Phương Khác nhíu mày, sau đó đảo mắt nhìn Tiêu Vân Dật mang theo mấy phần ngạo mạn nói: “Tiền bối thỉnh tĩnh tọa, vãn bối không làm phiền nữa.” Nói rồi vén rèm muốn đi ra ngoài.
“Ngươi cảm thấy ngươi có thể giống mấy phần?” Tiêu Vân Dật nhàn nhạt hỏi.
Quả nhiên Phương Khác khựng lại, ngồi xuống.
Tiêu Vân Dật bình tĩnh nhìn Phương Khác: “Lúc ở đại hội Cửu Châu, ngươi từng hóa trang thành La Thiếu Loan. Mà sư phụ ngươi, tuyệt đối không nguyện cho ta trở về Thái Hành. Thế nào? Ngươi chỉ ngồi một chút như vậy đã có lòng tin khiến hai đồ đệ của ta không cách nào phát giác sao?”
Phương Khác cười cười đáp: “Tiền bối quả nhiên là tiền bối.” Y vừa nói, liền bắt đầu quang minh chính đại chẳng thèm giấu giếm quan sát Tiêu Vân Dật.
Tiêu Vân Dật chỉ lạnh nhạt tùy ý Phương Khác đánh giá. Ông ta bị nhốt ở tầng cao Thận Hành nhai mấy năm linh lực toàn thân lại bị khóa chặt, tu vi đã rớt hẳn một tầng. Trên mặt còn mang thêm mấy phần cảm giác phong sương, so với sự tuấn mỹ phi phàm năm đó rõ ràng bây giờ đặc biệt nhếch nhác.
Đối với sự ngạo mạn của Phương Khác, tâm trạng ông chẳng dao động chút nào.
Phương Khác nhẹ vuốt phẳng tay áo nói: “Tiền bối có từng nghĩ sẽ bị hài tử mình nuôi dưỡng trưởng thành cắn ngược một phát rơi vào bước đường này không?”
Thế nhưng Tiêu Vân Dật nhắm mắt lại, tựa lên khung xe chợp mắt.
Phương Khác nhẹ chậc một tiếng nhàn nhạt nói: “Cho dù lúc này ngài có về Thái Hành cũng chỉ là từ một nhà tù này đổi sang một nhà tù khác mà thôi.”
Tiêu Vân Dật làm như không nghe thấy.
Phương Khác rũ mắt, kêu dừng xe.
Đợi Phương Khác xuống rồi, Tiêu Vân Dật mới chậm rãi mở mắt ra, chân mày hơi nhướng lên mang theo chút thâm ý, sau đó lại nhắm mắt. Người trẻ tuổi, dễ cuồng vọng, vẽ hổ không thành lại giống chó.
Nhưng ông không thấy sau khi Phương Khác xuống xe khóe môi nhếch lên một độ cong.
Chu Lập Đức thấy Phương Khác xuống xe lập tức lại gần, trên mặt lại hơi hoảng hốt… hắn hoa mắt sao? Vừa rồi sao hắn lại cảm thấy đại nhân không giống đại nhân lắm?
Phương Khác chớp mắt, trên mặt là một nụ cười. Thấy Chu Lập Đức hoảng hốt, y vỗ vỗ vai hắn, ôn hòa nói: “Đi thôi, đã chuẩn bị y phục hết rồi phải không?”
Chu Lập Đức hoàn hồn, vội gật đầu. Lúc này lại nhìn Phương Khác, mày mắt bình hòa khí tức cũng ôn hòa. Làm gì có sự kiêu ngạo và vẻ ngông cuồng đắc ý của người trẻ tuổi vừa nãy nữa?
Phương Khác nhấc chân đi trước, ảo tượng của Thông Huyền Kinh đối với Tiêu Vân Dật chẳng có chút tác dụng. Cho dù y cố ra vẻ ngạo mạn Tiêu Vân Dật vẫn bất động như núi, trên mặt không hiển thị chút gì. Rõ ràng Tiêu Vân Dật đã hiểu y muốn hồ ly tráo thái tử, làm thế để ông ta lộ ra cảm xúc dễ cho việc mô phỏng.
