Vừa đến giờ Dậu, chính là thời khắc chuyển giao ngày đêm.
Mặt hồ vốn bình lặng như gương, giờ đang chậm rãi gợn sóng, ánh mắt người bên hồ đều nhìn chằm chằm giữa hồ. Lẽ nào, hôm nay chính là ngày hoa Ưu Đàm nở? Tuy đều biết hoa Ưu Đàm tất nở trong mười ngày này, nhưng nếu ngày đầu tiên hoa Ưu Đàm đã nở, tình huống sẽ càng trở nên phiền phức, cho nên tất cả mọi người đều hy vọng hoa Ưu Đàm nở càng trễ càng tốt, tốt nhất là để ngày cuối cùng hãy nở.
Nếu hôm nay hoa Ưu Đàm đã nở, vậy cuộc cạnh tranh của ba phái sẽ càng thêm kịch liệt. Phải ở trong bí cảnh Côn Luân cả mười ngày, trong mười ngày này bất kể hoa Ưu Đàm ở trong tay ai đều phải đối diện với sự tranh đoạt của hai phái khác. Vậy cuộc đấu ngươi tranh ta đoạt trong mười ngày nhất định sẽ rất thảm liệt.
Cảm thấy nhiệt độ của một người khác trên tay, Phương Khác đảo mắt nhìn Diệp Vu Thời, do đặc thù linh căn nên nhiệt độ cơ thể của Diệp Vu Thời thấp hơn những tu sĩ có linh căn khác. Phương Khác quay đầu đi tiếp tục nhìn bầu không khí càng lúc càng căng thẳng bên kia, phảng phất như không có chuyện gì.
Trong lòng bàn tay trái của Phương Khác là một hạt giống màu đỏ rực, con người trong tiềm thức đều có cự ly an toàn về mặt tâm lý, Phương Khác siết chặt tay, hiện tại Diệp Vu Thời đã tiến vào cự ly an toàn tâm lý của y.
Nhưng may mà ngoại trừ lúc y thấy Diệp Vu Thời giết tên đệ tử họ Âm đã cảm thấy có thể Diệp Vu Thời sẽ giết người diệt khẩu ra, những lúc khác tâm lý phòng bị của y đối với Diệp Vu Thời luôn rất thấp. Phương Khác nhíu mày, cứ như bây giờ vậy, hoàn toàn đưa lưng cho Diệp Vu Thời.
Vì, trong sách tuy Diệp Vu Thời giết người không ít, nhưng không lạm sát vô tội. Cho nên y đã tự quy mình vào loại vô tội. Nhưng, đây là y tự phân chia, còn Diệp Vu Thời sẽ phân thế nào? Phương Khác nhếch môi cười, bị những gì xem trong sách giới hạn mất rồi, cho nên đối diện với tất cả mọi người tại đây, y luôn vô thức mang theo cảm giác ưu việt trong tâm thái, vì thế lần đầu tiên gặp Diệp Vu Thời đã cố ý thể hiện mình chẳng quan tâm, làm lơ quá đáng, chẳng phải đó cũng là một loại để ý sao?
Tuy lúc đối diện với những nhân vật không theo tình tiết khác, y có thể giữ thái độ chính xác, cũng cố gắng thích ứng với tu tiên giới này, nhưng hầu như sẽ vô thức có một cảm giác vượt trội, cứ nhìn là biết, y gần như biết trước tất cả những gì sắp xảy ra, thậm chí ai sẽ nói câu gì tiếp theo. Rốt cuộc y đã nghĩ gì khi ôm thái độ xem kịch trốn trong lùm cây thế này?
Phương Khác bất đắc dĩ nghĩ muốn phủi tay, rốt cuộc y đang làm gì? Chuyện đến nước này, y thở dài, chỉ có thể hy vọng Diệp Vu Thời cho rằng y vô hại.
Không lâu sau.
Giữa mặt hồ chậm rãi nở ra một đóa hoa trắng tinh lớn đến mức phải cần tay của hai người hợp lại mới có thể ôm kín, sau đó là dây mây màu lục, gần như phủ kín phân nửa mặt hồ.
