chi nhìn đám người Côn Luân, không kìm được nhẹ thở dài một tiếng. Hắn thở dài rất nhẹ, nhưng tất cả mọi người đều nghe được.
Ánh mắt hắn nhìn từ vẻ mặt lạnh nhạt của Tiêu Xương Thu, đến từng người Côn Luân coi nhẹ cái chết.
Trên mặt Chúc Cố Chi hiện ra mấy phần tiếc nuối.
“Nếu ta không phải đệ tử Thái Hành, hay ngươi không phải đệ tử Côn Luân, có lẽ chúng ta có thể trở thành bằng hữu. Người Côn Luân quả nhiên là khúc xương không thể bẻ.”
Hộ Lạc bật cười chế nhạo, đánh vỡ bầu không khí Chúc Cố Chi tạo ra, lạnh lùng nói: “Lời thừa quá nhiều, không ai muốn cùng ngươi chơi trò luyến tiếc giả tạo. Nếu muốn diễn kịch, tự đi tìm cái đài mà lên.”
Ánh mắt Chúc Cố Chi thay đổi, nhưng không nói gì.
Hộ Lạc lạnh nhạt đảo mắt nhìn những người sau lưng hắn, lạnh lùng phun ra hai chữ.
“Bày trận!”
Tiêu Xương Thu giơ trọng kiếm lên, ném ra, vút một tiếng, kiếm vùi vào giữa Thái Hành và Côn Luân không còn tông tích.
Sau đó, cùng với một tiếng vang nhỏ, mặt đất nứt ra từng đường mảnh, vừa khéo ngăn cách giữa Côn Luân và Thái Hành.
Hộ Lạc bình tĩnh phun ra một chuỗi khẩu lệnh, đệ tử Côn Luân trầm mặc mà nhanh chóng hành động.
Chúc Cố Chi híp mắt lại, phát giác được có chút bất thường, bèn nói: “Đây chính là Kiếm Bát trận của Diệp Vu Thời sao?”
Đáy mắt Hộ Lạc loe lóe u quang, nhóm Thôi Cát trong đám người quay nhìn nhau cười.
Bọn họ đợi hôm nay đã quá lâu, đợi đến quá đè nén rồi.
Hôm nay quyết trận sống mái, không thành công thì thành nhân.
An Thường Lạc thầm thì: “Tên La Tất lúc này nhất định rất hưng phấn, không biết điểm lửa của hắn có thể đừng cháy lan khắp nơi không… Nếu đại sư huynh thành công, về sau chúng ta sẽ giết lên Thái Hành, không rầu không chỗ đánh nữa, nếu không thành công…”
“Vậy hôm nay chính là trận chiến cuối cùng, nhất định phải sảng khoái lâm ly mới được.” Thôi Cát tiếp lời.
“Không sai! Chính là phải sảng khoái lâm ly.” An Thường Lạc cười lộ hàm răng trắng, phối thêm vết máu trên mặc trông đặc biệt chói mắt.
Giết chóc tạm hoãn lại lần nửa khởi động.
Mà La Tất được nhớ thương, lúc này đang điểm lên từng điểm hỏa.
Trần Phủ của Cổ Sát tự, Thượng Quan gia tộc trốn chạy được cùng với những tản tu vì chiến loạn mà trôi dạt khắp nơi.
Trên đất liền Cửu Châu, từng điểm sáng tản mạn. Có vài cái cực nhỏ, nhỏ đến mức không thấy được, nhưng chúng quả thật tồn tại, chỉ đợi một thời cơ đến để cháy lan khắp nơi.
“Hai ngày rồi?” Tả Khâu ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, một tay nhẹ ấn lên chỗ hốc mắt trống rỗng, nhàn nhạt hỏi. Hắn vừa tỉnh khỏi nhập định.
Thế cục như vậy, nhưng Tả Khâu không hề gấp chút nào, ngược lại bắt đầu nhập định tu luyện. Cứ như tất cả đều nằm trong tầm khống chế của hắn.
Chính vì thế, sau khi đệ tử Thái Hành biết được, càng thêm ngưỡng mộ cuồng nhiệt.
Giang Trầm Chu gật đầu nói: “Còn kém một canh giờ nữa là đủ hai ngày.”
Nghĩ nghĩ Giang Trầm Chu lại nói: “Mộc trưởng lão tấn công Tả Long Võ quân tại Tân thành đã tan tác toàn quân, hai vị phong chủ Côn Luân chết. Mà Hữu Thần Võ quân lúc này chắc cũng rất cố sức, cho dù có ngũ đại trưởng lão tọa trấn.”
“Ta nói ba ngày, là trong ba ngày phá Thần Sách Doanh. Bên Tân thành không cần nghĩ đến. Ngươi nói, tại sao Côn Luân muốn bày chiến thuật kéo dài. Nếu họ có viện quân, viện quân sẽ từ đâu mà đến?” Đôi môi đỏ hồng cong lên, nở một nụ cười cực kỳ dịu dàng.
Giang Trầm Chu suy nghĩ một lát, nói: “Thiên Sơn.”
“Ha.” Tả Khâu không nói đúng sai nhẹ cười một tiếng, hắn đứng lên, đi tới cạnh Giang Trầm Chu, từ cao nhìn xuống Giang Trầm Chu.
Giang Trầm Chu lặng lẽ nhìn Tả Khâu, nhìn thấy trong con mắt còn hoàn hảo của Tả Khâu tràn đầy lạnh nhạt, và sự bình tĩnh gần như lãnh khốc.
“Sai rồi.” Tả Khâu chậm rãi dời mắt, nhìn hướng nào đó.
Giang Trầm Chu nhìn Tả Khâu, chần chừ một lát mới chậm rãi nói: “Thiên Sơn quá lắm chỉ chơi chút trò vặt, không tạo được sóng lớn. Có dã tâm, nhưng không có gan.”
“Không đúng.” Tả Khâu chưa quay đầu, chỉ khẽ lắc đầu.
“Lần này Thiên Sơn… quả thật to gan vọng động… Chúng ta về Ngũ Hành sơn.” Tả Khâu híp mắt lại, ánh sáng dịu hòa từ cửa sổ rọi lên mặt hắn, nhưng ở chỗ con mắt chỉ có bóng âm nhàn nhạt.
Tại điểm cuối liên kết biển trời, một màn chắn màu xanh lam đứng thẳng giữa thiên địa. Phía trên là cấm chế đếm không xuể, theo nước biển dập dờn, cấm chế này cũng cùng nhấp nhô. Nước biển thông qua màn chắn chảy đến một đại lục khác. Mà linh thú cùng người và tất cả những vật thể khác đều bị ngăn cản bên này màn chắn.
Nhưng lúc này trên mặt biển sóng lớn cuồn cuộn có một chiếc thuyền nhẹ đang xuôi theo sóng biển nhấp nhô không ngừng, luôn ở gần sát màn chắn nhưng chưa từng bị nước biển đẩy đi.
Trên chiếc thuyền nhẹ đó, đứng một bạch y nhân.
Người nay ấn một tay lên màn chắn, một tay nhanh chóng tính toán. Miệng thỉnh thoảng bật ra mấy từ phương vị. Kèm với phương vị hắn nói ra, hai người khác lơ lửng trên không đánh ra từng luồng linh quang.
Bạch y nhân này chính là Diệp Vu Thời.