Nhưng có lẽ Tiêu Vân Dật không hiểu, có lúc không có cảm xúc cũng là một loại cảm xúc. Cái gì cũng không thể hiện lại vừa vặn thể hiện vài thứ. Tiêu Vân Dật này, bình tĩnh tự khắc chế lại còn tàn nhẫn. Đặc biệt là đối với Tả Khâu, chắc là vô cùng vừa lòng.
Nhưng…
Phương Khác đảo mắt, chỉ là chuyện hôm nay y mô phỏng tư thái của sư phụ đi dò hỏi Tiêu Vân Dật nhất thiết không thể để ai biết.
Phương Khác híp mắt xõa tóc ra, mặc lên người bộ y sam rách nát giống hệt trên người Tiêu Vân Dật. Rồi lại mang xích vào.
Sau đó, Chu Lập Đức đợi Phương Khác ra khỏi xe ngựa, trước mắt liền xuất hiện một Tiêu Vân Dật khác.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, Chu Lập Đức vẫn kêu lên linh ngạc. Lúc này ngay cả vết thương ở chỗ bị khóa xích trên tay Phương Khác cũng giống hệt Tiêu Vân Dật.
Liễu Tửu lạnh mặt ngồi trên xe ngựa, đều tại nàng sơ ý mới thất thủ bị bắt. Sư huynh chắc lo lắng lắm. Liễu Tửu đấm mạnh lên vách xe ngựa, phát ra một tiếng trầm nặng.
Đúng lúc này xe ngựa cũng dừng lại. Liễu Tửu nhíu mày nhìn qua, giây tiếp theo lập tức muốn đứng lên nhào tới. Ngặc nỗi xiềng xích khóa chặt, ngồi thì không trở ngại nhưng muốn đứng thật không dễ dàng.
“Sư phụ!” Liễu Tửu luống cuống cong lưng đứng ở một góc xe, kéo xích đến cực hạn, âm thanh có chút nghẹn ngào.
Sự ngạo mạn vốn có trên mặt nàng hiện tại đều hóa thành ủy khuất. Nước mắt mông lung nhìn Tiêu Vân Dật. Y phục của sư phụ đã rách nát không chịu nổi, tóc xõa chân trần. Trên cổ tay cổ chân thì đầy vết máu ứ chưa tan.
Nhưng sư phụ nàng lại lạnh lùng nhìn nàng một cái rồi đi lên trước, trực tiếp ngồi xuống.
Liễu Tửu trợn to mắt nhìn sư phụ của mình giật mình nói: “Sư phụ, mặt của ngài…”
“Hoang mang luống cuống còn ra gì nữa.” Tiêu Vân Dật nhẹ quát một tiếng.
Mắt hạnh khẽ mở, lúc này nước mắt của Liễu Tửu mới nhỏ xuống tí tách. Rồi trực tiếp quỳ cạnh chân Tiêu Vân Dật tì lên gối ông đau đớn khóc. Không phát ra âm thanh, nhưng bờ vai liên tục run lên.
‘Tiêu Vân Dật’ nhíu mày tạo ra một nếp nhăn nhỏ, thân thể hơi cứng lại, sau đó liền buông lỏng.
“Sư phụ, Mai Lan chết rồi, Sầm Trạch chết rồi, lão trưởng lão cũng chết rồi… Ức Du sư huynh cũng chết rồi… đều do Tả Khâu, đều do tên mù chết tiệt đó, tên khốn kiếp đó, tán tận lương tâm…”
‘Tiêu Vân Dật’ chớp chớp mắt, trên mặt có chút khó xử, thầm nói chẳng lẽ Tiêu Vân Dật sớm đã dự liệu được sẽ thế này, cho nên chắc chắn y sẽ lộ sơ hở?
