Sau đó nàng đảo mắt nhìn tất cả mọi người tại đây.
Tướng mạo Tiêu Xương Thu rất đẹp, là mỹ nhân điển hình. Gương mặt tam giác ngược, mày lá liễu… đáng lý ra nên là kiểu hình rất dịu dàng. Nhưng trên người nàng luôn tản ra một luồng khí lạnh. Vì thế trở nên rất khó tiếp cận, lạnh như băng sương. Lúc này đôi mắt xinh đẹp sắc bén của nàng nhìn qua, khiến những người khác có chút không dám nhìn thẳng. Nàng chậm rãi nói: “Vương Dĩ An ngươi đi ổn định Thái Hành. Những người khác trở về cương vị. Chuẩn bị tùy thời ứng chiến. Phân hai đường tiếp cận Tuyết Đỉnh sơn.”
“Để ta đi.” Màn doanh trướng bị vén lên, Hộ Lạc đứng ngoài nhìn thẳng Tiêu Xương Thu.
Tiêu Xương Thu trầm mặc mấy giây, gật đầu nói: “Hộ Lạc ngươi đi cùng Vương Dĩ An. Cố gắng kéo dài thời gian, hai ngày. Ta chỉ cần hai ngày.”
Hộ Lạc xoay người liền đi, y bào màu trắng phất phới. Vương Dĩ An vội đuổi theo.
Tiêu Xương Thu vội lại gần sa bàn nhanh chóng cắm xuống mấy lá cờ.
“La Phó men theo con đường nhỏ này đi, ngươi thống lĩnh kỵ binh đến chỗ này…” Tiêu Xương Thu nhanh chóng đơn giản hạ mấy mệnh lệnh, cuối cùng ngón tay điểm ở thành Thái An.
Mọi người nhanh chóng đáp lời, vội vã ra khỏi doanh trướng. Trong mắt họ đều mang theo một niềm kiên quyết, kiên quyết thẳng tiến không lùi.
Tức thì, ngoài quân trướng vang lên tiếng kèn hiệu. Tiếng bước chân chỉnh tề, khiến mặt đất dưới chân cũng nhẹ rung lên.
Ngoài doanh trướng thi thoảng truyền đến âm thanh của đám người La Phó.
La Phó nhìn những gương mặt trải qua thăng trầm hoặc non nớt trong đội ngũ, hơi hất cằm, lớn tiếng nói: “Côn Luân chúng ta, lập phái hơn ba ngàn năm. Tung hoành Cửu Châu, chưa từng thất bại. Nay Thái Hành Thiên Sơn bắt tay dấy lên chiến tranh. Chúng ta tuy đứng trong hiểm địa, nhưng không hề sợ hãi. Vì chúng ta là người Côn Luân… Cho dù tan xương nát thịt, chúng ta cũng quyết không lùi một bước. Vì phía sau chúng ta là Côn Luân, vì mỗi tấc đất sau lưng chúng ta đều viết hai chữ Côn Luân, vì trên vùng đất sau lưng chúng ta có càng nhiều người Côn Luân. Chúng ta tuyệt không cho phép phái Thái Hành bước lên vùng đất Côn Luân, cũng tuyệt không cho phép Thái Hành dẫm đạp tôn nghiêm Côn Luân….”
Sau đó là tiếng gầm chấn điếc tai.
“Chiến!”
“Chiến! Chiến! Chiến!” Mỗi một chữ chiến truyền vào tai đều dẫn tới một trận rúng động.
Chiến ý lan tràn cả quân doanh. Quân doanh bây giờ như lưỡi đao nhọn được rút khỏi vỏ, binh phân ba đường xuất phát đến thành Thái An. Như nước chảy nhanh chóng trào ra rồi biến mất trong rừng rậm.
Đám nhóc Vương Lạc Dương đứng ngoài doanh trướng hoảng hốt nhìn các tu sĩ xuất chinh, sau đó biểu tình trên mặt chậm rãi chuyển từ mê mang sang càng lúc càng kiên định.