Lập tức tất cả tu sĩ đều cầm lấy pháp khí của mình, sẵn sàng chiến đấu.
Tu sĩ phái Thiên Sơn hành động đầu tiên, vị nữ tu đứng đầu trong đó dẫm lên pháp khí tinh xảo như một phiến lá xanh, thân ảnh đình trệ giữa chừng. Hóa ra là một nam tu sĩ vô cùng âm trầm của phái Thái Hành tay cầm bàn bát quái cản trước mặt nàng.
Thoáng chốc, một vị tu sĩ của phái Thiên Sơn phất quạt lông trong tay, một thuật phong buộc vây lấy nam tu sĩ kia, ngay lúc này, nữ tu phái Thiên Sơn nhảy vọt lên phóng về phía nụ hoa đang chậm rãi nở giữa hồ.
Hầu như cùng lúc, tất cả tu sĩ đều phóng ra pháp khí trong tay, từng bóng người bay về cùng một mục tiêu. Duy chỉ có hai người chưa động, Chu Thức Vũ và Tiêu Xương Thu chỉ đứng nhìn chúng tu sĩ đấu đá nhau trên mặt hồ.
Đương nhiên cũng có mấy tu sĩ chú ý đến thái độ kỳ dị của họ. Một trong số đó là tu sĩ kỳ kim đan của phái Thái Hành, trong lòng hắn có chút khinh thường. Chỉ là hai tu sĩ kỳ trúc cơ mà thôi, có thể gây ra bao nhiêu sóng gió chứ? Ưu Đàm Tử hôm nay nhất định thuộc về hắn.
Nếu lấy được Ưu Đàm Tử, dựa vào địa vị của hắn tại phái Thái Hành, Kết Anh đan chắc chắn phải có một viên cho hắn chứ? Không còn bận tâm che giấu tu vi, tu sĩ kỳ kim đan trực tiếp bỏ qua cưỡi vật phi hành, mà chọn ngự không chỉ có tu sĩ kỳ kim đan mới làm được. Trực tiếp túm tay một nữ tu của phái Thiên Sơn, ném ra sau, nữ tu rớt vào hồ.
Chu Thức Vũ khẽ nhíu mày, quả nhiên có tu sĩ kỳ kim đan trà trộn vào. Hắn bất giác quay nhìn Tiêu Xương Thu, lại thấy Tiêu Xương Thu vẫn mặt trầm như nước, không thấy nửa phần động dung.
Màn đêm đã phủ hơn phân nửa bí cảnh Côn Luân, bí cảnh Côn Luân lúc này, một nửa là ban ngày, một nửa là đêm tối, mà chỗ giao giới giữa ngày và đêm chính là giữa mặt hồ. Thoáng cái, một mùi hương thanh mát lan ra, hoa Ưu Đàm đã nở.
Hoa Ưu Đàm trắng tinh gần như long lanh nở đến cực hạn, ánh mặt trời chậm rãi đảo qua cánh hoa, bên phía bóng đêm, cánh hoa bắt đầu rụng, ngay lúc màn đêm kéo xuống, hoa Ưu Đàm tàn úa, chính giữa nó là Ưu Đàm Tử đỏ rực lớn cỡ nắm tay.
Chính lúc này tay của tu sĩ kim đan đã sắp chạm đến Ưu Đàm Tử.
Tất cả đều phát sinh chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi, có vài động tác Phương Khác thậm chí không thấy rõ.
Mãi đến lúc Tiêu Xương Thu chém ra một kiếm, tốc độ nhanh đến mức chỉ có thể thấy được tàn ảnh lúc nàng rút kiếm, mà kiếm của nàng đã vung ra, thẳng tiến không lùi. Mặt hồ lõm xuống một đường, cứ như bị kiếm khí rạch ra, kéo dài thẳng đến giữa ngón tay tu sĩ kim đan và Ưu Đàm Tử. Trên mặt hồ xuất hiện hai trận pháp, ngăn cách hoàn toàn những người khác ở phía ngoài Ưu Đàm Tử. Chu Thức Vũ đầy căng thẳng, trên tay là một bàn trận pháp.