Giây tiếp theo, trên mặt ‘Tiêu Vân Dật’ lại hồi phục lạnh nhạt, làm như không có một nữ tử mềm mại nũng nịu gối lên gối mình đau khổ rơi lệ, khóc không thở nổi.
Trên đỉnh Tuyết Đỉnh sơn, hai quân đối kháng, đao kiếm sáng rực tỏa ra từng đợt hàn quang dưới ánh mặt trời. Chiếu tới mức mở mắt nhìn cũng không thấy rõ.
Đứng trước phái Thái Hành là những đệ tử Côn Luân bị dây thừng trói lại. Đệ tử Thái Hành sau lưng họ dùng trường thương chỉ vào lưng họ.
Chu Lập Đức đứng sau xe ngựa, lòng bàn tay ẩm ướt. Hắn nhìn phái Thái Hành, đột nhiên sắc mặt kịch biến thầm nói một câu “Thiên Phàm”. Sau đó lập tức cúi đầu xuống, che giấu biểu tình của mình.
Vào giờ khắc đổi tù binh, hai bên đồng thời thả người. Vì nhân số đệ tử Côn Luân quá nhiều, phái Thái Hành cho phép đối phương tới trước một trăm mét tiếp ứng. Nhưng Chúc Cố Chi yêu cầu nhất định phải xác nhận người trong xe ngựa trước.
Tiêu Xương Thu phất tay, xe ngựa giải Liễu Tửu và ‘Tiêu Vân Dật’ được vén rèm lên.
Chúc Cố Chi ngây ra, đám người Chu Lập Đức cũng ngây ra. Trên xe ngựa, ‘Tiêu Vân Dật’ ngồi yên, sống lưng thẳng tắp, thần tình lạnh nhạt. Liễu Tửu gục trên đầu gối ông, hơi ngẩng đầu lên, trên gương mặt tú mỹ còn mang vết nước mắt chưa khô.
Chúc Cố Chi từ xa nhìn vào xe ngựa, nói vài câu với Tiêu Xương Thu. Xong rồi tháo túi chứa đồ và binh khí khôi giáp trên người xuống, trực tiếp bước về phía xe ngựa.
Hắn đứng dưới xe ngựa, đưa linh thức ra phủ khắp xe. ‘Tiêu Vân Dật’ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, Liễu Tửu thì nhẹ gật đầu khó thấy được.
Chúc Cố Chi nhìn thấy xong, lùi về sau một bước cong người hành lễ. Sau khi hắn hành lễ xong thì trở về chỗ cũ. Sau đó quay nhìn một vòng nói với Tiêu Xương Thu. “Phương Khác ở đâu?”
Tiêu Xương Thu nói: “Phương sư đệ tất nhiên ở trong doanh.”
“Ha.” Chúc Cố Chi cười lạnh một tiếng: “Thứ y tặng cho ta, Chúc Cố Chi nhất định trả lại nguyên vẹn. Mong y tự lo liệu lấy.” Nói xong hắn vung tay lên.
Bắt đầu trao đổi tù binh.
‘Tiêu Vân Dật’ bước từng bước về phía phái Thái Hành. Liễu Tửu rớt sau ông nửa bước rập khuôn theo sát chân ông.
Hộ Lạc nhìn những đệ tử đang từng bước lại gần chỗ mình, cuối cùng nhịn không được bước tới mấy bước. Sau đó đỡ lấy một đệ tử, cánh tay được đỡ lại gầy không chịu nổi, chỉ còn lại xương.
“Hộ đại nhân.” Đệ tử đó ngẩng đầu mỉm cười với Hộ Lạc.
“Hộ đại nhân.” Mọi người đã bước tới, lũ lượt kêu lên: “Vương đại nhân, Tiêu sư tỷ…”
Sau đó tất cả được đệ tử đỡ lên thuyền bay.
