Khác Thủ Tiên Quy

Chương 120: Ngừng theo lễ




Phương Khác vừa ra khỏi cửa, Trần Chử và Triệu Lịch Duyệt đã đứng ngoài Duy Pháp đường. Trần Chử thấy y chỉ gật đầu, sắc mặt có chút không vui. Triệu Lịch Duyệt thì đánh giá Phương Khác từ đầu đến chân, trong ánh mắt có thâm ý khác. Phương Khác cảm thấy ánh mắt này khá quen thuộc. Nhưng chưa đợi y nghĩ kỹ, đã thuận theo ra hiệu của Trần Chử nhìn sang Tào Đoạt tựa hồ đã chờ đợi khá lâu.

“Phương thiếu gia, gia chủ mời ngài ngày mai đến Thanh Phong các gặp mặt ôn chuyện.” Tào Đoạt hơi khom người, trên mặt trái có một dấu bàn tay rõ ràng, nhìn dấu tích ngón cái, là tự tát.

“Ta biết rồi.” Phương Khác nhàn nhạt đảo mắt qua Tào Đoạt, Phương gia tìm đến y trễ hơn y tưởng tượng. Y cho rằng lúc mình vừa về tu tiên giới thì Phương gia sẽ tới tìm, nhưng đối phương chỉ nhàn nhạt truyền một câu mà thôi.

“Tại hạ cáo từ.” Tào Đoạt nhìn vị đệ tử chưởng môn trước mắt, tại sao thiếu chủ tử nhất định phải trở mặt ngay trước mặt đám người chưởng môn, biểu hiện vô cùng bức người. Mà gia chủ cũng đã đến Côn Luân, ngày mai còn muốn mời y. Nhớ tới ánh mắt lạnh lùng một khắc trước của gia chủ, vết ngón tay trên mặt Tào Đoạt lại mơ hồ phát đau.

Hắn là mật thám của Phương gia, đã cài vào mười mấy năm, nhưng lại bại lộ không chút giá trị nào như thế, gia chủ đương nhiên tức giận.

Phương Khác quay đầu nhìn Trần Chử đang khá bất mãn với mình.

“Đây là thư và đồ mà Đông Thanh Diệm đưa tới trong thời gian đệ không ở đây. Đây là sổ sách qua lại của Tụ Linh các chúng ta.” Trần Chử nhàn nhạt đặt đồ vào tay Phương Khác.

“Lần này là đệ thiếu suy nghĩ.” Phương Khác nhìn vẻ mặt Trần Chử, đương nhiên biết Trần Chử tại sao không vui.

“Lần sau đệ xảy ra chuyện gì, xin phiền nói với chúng ta một tiếng. Đừng đợi đến khi tất cả mọi người trong môn phái đều biết đệ xảy ra chuyện rồi, chúng ta mới biết. Vậy thì quá buồn cười. Phương Khác, đệ phải biết, chúng ta xem đệ là thủ lĩnh, chúng ta là người của đệ, có nạn cùng chịu. Nếu hôm nay đệ xảy ra chuyện, kết cục của chúng ta cũng sẽ không quá tốt.” Trần Chử mím môi nói.

“Xin lỗi, lần sau sẽ không đâu.” Phương Khác nhìn Trần Chử thành khẩn nói.

Trần Chử mấp máy môi, đột nhiên cảm thấy lời mình nói khá nặng.

“Khụ, Trần sư huynh quá nghiêm túc rồi, chỉ là Trần sư huynh cũng lo lắng sư huynh ngươi xảy ra chuyện thôi.” Triệu Lịch Duyệt khụ một tiếng phá vỡ bầu không khí ngưng trệ.

“Ta biết.” Phương Khác cười híp mắt, nâng tay vỗ lên vai Trần Chử: “Qua vài ngày nữa mời mọi người uống rượu. Thời gian này cực khổ mọi người rồi.”

Y không có ở môn phái, những mối làm ăn của Tụ Linh các quả thật rất khó làm. Nếu đặt ở hiện tại chính là buôn lậu vũ khí, đầu cơ trục lợi. Người của Duy Pháp đường tuy nể mặt y mấy phần, nhưng khẳng định vẫn sẽ làm khó.

Ba người vừa đi vừa nói, Trần Chử nói lại tất cả những chuyện xảy ra thời gian gần đây cho Phương Khác.

Trí Tiêu làm sao thanh lý Côn Luân, lập nên uy phong, sau khi hai lão tổ của phái Thái Hành và phái Thiên Sơn qua đời, hai môn phái đều an phận đi nhiều. Mà trong môn phái, phe Hách Liên hiển nhiên đã hướng về phía Trí Tiêu. Hiện tại chỉ có đám người Phương Hiền Thanh là bất hòa với phe chưởng môn, bên Diệp Vu Thời cũng rất bình tĩnh, dường như đã đứng về phía Trí Tiêu. Ngược lại bọn họ bây giờ trong môn phái làm việc gì cũng suôn sẻ, các thế gia cùng phe Diệp đều biểu thị đủ thiện ý.

