Khác Thủ Tiên Quy

Chương 142: Sau khi xuất quan 2




Phương Khác nghịch bình sứ, nhướng mày liếc nhìn ánh trăng chỉ lộ ra một chút sau đám mây ngoài cửa sổ, chợt híp mắt nhẹ cười vài tiếng.

Y vuốt bình sứ nói: “Rất lâu không gặp lại chỉ truyền vài lời cho đệ, đệ rất giận. Hậu quả rất nghiêm trọng. Nhưng nể tình huynh dụng tâm chuẩn bị như thế, đệ sẽ miễn cưỡng tha thứ cho huynh.”

Có được một bình này không hề dễ dàng, lúc trước chỉ là lấy Ưu Đàm quả để luyện chế kết anh đan đã có chuyện rồi. Nếu ai biết trong tay y có ba viên kết anh đan chỉ sợ sẽ dẫn tới một cuộc giết chóc. Nghĩ thế Phương Khác thở dài, lúc Diệp Vu Thời kết đan y đang trúc cơ, Diệp Vu Thời kết anh y lên kim đan, khi nào thì y mới có thể ‘đè’ Diệp Vu Thời được đây?

“Nhữ đây là nhìn vật nhớ người, tỏ bày dưới trăng sao?” Chợt âm thanh xa xăm của Thái A vang lên bên tai.

Phương Khác bình tĩnh cất bình sứ vào lòng: “Từ khi nào ngươi nói chuyện chua như vậy? Chậc, răng ta sắp bị chua rớt rồi, gần đây xem bậy sách nào đó?”

“Sách trong tay ngô, toàn là nhữ cho.” Thái A đáp.

Phương Khác khụ một tiếng, sờ mũi, nhớ hôm đó y ném cho Thái A toàn là mấy quyển thơ từ họa bản, một quyển ‘chính kinh’ cũng không có. Đây chẳng phải là do y muốn khiến Thái A dính chút nhân khí sao?

“Một ngày không gặp như cách ba thu, giải thích thế nào?” Thái A nói không chút cảm xúc.

Phương Khác chớp chớp mắt, khóe môi mỉm cười vừa định giải thích Thái A đã nói tiếp: “Tương tư như cuồng, giải thích thế nào?”

Nghe thế trong đầu Phương Khác như vọng lại hồi âm vô tận, cứ giải thích thế nào giải thích thế nào, giải thích thế nào, đau cả đầu.

“Tà áo xanh xanh, quẩn quanh lòng ta… giải thích thế nào?”

“Dừng!” Phương Khác xoa mi tâm bất đắc dĩ nói: “Ngươi muốn sách gì ta tìm cho ngươi còn không được sao?”

“Thành giao.” Thái A cong khóe môi, âm thanh bình ổn.

Bên này Phương Khác nhớ mong Diệp Vu Thời, lại không biết Diệp Vu Thời có vẻ đã gặp phải ‘nguy cơ’ lớn nhất từ lúc hắn đến đại lục Hoang Mạc. Tại một hiểm địa ở đại lục hoang mạc, bờ sông Dẫn, đội quân của Diệp Vu Thời đã bị vây ở đây hơn một tháng.

Nơi này lưng tựa sông Dẫn, xung quanh không núi không cây, chỉ có những tảng quái thạch lởm chởm cao bằng người. Tiếng nước chảy róc rách cùng tiếng tru của khuyển sa mạc tô lên bầu không khí quỷ quái u ám.

Đội quân hơn tám ngàn người dựng cờ hiệu Côn Luân của Diệp Vu Thời đóng tại đây. Cấm chế xung quanh bao kín cả quân doanh như một cái chén lớn úp ngược. Bên rìa cấm chế còn có đàn khuyển sa mạc ngửi được vị người mà cứ mãi lởn vởn ở đây. Chúng có con mắt đỏ máu, răng nanh sắc bén, thân hình to lớn. Chúng không ngừng lao vào cấm chế của quân doanh do bị hơi người hấp dẫn.

Cấm chế do bị khuyển sa mạc tấn công không ngừng nên phát ra linh quang khi ẩn khi hiện. Bên trong cấm chế mỗi mười bước sẽ có một tu sĩ đứng thủ, bọn họ đều mặc giáp đằng hắc sắc, bên trong là y bào bạch sắc. Trên y bào và giáp đằng không có ký hiệu gì đặc biệt, chỉ có trong quân doanh cắm một lá cờ lớn viền bạc mây gợn của Côn Luân.

