Phương Khác đương nhiên biết Giang Trầm Chu là ai. Trong mấy ngày ngắn ngủi chỉ sợ trên dưới Tả Thần Sách Doanh không ai không biết ba chữ Giang Trầm Chu. Phương Khác âm thầm phòng bị, mà Giang Trầm Chu thì đã thong dong quay người qua, nhìn về chiến trường, như đang nhìn một tuồng kịch.
Chiến trường giết chóc, luôn là máu tanh. Phái Thái Hành năm người làm một đội, từng đội như những lưỡi đao sắc bén đâm ra những khe hở trong phái Côn Luân. Mà Côn Luân thì lại phân làm ba tầng, dùng tư thế vây giết tầng tầng tiến tới, từng bước bức gần. Tầng đầu tiên bị đâm ra một khe hở, lập tức lùi xuống để tầng thứ hai bù lên.
Cây cờ trong tay Tiêu Xương Thu đột nhiên vung lên, trận thế Côn Luân liền thay đổi, chỉ thấy chỗ hở phái Thái Hành xé mở không được lắp lại ngay, mà cứ thế thả cho vào.
“Kết!” Hộ Lạc cắm kiếm xuống đất.
Đệ tử Côn Luân xung quanh lập tức hành động, vây người vừa tiến vào trong vòng.
Sau đó tất cả nhìn sang Hộ Lạc đứng giữa đã đánh phù chú ra, linh quang của phù chú men theo các đệ tử Côn Luân xung quanh kết dính với kiếm trong tay Hộ Lạc, tạo thành một tấm lưới.
“Không tốt! Bọn họ muốn kết kiếm trận!” Một người kêu lên, lấy bàn trận ra muốn ngăn cản, nhưng đã trễ, kiếm trận đã thành.
“Kiếm Bát trận.” Sắc mặt Chúc Cố Chi khẽ biến. Hắn không ngờ Côn Luân lại không cần phải vẽ trận pháp trước đã có thể kết trận.
Liễu Tửu cũng nhẹ ủa một tiếng: “Dùng phù chú thay thế bước trận … lẽ nào có người chế được phù chú y hệt hoàn toàn không chệch chút nào sao?”
Phải biết, mỗi một lá bùa cho dù do cùng một người chế ra đều sẽ vì nét bút hay tâm cảnh linh lực rót vào khác nhau mà khác nhau. Sự khác nhau này lúc sử dụng bình thường rất khó phân biệt. Nhưng nếu dùng phù chú để kết thành trận pháp thì không thể có nửa điểm khác nhau. Một khi có chút nào không khớp, những phù chú này sẽ không thể kết thành bước trận. Vì thế đa số mọi người đều trực tiếp vẽ bước trận.
“Nhưng chơi trận pháp trước mặt Thái Hành, quả thật là tự tìm đường chết.” Liễu Tửu vừa dứt lời đã thấy một bàn ngọc màu trắng xoay tròn bay lên không.
“Lên!” Chúc Cố Chi vung cờ lên, phái Thái Hành biến trận!
Lúc này, một bóng đen vụt qua đám người, như quỷ ảnh đi xuyên trong hàng ngũ đệ tử Thái Hành. Chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, chỗ cổ mát lạnh, đệ tử Thái Hành trong đội ngũ liền ngã xuống một đống, có thể nói mười bước giết một người.
Liễu Tửu chợt thấy sư phụ mình điểm mũi chân, phi thân tới bóng đen đó.
Liễu Tửu thở ra nhẹ nhõm.
Ai biết ‘Tiêu Vân Dật’ rõ ràng một khắc trước còn đang dùng chưởng đối kháng với hắc y nhân, sát khí bừng bứng khắc tiếp theo đã thu chưởng lại không hề phản kháng để hắc y nhân túm tay, cả hai trực tiếp bay ra xa.
Không đúng! Liễu Tửu trợn to mắt, thân pháp của sư phụ không đúng! Người đó là giả!
“Có trá! Bắt y lại! Mau!” Liễu Tửu rút roi ra trực tiếp đuổi theo, trong đám người cũng có vài thân ảnh lao vút theo hướng hai người.
Phương Khác rút linh kiếm ra, trực tiếp ngự kiếm mà đi. Nhưng mấy người sau lưng lại truy đuổi không buông nhất thời không cách nào thoát được. Đặc biệt là Liễu Tửu, trên gương mặt tú lệ đó mang lửa giận bị người lừa gạt.
May mà lúc này tốp người dưới tay Ngô Thất đã đến kịp thời, trực tiếp xông vào giữa cản đám Liễu Tửu lại.
“Hướng tây nam.” Thái A nói.
Phương Khác cấp tốc chuyển sang hướng tây nam.
