Tu sĩ bị dẫm không thở nổi, gã không ngờ Phương Khác lại chắc chắn gã nói dối như vậy. Vẻ dữ tợn hiện lên trong mắt gã, tình hình hiện tại dù có thế nào cũng chỉ là một chữ chết. Cho dù nói ra người sai khiến, Phương Khác không giết gã gã cũng không sống được. Còn không bằng…
“A!” Một tiếng gào lớn như dã thú bị thương, kinh động chim chóc trong rừng, mấy con chuột chũi bị thi thể huyết khí dẫn tới rũ rũ vết máu trên lông rồi chui lại vào hang.
Tu sĩ che vết đứt bên vai trái lăn lộn dưới đất, không xa là một cánh tay không ngừng co giật.
“Xem ra ngươi sẽ không nói.” Phương Khác vô cảm nhìn tu sĩ rên rỉ lăn lộn đau không muốn sống, tìm ra sợi xích được luyện chế đặc biệt trong túi chứa vật, tùy tiện ném về phía tu sĩ, cột chặt gã lại.
Ai lại nóng ruột muốn y chết, ai lớn gan đến mức trực tiếp hành hung trong phái Côn Luân? Ai biết lúc này y sẽ đi ngang con đường này? Ba cây nỏ công thành, thủ đoạn không nhỏ.
Sự hung hiểm vừa rồi, giờ nhớ lại Phương Khác vẫn cảm thấy sợ hãi. Trong thời gian chưa đến một nén hương Phương Khác đã tiếp cận tử thần không dưới mười lần. Chỉ hơi sai lầm một chút thôi, thì giờ đây Phương Khác đã trở thành vong hồn.
Phương Khác thu lại nỏ công thành, kéo tu sĩ bị trói chặt tới chỗ di thể mấy tu sĩ khác.
Tu sĩ thấy Phương Khác kéo từng cái xác lại với nhau, bao gồm cả hai thi thể bị mũi tên đâm xuyên. Gã nhìn Phương Khác rút mũi tên ra khỏi thi thể, móc ngược trên đầu mũi tên lôi ra một miếng thịt lớn, cùng với mảnh vụn của ruột và nội tạng. Bụng bị phá một lỗ lớn, ruột hai người chảy đầy đất, một cái trong đó thì gần như đã gãy đoạn, chỉ có một chút da thịt còn dính với nhau. Mà từ đầu đến cuối trên mặt Phương Khác đều không có biểu tình gì. Trên gương mặt như sứ không lộ ra chút cảm xúc nào, đôi mắt đen kịt phát sáng, như ngôi sao trên bầu trời đêm. Tay chẳng run lấy một cái, chỉ chậm rãi tiếp tục động tác trên tay.
Tu sĩ đột nhiên cảm thấy một luồng hàn ý tỏa lên từ đáy lòng, hàn ý này khiến răng gã va lập cập.
Không ngờ Phương Khác này là một kẻ hung tàn, gã không có bao nhiêu trung thành với chủ tử hiện tại, chỉ vì bị bọn họ nắm thóp mà thôi.
Phương Khác tùy tiện lấy túi chứa đồ của mấy người đó ném xuống đất. Sau đó lấy thẻ ngọc chứng minh thân phận đệ tử Côn Luân đã nứt lên nhìn. Nhẹ liếc, trong một đống linh khí linh kiếm, một vài thứ màu vàng đặc biệt bắt mắt. Phương Khác hơi ngừng lại, nhẹ đẩy linh khí linh kiếm ra, lấy mấy sợi thắt lưng màu vàng lên.
Duy Pháp đường.
Phương Khác túm chặt sợi thắt lưng, cảm thấy mấy phần tức giận vì một cái tên xuất hiện trong đầu.
Tu sĩ nhìn thi thể dưới đất và biểu tình của Phương Khác, do dự khá lâu, mới cắn răng tỏ vẻ đã ra quyết định.
“Ta cho ngươi biết người sai khiến, nhưng ta không thể làm chứng cho ngươi, ngươi cũng đừng nói cho người khác biết là ta nói.” Tu sĩ run rẩy nói: “Sau đó xin ngươi cho ta chết dứt khoát, ta chỉ không hy vọng đệ đệ của ta xảy ra chuyện. Về sau nếu Phương sư huynh ngươi có ở môn phái, xin chiếu cố đệ đệ của ta ít nhiều.”
Phương Khác nhìn gã, ngạc nhiên nhướng mày. Vừa rồi người này còn một bộ chết không khuất phục, mà bây giờ thái độ lại thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Phương Khác híp mắt, nhìn tu sĩ một lát. Cho đến khi tu sĩ sợ hãi lo lắng, hoảng hốt không thôi mới gật đầu.
Tu sĩ thấp giọng nói ra vài cái tên.
Phương Khác nhẹ chau mày, gã không nói dối mấy người này… tụ lại với nhau quả thật vô cùng nan giải.
Phương Khác thu hồi sợi xích cột tu sĩ.
Tu sĩ dùng tay phải hoàn hảo tháo túi chứa đồ xuống, lấy ra thắt lưng và thẻ ngọc đặt sang một bên. Phương Khác nhìn cái tên trên thẻ ngọc.
“Chân Thông?” Phương Khác đọc ra cái tên trên thẻ ngọc. Nhìn Chân Thông, nghiền ngẫm.
Chân Thông gật đầu quỳ xuống nói: “Đệ đệ của ta là đệ tử đời ba mươi bảy, tên Chân Minh.” Nói xong túm lấy chủy thủ dưới đất định cắt cổ.
Phương Khác quật sợi thắt lưng vàng đánh bay chủy thủ trong tay Chân Thông, Chân Thông ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Phương Khác.