“Chẳng qua căn cơ của chúng ta quá mỏng, bất kể bọn họ bước bước nào cũng có thể dẫm chết chúng ta, hơn nữa chúng ta còn một vấn đề rất lớn.” Trần Chử nhíu mày nói.

“Quân đội.” Phương Khác nhíu mày phun ra hai chữ.

Trần Chử gật đầu.

“Không cần lo lắng, chúng ta không phải dạng mà họ nâng chân lên thì có thể dẫm chết.” Nói rồi Phương Khác mím môi: “Ở phàm giới ta đã học được hai chữ.”

“Cái gì?” Trần Chử không nhịn được hỏi ra.

“Liều mạng.”

Trong chớp mắt Trần Chử như túm được gì đó, nhưng vẫn có chút nghi hoặc và lo lắng.

“Liều mạng…” Triệu Lịch Duyệt nhai lại hai chữ này mấy lần, sau đó bắt đầu ngẫm nghĩ.

“Sư huynh, ta cáo từ trước.” Mắt Triệu Lịch Duyệt lấp lánh nhìn Phương Khác, đợi Phương Khác gật đầu liền cấp bách phi thân đi.

Phương Khác sửng sốt nhìn khí tức dao động cực lớn trên người Triệu Lịch Duyệt, đây… là ngộ rồi?

“Tư chất của Lịch Duyệt không tồi, hiện tại rất nhiều sự vụ đều do hắn xử lý. Hắn rất được… Chỉ là thủ đoạn hơi kịch liệt chút. Còn có một vài vấn đề tác phong… danh tiếng có hơi kém. Nhưng đáng để tín nhiệm.” Trần Chử nói.

“Kiếm tu?”

“Không, Lịch Duyệt là thuật tu, thuật tu hoàn hoàn toàn toàn.” Trần Chử lắc đầu nói.

Phương Khác nhất thời không lý giải được thuật tu hoàn hoàn toàn toàn mà Trần Chử nói là có ý gì. Cũng không hiểu vấn đề tác phong mà Trần Chử nói là chỉ cái gì.

“Thủ đoạn kịch liệt một chút cũng không có vấn đề gì lớn. Có vài chuyện thích hợp dùng cách xử lý kịch liệt một chút.” Phương Khác nói.

Trần Chử cười: “Lời này là đệ nói, chỉ cần sau này đệ đừng đến tố khổ với huynh là được.”

Phương Khác nhún vai tỏ vẻ không để ý.

Đi một hồi đã đến Bình Cốc nơi ở của đệ tử, Trần Chử đột nhiên nhớ ra gì đó, trên mặt hiện vẻ hổ thẹn.

“Huynh… quên nói. Sau khi phòng ở của đệ bị hỏng, huynh dựng một căn lầu khác ở chỗ đó cho đệ. Nhưng, chỉ sợ hôm nay vẫn chưa thể ở. Sau khi căn phòng được xây dựng vẫn chưa khắc xong trận pháp. Đệ xem, hôm nay có muốn đến chỗ huynh không?”

Phương Khác chớp mắt, nghĩ nghĩ, rồi đột nhiên nở nụ cười khiến Trần Chử thấy kỳ quái.

“Không cần, đệ có chỗ ngủ.”

Trong sắc đêm mông lung, tại một tiểu viện hẻo lánh của Luyện Khí phong có một vị khách không mời mà tới.

Phương Khác lấy ra một phiến vuông nhỏ bằng trúc từ túi chứa đồ, một đường thông thuận đi tới nơi ở của Diệp Vu Thời. Lần trước y tiện tay dắt dê trộm ‘chìa khóa’ ở chỗ Diệp Vu Thời, quả thật hữu dụng. Chỉ là… Phương Khác nhìn cánh cửa đóng chặt, nếu y cường ngạnh xông vào khẳng định sẽ bị Diệp Vu Thời phát hiện.

Nhìn cánh cửa sổ chưa đóng chặt trên lầu, Phương Khác cong môi, chân dụng lực, thân ảnh bay phốc lên.

Sau vài cú nhảy nhẹ nhàng khéo léo, Phương Khác đã vào phòng. Trong phòng rất an tĩnh, một chút âm thanh cũng không có, chỉ là phòng trong đèn đuốc sáng trưng. Trên bình phong có một bóng người. Phương Khác ngừng lại, không che giấu khí tức và tiếng bước chân nữa, trực tiếp vòng qua bình phong, nhìn Diệp Vu Thời.

Diệp Vu Thời đang cầm một quyển sách, chỉ mặc tiết y màu trắng ngồi cạnh bàn. Tóc xõa sau lưng, trông đặc biệt nhu hòa. Nhìn thấy y, chẳng kinh ngạc chút nào, chỉ nâng mắt nhìn y một cái rồi cúi đầu đóng sách lại đặt lên bàn.