Bạch bào hắc giáp đằng này là đội quân hung danh hiển hách đại lục Hoang Mạc hai năm nay. Từ ban đầu mấy trăm người, không ngừng thôn tính khuếch trương thành quy mô hiện tại, quả là đáng sợ. Hơn nữa đây còn là một đội quân có ba tộc yêu ma nhân. Từ ngày đầu tiên đội quân này xuất hiện ở đại lục Hoang Mạc, đã có không ít bộ lạc chăm chú nhìn họ.

Nhưng đội quân này đáng sợ vô cùng, bọn họ có một lượng lớn sư phụ trận pháp không biết từ đâu ra. Trong khi những bộ lạc khác bình quân trong đội ngũ một ngàn người an bài ba trận pháp sư, thì bọn họ lại bình quân trong năm người có một trận pháp sư. Kiếm tu của họ phối hợp ăn ý, kiếm tu cấp cao chẳng có vẻ gì là kiếm tu cấp cao. Nói đánh là đánh, đánh xong thì chạy, chạy rồi còn thực hành chính sách dọn sạch. Này, này quả thật chính là giở trò lưu manh!

Thủ lĩnh các bộ lạc thầm hận, tức giận nghiến răng nghiến lợi. Nhưng đã lâu như thế, vẫn chưa ai có thể gặm được khúc xương khó gặm này. Hoành hành hơn một năm ở đại lục Hoang Mạc mà vẫn chưa bại bao giờ.

Cho đến một năm trước, đội quân phái Thái Hành do một tu sĩ tóc bạc thống lĩnh đối đầu với quân Côn Luân, quân Côn Luân cuối cùng cũng thất bại. Từ đó về sau, hai đội quân này đối đầu nhau, nhưng vẫn là quân Côn Luân chiếm thượng phong.

Hơn nửa năm trước xuất hiện chuyển cơ, quân Côn Luân trúng kế của phái Thái Hành tổn thất thảm trọng, tử thương gần ngàn người. Quân Côn Luân đại thương nguyên khí liên tục bại lui. Vào một tháng trước, quân Côn Luân bị quân Thái Hành vây ở bờ sông Dẫn.

Nhìn doanh trại quân Côn Luân, cách đó không quá ba dặm là nơi quân Thái Hành đóng. Trong doanh phất phới lá cờ nền đen với hình đồ bát quái, rõ ràng quân trướng của đội quân này nhiều hơn quân trướng của Diệp Vu Thời hơn nửa, hình thành thế bao vây vây lấy quân doanh của Diệp Vu Thời.

Trong quân trướng của Diệp Vu Thời lúc này.

Diệp Vu Thời đưa lưng về phía La Tất và Điền Thanh Quang, đứng cạnh sa bàn trầm tư.

Hai người La Tất an tĩnh ngồi bên cạnh không dám đi tới quấy nhiễu. Hiện nay bọn họ bị người phái Thái Hành vây ở bờ sông Dẫn này, chỉ hơi bất cẩn sẽ thua toàn trận. Đến lúc đó bao nhiêu công sức tiêu phí ở đại lục Hoang Mạc mấy năm nay sẽ trở thành may áo cưới cho người khác.

Tiếc rằng La Tất không hiểu được, ánh mắt Diệp Vu Thời lúc này đang đặt ở vị trí phái Côn Luân trên sa bàn.

Lúc này chắc Phương Khác đã xuất quan rồi, Thôi Cát cũng đã đưa đồ rồi. Diệp Vu Thời nhếch môi, hy vọng đệ ấy hiểu tại sao hắn đưa kết anh đan.

Nhưng, nếu đệ ấy không hiểu, vậy cũng… rất tốt, tóm lại hắn không gấp.

La Tất thành thành thật thật ngồi đó tròn mắt nhìn Diệp Vu Thời, lúc này liếc thấy Diệp Vu Thời cười cười, hắn càng thêm run rẩy, sau đó là vui mừng. Một khi đại sư huynh cười như vậy nhất định đang mưu tính gì đó, vậy có phải đại sư huynh sắp có hành động rồi không. Có phải bọn họ không cần nghẹn khuất giả chết trốn trong cái ổ này nữa?

La Tất đảo mắt cười hi hi: “Đại sư huynh, ngày mai để đệ đi đi, đệ đã muốn thử bàn trận của Điền huynh từ lâu rồi. Tùy tiện cho đệ dẫn vài trận pháp sư đi thấy máu, mài móng vuốt đi.”

“La huynh đệ, tại hạ họ Điền Thanh, không phải họ Điền.” Điền Thanh Quang nói.