Chu Lập Đức túm chặt vỏ đao, tay tái trắng, ánh mắt chăm chú nhìn hướng đội ngũ đi thật lâu. Hắn nhớ tới những huynh đệ của mình đã hy sinh tại thành Thái An.
“Nghe nói, phái Thái Hành đòi trên danh sách đổi tù binh tăng thêm Phương sư thúc.” Dư Sùng Lễ cắn môi nói ra tin tức nó nghe ngóng được.
Những người khác lập tức nhìn sang Dư Sùng Lễ.
Bên kia, trong quân trướng đã an tĩnh lại chỉ còn Tiêu Xương Thu và Phương Khác. Chỉ mình Phương Khác lưu lại, y nhìn Tiêu Xương Thu đang định mở miệng, lại bị Tiêu Xương Thu cắt đứt.
Tiêu Xương Thu đứng cạnh bàn, một tay chống lên bàn, nhìn Phương Khác nói: “Không cần nói nữa, ta không đồng ý.”
“Không thể, tuyệt đối không thể đáp ứng.” Gần như là đồng thời, Vương Lạc Dương nói với Dư Sùng Lễ.
Những người khác cũng vô thức gật đầu. Côn Luân sẽ không đồng ý, tuyệt đối không thể.
Trong doanh trướng, Phương Khác nghe Tiêu Xương Thu nói xong, mím môi, trầm mặc nhìn nàng. Tình thế hiện tại rất rõ rệt, Tả Thần Sách Doanh muốn cường công thành Thái An. Tiêu Xương Thu hoàn toàn không có dự định dùng y đổi tù binh. Nhưng với binh lực của Tả Thần Sách Doanh thủ ở chỗ này đã hơi cố sức. Vì phái Thiên Sơn dẫn binh công đánh Hữu Thần Võ Doanh, biên quan báo nguy. Cho nên người của Diệp Vu Thời đã đến Hữu Thần Võ Doanh ngoài dãy núi Kỳ Liên. Nếu lúc này xuất kích thành Thái An không khác nào lấy trứng chọi đá.
“Tại sao?” Phương Khác thấy được sự kiên quyết của Tiêu Xương Thu, không hiểu tại sao đối phương lại kiên quyết như thế. Vì y rất quan trọng? Không, không thể. Hay vì sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí quân doanh? Cũng không thể, chuyện này nếu làm thích đáng sẽ kích phát sĩ khí. Hay là vì…
Y không hiểu, y vốn cho rằng dùng y đổi là chuyện đương nhiên. Nhưng nhìn phản ứng của những người khác, hình như bọn họ làm vậy mới là đương nhiên. Hơn nữa trước đó tất cả mọi người đều không có suy nghĩ muốn dùng y đổi tù binh.
Y không hiểu.
Tiêu Xương Thu nhìn chằm chằm Phương Khác: “Vì chúng ta là phái Côn Luân. Cho nên không thể.”
Lúc này, trong đầu Phương Khác nhanh chóng thoáng qua ý nghĩ gì đó, nhưng y không thể bắt được.
Lúc y nghe được yêu cầu phái Thái Hành đưa ra, y nghĩ đến rất nhiều, y nghĩ đến vấn đề rất nổi tiếng ở hiện đại, thắng xe lửa không ăn, tài xế chọn đường ray nào, là tông chết bên có số người nhiều hơn hay tông chết bên số người ít hơn. Đương nhiên, đối với y mà nói chọn lựa của tài xế không giống với chọn lựa y đang đối mặt hiện tại. Ít nhất y cảm thấy chọn lựa lúc này dễ dàng hơn nhiều. Vì chọn đổi y không nhất định sẽ chết, mà nếu chọn không đổi thì năm trăm người gần như sẽ chết chắc.
Cho nên lúc này y không hiểu tại sao Tiêu Xương Thu sẽ nói như vậy.