Tiêu Xương Thu chăm chú nhìn ‘Tiêu Vân Dật’, chân mày hơi nhíu lại, trong mắt mang theo lo lắng. Chỉ thấy Tiêu Vân Dật đã đi tới trước mặt Chúc Cố Chi. Chúc Cố Chi lập tức tiến tới cởi xích cho Tiêu Vân Dật.
“Ngu xuẩn.” ‘Tiêu Vân Dật’ đẩy cái tay đang muốn đỡ mình của Chúc Cố Chi, trực tiếp bước tới trước.
Chúc Cố Chi cúi đầu, nhìn cánh tay bị hất ra, tự cười nhạo một tiếng.
Liễu Tửu đứng trước mặt Chúc Cố Chi lưỡng lự một chút, ấp úng nói: “Sư huynh… xin lỗi. Huynh đừng để ý, sư phụ không thích chúng ta làm vậy. Ngài… ngài…”
“Ngài luôn nhẫn tâm như thế. Tả Khâu giống ngài.” Chúc Cố Chi thờ ơ nói, thế nhân chỉ sợ đều cho rằng Tả Khâu đoạt quyền, thí sư là táng tận lương tâm. Mà sư phụ chỉ sợ cũng sẽ chán ghét Tả Khâu. Nhưng ai biết sư phụ hắn đã đợi ngày này bao lâu? Bắt đầu từ lúc Tả Khâu tự khoét một mắt, bắt đầu từ lúc Tả Khâu nghịch thiên cải mạng…
Sư phụ của hắn luôn chờ đợi ngày này. Tâm của ông so với Tả Khâu chỉ có hơn chứ không kém.
Nhưng cho dù ông có nhẫn tâm. Ông cũng là sư phụ của họ, hắn luôn nhớ là ai ôm hắn và sư muội về Thái Hành. Luôn nhớ là ai cho hắn tất cả hiện tại. Không có sư phụ, sẽ không có Chúc Cố Chi.
“Sư huynh…” Liễu Tửu gọi.
Chúc Cố Chi lại không nhìn nàng, mà nghiêng đầu nhìn hướng Côn Luân. Ánh mắt lạnh lẽo cực điểm. Hắn giơ tay lên, hạ lệnh: “Giết!”
“Giết!” Đệ tử phái Thái Hành nhất tề giơ đao kiếm lên. Từng đội tu sĩ ngân giáp kéo dài như những con rắn, thoáng cái thay đổi đội hình lộ ra răng nanh sắc bén.
Tiêu Xương Thu điểm mũi chân nhảy vọt lên cao, kiếm trong tay chỉ thẳng Thái Hành quát: “Chiến!”
Hộ Lạc cầm kiếm rất vững, hắn và Vương Dĩ An nhìn nhau một cái, cả hai đều cong môi lên.
“Ta đợi giờ khắc này rất lâu rồi.”
“Ta cũng vậy.”
Tiếng hô giết chấn động đất trời, trên Tuyết Đỉnh sơn kinh hồn táng đảm. Cứ thế hợp lại, đã là sắc máu đầy đất.
‘Tiêu Vân Dật’ không quay đầu lại, y đứng trên chiến xa của phái Thái Hành, khoanh chân ngồi xuống nói với Thái A trong thức hải: “Lối vào địa cung khi nào mở?”
Thái A nhắm mắt, ngón tay múa như bay.
“Sau một nén hương.”
‘Tiêu Vân Dật’ hơi chau mày. Chỉ mong trong một nén hương, đừng xảy ra chuyện gì mới tốt. Lúc này một tu sĩ hắc bào chậm rãi lắc tới trước mặt ‘Tiêu Vân Dật’. Hắn hoàn toàn làm lơ ánh mắt lạnh lẽo Liễu Tửu ném tới, chắp tay nói với Tiêu Vân Dật: “Đệ tử Giang Trầm Chu kiến quá Tiêu trưởng lão.”