Phương Khác mím môi đi qua.

Con ngươi Diệp Vu Thời sâu thẳm, sâu không thấy đáy. Màu môi đỏ rực, da trắng như ngọc, trong phòng còn mang theo mùi vị đặc biệt.

Yết hầu Phương Khác động động, bất giác nghiêng mắt đi. Chỉ nhìn chằm chằm quyển sách trên bàn, nhưng tay Diệp Vu Thời đang gác lên sách, bìa sách màu sậm tô điểm cho bàn tay trắng nõn.

Trong đầu Phương Khác lúc này gần như lóe qua rất nhiều rất nhiều nội dung. Hôn nhẹ, sờ mó,… cùng với mấy thứ rối tinh rối mù đều hiện lên.

Nội dung trong mấy quyển sách Đông Phương Vu Vân đưa nhanh chóng lướt qua trong đầu y, hơn nữa mỗi câu mỗi từ đều vô cùng rõ ràng.

Trên mặt Phương Khác hiện lên tầng hồng nhàn nhạt.

Diệp Vu Thời chậm rãi híp mắt lại, gần mực thì đen… từ sau khi Phương Khác mật đàm rất lâu với Đông Phương Vu Vân, vẫn luôn không bình thường. Sau đó trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, nhìn lỗ tai đỏ rực của Phương Khác.

Má ơi, y biết tướng mạo Diệp Vu Thời rất dễ nhìn, nhưng vấn đề là tại sao hiện tại trong mắt y Diệp Vu Thời lại đẹp đến thế. Phương Khác thầm rủa định lực của mình, rồi tới cạnh Diệp Vu Thời.

“Huynh biết đệ sẽ tới sao?”

Diệp Vu Thời gật đầu.

Phương Khác cúi xuống thản nhiên nâng cằm của Diệp Vu Thời lên, nếu bỏ qua ngón tay đang nhẹ run của y.

Môi ấn lên khóe môi Diệp Vu Thời, sau đó chậm rãi di động. Lần trước… Phương Khác đột nhiên nhớ tới cảnh tượng mình bị Diệp Vu Thời áp đảo trên giường lần trước.

Nhẹ nhàng cọ lên môi Diệp Vu Thời để thăm dò, có chút vụng về, lại vô cùng dịu dàng.

“A Khác.”

Diệp Vu Thời khẽ mở môi.

“Làm… làm theo tình.” Phương Khác hàm hồ dán lên môi Diệp Vu Thời nói. Khí tức hai người giao nhau, Phương Khác có thể cảm giác được tay Diệp Vu Thời nhẹ đặt lên eo y cử động một cái.

Hơi thở của Diệp Vu Thời rất nóng, Phương Khác cảm thấy mình sắp bị thiêu cháy. Thuận theo khóe môi Diệp Vu Thời tinh tế hôn xuống, cảm thụ độ mát trên da hắn.

Diệp Vu Thời híp mắt, trong mắt như có thứ gì đang sôi sục. Tay ấn lên eo Phương Khác cũng nhẹ động, dường như đang suy nghĩ có cần hành động hay không.

“Nhữ là chuẩn bị song tu? Ngô có vài quyển song tu điển tịch, nhữ có cần không?”

Phương Khác cứng người, tay đang mò tới eo Diệp Vu Thời cũng cứng lại buông xuống.

“Tại sao ngươi lại ở đây?” Phương Khác gần như run run rẩy rẩy nói ra mấy chữ này.

“Ngô vẫn luôn ở đây.”

Phốc. Phương Khác nghe được tiếng mình thổ huyết, tay thì nhanh chóng kéo lại y phục của Diệp Vu Thời, bảo đảm bao kín chặt chẽ.

“Phi lễ chớ nhìn, ngươi không hiểu sao? Nhắm mắt lại, nếu không tuy là bằng hữu ta cũng vẫn đánh ngươi.” Phương Khác nghiến răng nghiến lợi nói.

“Đánh ngô?” Thái A thờ ơ lắc đầu: “Nhữ không cách nào tiếp cận ngô.”

“Má! Câm miệng, nhắm mắt! Bớt phí lời.” Phương Khác chỉ muốn phát cuồng. Vừa nghĩ đến Thái A đã thấy Diệp Vu Thời, y liền muốn đánh người, đạo lý vợ bạn không thể nhìn lẽ nào chưa có ai dạy cho linh kiếm này sao?

Dứt lời y không quản Thái A nữa, chỉ nhìn Diệp Vu Thời.

Diệp Vu Thời lúc này cười rất dịu dàng, rất dịu dàng.

“Hắn ở đó?”

Phương Khác ấp úng nặn ra ba chữ “ngừng theo lễ” hoàn toàn không phù hợp với vấn đề của Diệp Vu Thời.

(Làm theo tình, ngừng theo lễ: Làm một hành động theo tình cảm, nhưng ngừng lại theo lễ tiết.)