Mà y bỗng nhiên nghĩ đến hai từ trên hai biển lớn ở sơn môn Côn Luân – Người Côn Luân, hồn Côn Luân. Vào hôm chưởng môn chết y cho rằng y đã hiểu ý nghĩa của sáu chữ này. Nhưng hiện tại y lại cảm thấy mình không hiểu.
“Không phải vì ngươi. Hôm nay cho dù đổi bất cứ ai, cho dù là đệ tử tạp dịch của phái Côn Luân. Ta cũng tuyệt đối không thể đồng ý.” Tiêu Xương Thu bình tĩnh nói: “Phương Khác, có lúc ta cảm thấy ngươi rất giống người Côn Luân. Có lúc ta lại cảm thấy ngươi hoàn toàn không giống người Côn Luân. Học cách làm một người Côn Luân chân chính đi.”
“Môn phái tuyệt đối không thể dùng Phương sư thúc để đổi, từ lúc Côn Luân thành lập tới nay chưa từng có tiền lệ hy sinh đệ tử môn phái để đổi lấy đệ tử khác. Trước đây không có, hiện tại không có, sau này cũng không thể có. Huống chi, nếu thật sự dùng Phương sư thúc đổi. Lần sau, phái Thái Hành yêu cầu là thống soái Lục Doanh thì sao? Hay là phong chủ năm phong thậm chí là chưởng môn thì sao? Cũng đổi sao? Hoặc đổi một góc độ khác để nói. Hôm nay môn phái hy sinh Phương sư thúc, lần sau nếu hy sinh ngươi hoặc ta thì sao? Loại tiền lệ này tuyệt đối không thể mở. Cho dù là tự nguyện cũng không được. Vì đây là phản bội. Môn phái phản bội đệ tử.” Vương Lạc Dương nhíu mày nói với những người khác. Trên gương mặt non nớt bắt đầu lộ tia sắc bén.
Hách Liên Đồng gật đầu tán đồng. Nhưng nó đột nhiên quái dị nhìn ra sau lưng Vương Lạc Dương, lập tức kêu lên: “Biểu ca!”
Phương Khác đứng sau Vương Lạc Dương gật đầu với Hách Liên Đồng, nhẹ cười. Y thấy Vương Lạc Dương xoay người quái dị nhìn mình, đành nhướng mày nhìn nó rồi gác tay lên vai nó. Ngay cả bọn chúng cũng có thể nói được đạo lý rành rọt như vậy, tại sao y vẫn còn nghi hoặc chứ? Y hiểu sinh mạng là không thể dùng số lượng để nhận định, nhưng mạng của năm trăm người hơn mạng của một người nhiều lắm… Mà Tiêu Xương Thu rõ ràng hiểu nếu dùng y đổi, tính ra phải trả giá nhỏ nhất. Nhưng nàng lại chọn cái giá càng thêm khổng lồ, cái giá mà y cảm thấy vô lực thừa nhận.
Y không thể lý giải. Đối với y mà nói, không có gì quan trọng hơn sống sót. Chỉ có sống mới có vô hạn khả năng. Mà hiển nhiên bọn họ cho rằng có vài thứ còn quan trọng hơn mạng sống, có vài thứ đáng để đánh đổi bằng mạng sống.
“Chăm sóc tốt bản thân.” Phương Khác vỗ vai Vương Lạc Dương, nói với đám Hách Liên Đồng.
“Vâng! Sư thúc.” Đám Hách Liên Đồng vô thức ưỡn ngực ngẩng đầu, tề thanh đáp ứng.
“Thật ra có lúc, thủ đoạn không quan trọng, quan trọng là thắng lợi. Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả. Chết nhẹ không bằng sống tạm.” Phương Khác nhẹ giọng nói.
Đám Hách Liên Đồng sửng sốt, nhưng không thể hiểu được câu nói không đầu không đuôi của Phương Khác có ý gì. Muốn hỏi, lại phát hiện Phương Khác đã đi về một căn lều. Đó là doanh trướng của Diệp sư bá, tuy La sư bá dẫn binh đến Hữu Thần Võ Doanh, nhưng Diệp sư bá vẫn ở lại đây.