Trong thức hải, sắc mặt Thái A tái nhợt như giấy. Biển hoa đã nở đầy những đóa hoa màu trắng lúc này kịch liệt chấn động. Cánh hoa tuyết trắng thi nhau rụng xuống bị cơn gió không biết từ đâu tới thổi bay lên không. Trong mưa hoa ngập trời, thân ảnh Thái A bị che khuất không thấy đâu.
Đột nhiên cánh hoa thoáng cái biến mất.
Ầm ầm, một trận trời long đất lở.
Những người cầm đao kiếm cảm thấy mặt đất dưới chân lay động kịch liệt. Nhất thời dừng tay, kinh nghi không thôi quay nhìn xung quanh. Ai biết trận lay động này không những không dừng lại mà càng lúc càng kịch liệt, quả thật đã có xu thế đất nứt núi lở.
Phần lớn mọi người đều lảo đảo khó đứng vững. Trong không khí cũng cuộn lên một đợt sóng khí. Hất tung không ít tu sĩ cưỡi linh thú.
“Đại nhân, tình huống này nếu không phải có dị bảo hiện thế thì là có người mở di phủ!” Người bên cạnh Chúc Cố Chi giật mình kêu lên.
Chúc Cố Chi nhìn mọi người ngả đông ngả tây trước mắt, lạnh giọng nói: “Ngươi theo đám Lệnh trưởng lão đi dọ thám một phen.” Nói xong vung cờ lên, mọi người lùi về sau tập trung.
Phương Khác nhìn mặt đất trước mắt nứt ra một đường. Yên tĩnh đợi cửa địa cung mở ra.
Chỉ thấy khe hở càng lúc càng lớn, sau đó trong khe hở chậm rãi lộ ra ánh sáng vàng đồng. Đám Ngô Thất đã cắt đuôi được Liễu Tửu đang đứng sau lưng Phương Khác.
“Đây là một cánh cửa.” Ngô Thất nói.
Quả nhiên cuối cùng lộ ra là một cánh cửa lớn bằng đồng mở ra hai bên cao bằng ba người. Cửa chậm rãi mở ra, để lộ lối vào tối thui, bên trong là gì thì không thấy được.
Phương Khác dừng một chút rồi trực tiếp cất bước vào. Đám người Ngô Thất theo sát phía sau.
Vừa vào địa cung Phương Khác đã cảm thấy không bình thường. Dạ minh châu trong tay y không cách nào chiếu sáng. Trong địa cung đưa tay không thấy năm ngón, dạ minh châu trên tay tuy sáng, nhưng y chỉ có thể thấy được mỗi dạ minh châu. Còn ngay cả ngón tay đang cầm dạ minh châu cũng mình cũng không thấy được. Hơn nữa bóng tối của địa cung này dường như còn có thể ăn mòn dạ minh châu. Chỉ mới chốc lát dạ minh cũng đã tối đi.
“Đốt đuốc đi.” Thái A lên tiếng, trong bóng tối trở nên đặc biệt khủng bố.
“Ai! Là ai đang nói?” Tiếng kinh hô vang lên.
Phương Khác đã lấy ra một cây đuốc, lập tức xung quanh sáng lên. Y nhìn bộ dạng phòng bị của người bên cạnh, không khỏi sửng sốt. Vừa rồi y còn cho rằng Thái A đang nói chuyện với mình trong thức hải. Lẽ nào không phải sao?
“Không cần kinh hoảng, là người của mình.” Phương Khác một mặt an ủi người khác một mặt gọi tên Thái A trong thức hải, nhưng không có bất cứ câu trả lời nào. Ngược lại chỗ giữa mi tâm và đan điền của y ẩn ẩn nóng lên, giống như có thứ gì đang kêu gọi y.
Ngô Thất nhìn Phương Khác một cái thật sâu.
Lúc này họ đang ở trong một thông đạo chật hẹp lại sâu hun hút. Trừ lối vào rộng rãi đủ cho mười mấy người sóng vai bước vào, thông đạo chật hẹp bên trong chỉ miễn cưỡng chứa được hai người đi song song.
Hơn nữa hai bên vách tường thông đạo còn có hai rãnh nước. Âm u ẩm ướt, tiếng nước không dứt bên tai. Ngay cả tiếng tim đập dường như cũng được phóng đại, va đụng kịch liệt vào màng nhĩ. Thình thịch, thình thịch.
Một hàng người cầm đuốc chậm rãi bước tới. Phương Khác đi ở chính giữa. Trong lúc đó bất luận Phương Khác kêu thế nào Thái A cũng không đáp lời, khiến Phương Khác bất giác mím chặt môi.
Đột nhiên đội ngũ ngừng lại.
“Đại nhân, phía trước… phía trước có u minh hỏa cản đường.” Người đi đầu tiên gần như run giọng nói.