“Cũng vậy mà cũng vậy mà.” La Tất không cho là đúng phủi tay, vẫn tròn mắt nhìn Diệp Vu Thời, hy vọng Diệp sư huynh nhẹ gật đầu một cái.

Điền Thanh Quang há mỏ, câm mín. Họ Điền Thanh và họ Điền khác biệt rất lớn được không? Điền Thanh Quang nhìn Diệp Vu Thời đang bày sa bàn rồi lại nhìn La Tất ra vẻ đáng thương vô hại. Thanh giọng một tiếng, rồi cáo lui. Có thời gian ở đây tranh luận với tiểu phong tử La Tất hắn họ gì còn không bằng trở về doanh trướng của mình bày bàn trận mình tâm ái. Điền Thanh Quang ôm vật liệu quý giá Diệp Vu Thời cho, hưng phấn đi mất.

“Ngươi sắp kết đan rồi đúng không?” Diệp Vu Thời ngước mắt nhìn La Tất hỏi. Hơn hai năm, tu vi của La Tất đã đến trúc cơ đại viên mãn. Chuyện quấy nhiễu La Tất và Công Tôn Tùy năm đó coi như đã sắp qua. Cho dù phải trả với giá là La Tất từ bỏ kiếm đạo.

La Tất chớp chớp mắt, cười nói: “Đúng vậy, chỉ trong mấy ngày tới thôi, sư huynh yên tâm, đệ đã chuẩn bị tốt rồi. Đến lúc đó cho bàn tính một kinh hỉ.” Lúc nói đến kinh hỉ, La Tất cố ý nhấn giọng. Nói xong La Tất liếc mắt nhìn đường vân lộ ra trên mu bàn tay mình, hắn không ngờ hắn đi con đường ma tu lại thích hợp như vậy. Nhớ đến Công Tôn bàn tính kinh ngạc cùng những người khác không tán đồng, La Tất mỉm cười, nhưng trong mắt lại lộ ra một chút điên cuồng. Hắn không phải người trung với kiếm đạo, đổi sang con đường ma tu càng thích hợp hơn thì hắn sẽ đổi.

“Hành sự theo kế hoạch.” Diệp Vu Thời nói, hiện tại vạn sự đã chuẩn bị xong chỉ thiếu gió đông. Mà gió đông này cũng sắp tới rồi.

La Tất lập tức phát sáng hai mắt, đáp: “Vâng!” Trên mặt La Tất lộ ra mấy phần hung lệ, mấy tháng nay hắn đã nghẹn đủ rồi.

Người của phái Thái Hành thật sự cho rằng bọn họ bị vây chết sao.

Diệp Vu Thời cúi đầu, ngón tay trắng nõn nhẹ cắm một lá cờ nhỏ ở phần cuối. Mi tâm nhẹ chau, không biết nghĩ đến cái gì.

Sau đó ánh mắt tự nhiên mà đặt trên Tuyết Đỉnh sơn của đại lục Cửu Châu.

Tuyết Đỉnh sơn, hiện nay đã là địa giới của phái Thái Hành. Đại lục Hoang Mạc đã đứng vững, nếu tiếp tục như vậy sẽ đầu đuôi lẫn lộn. Vậy thì… Diệp Vu Thời không nhanh không chậm rút đi một lá cờ của phái Thái Hành trên đại lục Hoang Mạc ở sa bàn.

Sau khi ít đi một lá cờ, những lá cờ khác trên sa bàn đều có vẻ tán loạn. Diệp Vu Thời chậm rãi cắm một lá cờ có đồ án khác xuống.

La Tất nhìn những lá cờ này, cười nói: “Phái Thái Hành xem đại lục Hoang Mạc là nơi luyện binh cũng hơi quá cuồng vọng. Chẳng lẽ bọn họ thật sự cho rằng ma tu đều ngu xuẩn hay sao?”

La Tất nói xong, thấy Diệp Vu Thời không tiếp lời lại nói.

“Có điều bọn họ quả thật cũng có vốn liếng để cuồng vọng, nhưng không khéo là đụng phải chúng ta. Không phải quân địch quá yếu, là quân ta quá mạnh.” Nói rồi La Tất còn ra vẻ thở dài.

Diệp Vu Thời liếc La Tất một cái: “Thương Lục đó, ta muốn còn sống.”

La Tất nhếch môi cười mỉm, lúm đồng tiền hơi hiện, ôn hòa nói: “Sư huynh muốn còn sống, vậy gã đương nhiên sẽ không chết.”

Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có bầu không khí tiêu sát. Bầu trời đen kịt càng lúc càng nhạt, trời sắp sáng rồi.