Chỉ có mình Vương Lạc Dương nghe những câu Phương Khác nói, không hiểu sao nhớ đến một câu phụ thân từng nói với nó: Người Côn Luân, thà rằng chết đứng, cũng không thể sống quỳ.
Rốt cuộc ai đúng?
Lúc Phương Khác vén màn lên, Diệp Vu Thời đang vẽ bùa. Phương Khác không lên tiếng, an tĩnh ngồi xuống ghế bên cạnh. Lặng lẽ nhìn Diệp Vu Thời chế bùa. Động tác của Diệp Vu Thời mang theo một loại âm luật đặc thù, con tim xao động của Phương Khác chậm rãi trầm tĩnh lại, cuối cùng trở về yên bình.
“Nếu muốn ngươi đi cứu người, ngươi làm được không?” Phương Khác nói với Thái A trong thức hải.
“Ngô không thể.” Thái A nhàn nhạt nói.
“Nếu ta nói, ngươi chịu đi, ta sẽ giúp ngươi moi được chuyện của tu sĩ tộc Thương Lục từ chỗ Vu Thời thì sao?” Phương Khác hơi nhướng mày hỏi.
Thái A trầm mặc một lát nói: “Ngô không thể, trước mặt một nhánh quân đội cường đại, sức của một cường giả là có hạn. Trừ khi cảnh giới lên đến một độ cao. Nếu là ngô trước đây thì được. Nhưng ngô bây giờ cho dù có dùng thân xác của nhữ, tu vi có thể phát huy được cũng chỉ một phần mười mà thôi.”
Phương Khác không nói nữa. Lúc này Diệp Vu Thời đã hoàn thành nét bút cuối cùng.
Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời, đơn giản nói ra nghi hoặc của mình.
Diệp Vu Thời nhẹ nghiêng đầu suy tư một chút.
Sau đó hắn nhìn Phương Khác, cong khóe môi nói: “Đây chính là bất đồng giữa huynh và sư phụ đệ, cũng là chỗ bất đồng của đệ và chúng ta. Sư phụ của đệ và Tiêu Xương Thu suy nghĩ giống nhau. Đệ lại khác với họ. Hoặc nên nói cả Côn Luân hầu như đều là phương thức tư duy này. Đây chính là người Côn Luân, và hồn Côn Luân mà họ nghĩ. Mà không chỉ là người Côn Luần thuần túy như đệ.
Huynh rất kính trọng cách nghĩ này của họ. Nhưng không hoàn toàn tán đồng. Thật ra đệ như vậy đã rất tốt rồi. Đệ hiểu huynh, huynh không như họ có một tín ngưỡng cường đại. Huynh chỉ tin bản thân mình thôi. Mà có lẽ đệ đang nằm ở khoảng giữa chúng ta. Nói cách khác, nếu suy nghĩ của Tiêu sư muội là thà chết đứng, không thể sống quỳ. Huynh càng hướng về, làm sao để bản thân có thể sống đứng, khiến kẻ địch chết quỳ.”
Diệp Vu Thời nói rất bình tĩnh, sau đó đưa tay nâng cằm Phương Khác. Ngón tay nhẹ vuốt môi Phương Khác: “Thật ra huynh cảm thấy đệ có lẽ đã học được điểm này rồi. Lúc ở phàm giới, khi đệ uy hiếp Đông Phương Nguyên Bốc. Đệ làm rất tốt. Phái Thái Hành đưa ra hai lựa chọn, lẽ nào chúng ta chỉ có thể ngoan ngoãn lựa chọn sao? Tại sao người đưa ra lựa chọn, không thể là chúng ta?”
Diệp Vu Thời từ cao cúi nhìn Phương Khác, ánh mắt u ám mà sâu thẳm. Phương Khác có một thoáng thất thần. Vì Diệp Vu Thời, vì lời nói của hắn.
Để bản thân sống đứng, khiến kẻ địch chết quỳ.