“Ngươi có muốn đi theo ta?” Ngừng một lát Phương Khác mới nói: “Ta đáp ứng ngươi không cần ngươi chỉ tội chúng, nhưng lời hứa thì vẫn tính. Tính mạng ngươi ta giữ lại, xem như ngươi bán mình cho ta, thế nào?”
Chân Thông không dám tin nhìn Phương Khác, không ai lại chọn cái chết vào lúc có thể sống. Nhưng… gã là người muốn giết y, y sẽ thật sự bỏ qua cho gã sao?
Khóe môi Phương Khác cong lên, cười chậm rãi nói: “Ngươi cho ta biết đệ đệ ngươi tên là Chân Minh. Nếu ngươi đã nguyện ý chết vì nó, ta nghĩ ngươi cũng sẽ không lấy tính mạng nó ra mạo hiểm đúng không?”
“Tạ ân chủ tử không giết.” Chân Thông cung kính dập đầu ba cái cho Phương Khác, nhận chủ.
“Ta sẽ nói với Duy Pháp đường không lưu lại ai sống. Hiện tại ngươi rời khỏi Côn Luân đi.” Phương Khác đưa thẻ ngọc cho Chân Thông.”
Chân Thông cầm thẻ ngọc run run, sau đó quyết tâm bóp nát.
“Ngươi đến Huyền Kiếm môn tìm Huyền Cực chưởng môn, đưa bức thư này cho ông ta. Sau đó giúp ta làm việc.” Phương Khác móc giấy bút ra xoẹt xoẹt viết mấy chữ, sau đó gấp lại bỏ vào phong bì, ấn cấm chế lên rồi đưa cho Chân Thông.
“Đây là để chứng minh thân phận của ngươi, ta sẽ gửi hạc giấy cho ông ta phân phó chuyện ta muốn ngươi làm.”
Chân Thông gật đầu đứng lên định đi.
“Đợi một chút.”
Chân Thông nhìn Phương Khác không biết còn có gì muốn dặn dò.
“Mang theo tay của ngươi.” Phương Khác nói xong, lại ném một túi chứa đồ của y cho Chân Thông.
Chân Thông nhận lấy túi chứa đồ và cánh tay, tay đứt nếu bảo tồn tốt, nối lại không phải là chuyện khó.
“Chủ tử, tuy chưởng môn đã đứng về phía ngài, nhưng những người đó ngài không thể động. Đừng ngại nhẫn nhịn, về sau tiện tính việc lâu dài.” Chân Thông đứng tại chỗ cân nhắc một lát mới nói.
Phương Khác khoát tay, Chân Thông cong lưng một cái rồi chạy vào rừng, sau vài cái nhảy vọt đã biến mất.
Phương Khác chuyển mắt nhìn mười mấy thi thể, thần sắc phức tạp khó dò.
“Tâm trạng nhữ phập phồng rất lớn.” Âm thanh Thái A đột nhiên vang lên trong đầu.
“Có sao?” Phương Khác hỏi lại, tùy tiện nhặt một túi chứa đồ trống không thu những thứ trên đất lại, bao gồm những thi thể đó. Nhìn dưới đất lưu đầy máu cùng với mấy thứ như ruột nội tạng, mặt Phương Khác cuối cùng cũng nứt ra như một cái mặt nạ, ruột gan sôi trào.
Vừa rồi y tốn khí lực rất lớn mới không nôn ra trước mặt Chân Thông.
“Mỗi lần sau khi nhữ giết người cảm xúc đều phập phồng rất lớn, đặc biệt là lần này. Tại sao?” Thái A hỏi.
“… Cái này có thể so sao? Lúc trước ta chỉ giết có bao nhiêu người, lần này giết bao nhiêu người? Hơn nữa thi thể lại không phải thứ gì tốt đẹp.” Tuy biết Thái A không nhìn thấy nhưng Phương Khác vẫn nhịn không được trợn trắng mắt. Y không phải thánh phụ gì, sẽ không cho rằng giết những người này là không đúng, người khác đều muốn mạng y, y giết đối phương là chuyện đương nhiên. Nhưng nếu muốn sau khi giết người hoàn toàn không dao động… y vẫn chưa đạt tới cảnh giới giết người như ngóe đó.
“Vị máu tanh quả thật khó ngửi.” Thái A gật đầu, sau đó lại nói: “Lần này nhữ giết ít người, về sau giết nhiều một chút sẽ quen thôi.”
“…” Lúc này Phương Khác chỉ có thể câm nín đáp lại, Thái A thật sự xem giết người như cắt dưa hấu.
“Tu vi của nhữ lại tinh tiến không ít, xem ra ngô không cần đợi đến mười mấy năm sau mới có thể thấy lại mặt trời.” Thái A bình thản nói.
Phương Khác nhướng mày, sau kết đan chỉ mấy tháng mà thôi, hiện tại y đã ở ranh giới trung kỳ kim đan, tốc độ này quả thật hơi khoa trương. Người khác đều hận không thể thời thời khắc khắc tu luyện để tăng tu vi, mà hiện tại y lại thời thời khắc khắc áp chế tu vi của mình, đừng để tăng trưởng quá nhanh. Phiền não giữa người và người, quả thật không hề giống nhau.
Phương Khác thầm than thở.
Nếu người khác nghe được câu này của y, nhất định sẽ nhịn không được muốn đánh y một trận. Cách nói này quả thật quá đắc ý, tiếc rằng người nghe được là Thái A không hiểu nhân tình thế thái.
Đương nhiên là phản ứng gì cũng không có.
Phương Khác lôi ra một cái ngoại y sạch sẽ mặc vào, chân nhẹ điểm đi về con đường đã tới.
Duy Pháp đường nhất định phải cho y một lời giải thích, trong mắt Phương Khác hiện lên hàn quang.