Đám nhóc Dư Sùng Lễ, Vương Lạc Dương được thả ra không đợi được người nhà mình lên Thận Hành nhai đón không nói, ngay cả Phương Khác cứ tưởng sẽ xuất hiện cũng không lộ mặt, khiến bọn chúng tức ngứa răng. Sau đó cứ thế bị dẫn tới nơi ở của đệ tử, thay y phục nghỉ ngơi một lát. Đêm đã khuya rồi, vậy mà vẫn có người không muốn chúng yên.

Hơn nửa đêm bị các sư huynh đệ chen tới cửa hạ chiến thư, như thể sợ ngày mai chúng sẽ biến mất vậy.

Vương Lạc Dương lạnh lùng nhìn Dịch Quái, khóe môi nhếch lên khinh thường, tùy tiện bỏ chiến thư vào nhẫn chứa đồ, hất cằm nói: “Ngươi có thể đi rồi.”

Dịch Quái nhíu mày nói: “Vậy xin đạo hữu đừng quên.”

“Ha, ngươi còn sợ ta chạy hay sao?” Vương Lạc Dương bật cười chế nhạo: “Phụng bồi bất cứ lúc nào.”

Lúc nói câu này nó lại thấy trên mặt Dịch Quái có chút không tự nhiên, hình như còn hơi mang đồng tình?

Ánh mắt Vương Lạc Dương càng thêm lạnh lẽo.

Những người khác cũng đã nhận chiến thư, ngoài mặt đều rất bình tĩnh. Đây là đám Dịch Quái khiêu chiến với đám đội trưởng này, không hẳn không phải cơ hội cho chúng tái lập uy?

Vương Lạc Dương nghĩ nghĩ nhấc chân đi sang chỗ khác, lại bị một đệ tử Duy Pháp đường cản lại.

“Ngươi có ý gì đây?” Vương Lạc Dương nhìn Trần Chử.

Trần Chử nhìn mọi người nói: “Trừng phạt còn chưa xong.”

Nghe thế, mọi người đều ngẩn ra, bao gồm cả Vương Lạc Dương cũng ngẩn người trong một thoáng, sau đó tức giận nói: “Phương Khác còn muốn làm gì nữa?” Nói xong, Vương Lạc Dương hít một hơi, như đang bình ổn cơn giận: “Trần Chử, bảo Phương Khác biết chừng mực chút đi, đắc tội người khác quá mức, y cũng không có chỗ tốt.”

Trần Chử mỉm cười: “Phương sư đệ đã có sắp xếp, ngày mai sẽ thông báo cho các ngươi, các ngươi chớ nóng vội.”

Vương Lạc Dương quay nhìn tiểu viện, lạnh lùng nói: “Các ngươi hiện tại là muốn giam lỏng chúng ta ở viện tử này sao?”

Trần Chử không nói, chỉ lắc đầu, sau đó nói với đám Dịch Quái: “Nếu đã hạ chiến thư rồi, các ngươi còn không đi hoàn thành công khóa?”

Đám dịch Quái nhìn nhìn Vương Lạc Dương lại nhìn nhìn đệ tử Duy Pháp đường thắt dây lưng vàng, hành lễ rồi cáo lui.

“Trông chừng bọn chúng, không cho phép bất cứ ai vào viện tử này.” Trần Chử phân phó, nói xong đi mất.

“Đứng lại.” Vương Lạc Dương mím môi lạnh lùng nói: “Ngươi còn chưa cho chúng ta biết tiếp theo Phương Khác muốn làm gì?”

“Ngươi nên gọi y là Phương sư thúc.” Trần Chử nói, nói xong ra khỏi viện tử.

“Vương sư huynh, bỏ đi, ta cảm thấy Phương Khác cũng không dám làm gì chúng ta. Chúng ta đã bị nhốt ở Thận Hành nhai hai năm rồi, bất luận thế nào cũng đã đủ. Cho dù y còn muốn làm gì, phụ mẫu chúng ta cũng không cho phép.” Hách Liên Đồng nói với Vương Lạc Dương.

“Đúng vậy, y không dám làm gì chúng ta nữa đâu, lẽ nào lại lôi đi đánh năm mươi đại bản hay sao?” Có người phụ họa.

Vương Lạc Dương thì cười lạnh, hai năm trước bọn chúng không phải cũng nói Phương Khác không dám làm gì sao, kết quả đâu? Tạ An đã chết, bọn chúng bị đánh bán chết sau đó bị đưa đến Thận Hành nhai.