Ngô Thất đi tới rồi vòng về nói: “Quả thật là u minh hỏa.”
U minh hỏa, thần hỏa cấp bốn. Truyền thuyết nói rằng oán khí của người sau khi chết thật lâu không tan mới ngưng kết thành, chỉ có vùng chí âm mới có thể dựng dục. Lửa này tuyệt không thể để dính lên người, dù chỉ một chút cũng có thể khiến người sống không bằng chết.
Phương Khác bước tới mấy bước, con ngươi hơi mở lớn. Trước mắt một vùng đỏ đen, trong thông đạo chật hẹp tràn đầy ngọn lửa u minh. Nhìn sơ qua cũng không đếm nổi rốt cuộc có bao nhiêu đốm. Chỉ sợ có trên trăm đốm.
“Ai có dụng cụ đựng?” Ngô Thất suy nghĩ một chút hỏi.
Mọi người thi nhau lấy hộp ngọc ra, một người có thể lấy ra mấy chục cái hộp ngọc. Dù sao linh thực hoặc một vài đan dược đều dùng hộp ngọc để đựng, luôn có thể thừa ra. Nhưng không có thạch nhũ đi kèm. Chỉ có vài người có thạch nhũ. Mà muốn đựng u minh hỏa, nhất định phải có thạch nhũ mới được.
“Lần trước ta nhận nhiệm vụ môn phái đi tìm u minh hỏa, nhưng không tìm được. Thứ này liền giữ lại.”
Ngô Thất thở dài, tính lại hộp thạch nhũ chỉ có bảy tám cái. Làm sao có thể dọn sạch u minh hỏa chất đầy thông đạo.
Phương Khác nhìn nhìn, y không nhớ trên người mình có những thứ gì. Nhưng y nhớ hình như không có thạch nhũ. Vì từ sau khi bế quan xong y rất ít bỏ thêm gì vào người. Chỉ có phù chú, linh thạch, cùng một vài đan được mà thôi.
Đột nhiên, Phương Khác móc móc túi trong của tay áo, y nhớ Trần Chử cho y một chiếc nhẫn chứa đồ. Y chê phiền không đeo lên mà tùy tiện bỏ vào trong túi. Quả nhiên vừa sờ đã tìm thấy. Phương Khác dùng linh thức kiểm tra một phen… vẻ mặt đông lại.
Những người khác thấy sắc mặt Phương Khác đột nhiên đông lại, đều trầm mặc.
“Không bằng phái người ra ngoài, mua thạch nhũ xong rồi trở vào?”
Người phụ trách đoạn hậu nói: “Chúng ta vừa vào, cửa đó đã đóng rồi.”
“Không cần đâu… ta nghĩ chắc đủ thạch nhũ rồi.” Phương Khác lấy ra mấy cái bình lớn bằng nắm tay. Mọi người ngốc lăng, bình này nhìn thì nhỏ, thực tế có thể chứa rất nhiều. Chỉ một bình đã không thường thấy, mà Phương Khác lại móc ra đến năm sáu bình.
“Này… bên trong đều là thạch nhũ?”
Phương Khác gật đầu, chớp chớp mắt. Cầm nhẫn chứa đồ cảm thấy thật không dám tin… Ai đến cho y biết, tại sao nhẫn chứa đồ của y thổ hào dữ vậy? Móc hết ra tuyệt đối có thể dọa chết vài người.
“Vậy chúng ta… đi…” Mọi người chỉ chỉ u minh hỏa, ánh mắt nhìn u minh hỏa lập tức không còn như trước, nếu trước đó mang theo sợ hãi và lo lắng. Lúc này giống như đang nhìn thấy linh thạch bay ngập trời. Có thạch nhũ chuyên môn khắc chế u minh hỏa. Còn sợ gì nữa?
Mọi người đổ thạch nhũ ra, bày hộp ngọc dưới đất, sau đó vội lùi ra vài bước. Qủa nhiên u minh hỏa cảm giác được thạch nhũ liền bồng bềnh bay tới, khẩn cấp không kịp chờ đợi chui vào trong thạch nhũ. Rắc một tiếng, một đốm u minh hỏa cùng thạch nhũ vốn còn lưu động cùng ngưng kết lại.
Đây chính là nước chát làm đậu hũ, một vật khắc một vật.
Đợi qua thời gian chừng một nén hương, u minh hỏa trong thông đạo chỉ còn lại vài cái.
Mọi người tiếp tục đi về phía trước, nhưng cảm giác khủng bố lúc mới vào đã giảm đi rất nhiều. Phương Khác nhíu mày, nỗi bất an trong lòng cường đại đến mức không thể bỏ qua. Y và Ngô Thất đều nhắc nhở mấy câu, đoàn người mới vực tinh thần, mò mẫm tiến tới.