Tiếp theo, Phương Khác trợn to mắt, cũng ngay lúc Tiêu Xương Thu vung kiếm, y bị Diệp Vu Thời kéo, từ lùm cây bên hồ vọt thẳng vào trong hồ. Y biết Diệp Vu Thời muốn vào hồ, nhưng kéo y theo làm gì? Đây là hàn đàm đó, hàn đàm mà ngay cả linh thú cũng không chịu nổi, y xuống đó sẽ chết đấy. Y không có biến dị linh căn hệ băng như Diệp Vu Thời đâu.
Phương Khác giãy dụa muốn hất tay Diệp Vu Thời ra, lại bị kéo chặt, trầm xuống giữa hồ. Phương Khác cắn răng miễn cưỡng dựng một màn chắn đủ dung một người. Không quan tâm liệu có bị người phát hiện hay không, chỉ cần đừng bị nước hàn đàm đông chết là mừng rồi.
“Ngươi muốn làm gì?” Cuối cùng Phương Khác có thể mở miệng.
Mái tóc đen như mực của Diệp Vu Thời trôi nổi trong nước, tia sáng quá tối, không thể nhìn rõ vẻ mặt hắn: “…”
Do hoàn cảnh Phương Khác chỉ mơ hồ nghe được hai chữ, nhưng lại không rõ ràng lắm.
Y biết Diệp Vu Thời lặng xuống nước vào lúc này, là vì lấy một loại kết tinh giống như quả đông ở rễ của hoa Ưu Đàm. Lúc hoa Ưu Đàm nở, do cần một lượng băng linh lực lớn, cho nên rễ của nó cần cung cấp băng linh lực cho hoa, mà băng linh lực ở rễ do tập trung quá nhiều mà biến thành kết tinh băng. Hoàn cảnh trong hồ còn có kết tinh băng đối với người có biến dị linh căn như Diệp Vu Thời mà nói có ích lợi rất lớn, huống chi kết tinh băng là thể kết hợp linh lực còn thuần túy hơn cả linh thạch.
Bên tai tựa hồ truyền đến tiếng cười, Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời, Diệp Vu Thời buông tay ra, vận một phát quyết, một màn linh lực đủ để che phủ hai người xuất hiện. Lập tức Phương Khác cứng người, đúng rồi, y biết Diệp Vu Thời là băng linh căn cho nên chỉ dùng màn linh lực trùm cho mình, nhưng Diệp Vu Thời lại luôn che giấu linh căn thật sự của hắn, vì thế theo lý mà nói y nên cho rằng Diệp Vu Thời sẽ giống mình không thể tiếp xúc với nước hàn đàm quá lâu.
Bỏ đi, cứ xem như để Diệp Vu Thời cho rằng y ghét hắn vậy, cho nên chỉ tạo màn linh lực trùm cho bản thân, dù sao tu tiên giới không phải đều vậy à, nhân tình lãnh đạm.
“Phương sư đệ, ngươi biết kết tinh băng không?” Diệp Vu Thời hỏi.
“Biết. Hóa ra Diệp sư huynh đến vì kết tinh băng.” Phương Khác và Diệp Vu Thời cùng lặn xuống giữa hồ.
Diệp Vu Thời đưa tay túm lấy rễ của hoa Ưu Đàm: “Lẽ nào Phương sư đệ không phải vì kết tinh băng sao? Trốm trong lùm cây chuẩn bị làm gì?”
“Ta chỉ là đi ngang qua đây sau đó phát hiện… nên trốn trong lùm cây.” Phương Khác vẫn nắm hạt giống trong tay, thỉnh thoảng ngẩng đầu muốn xem tình trạng trên mặt hồ. Vì không dám dùng linh thức sợ bị phát hiện, chỉ có thể nỗ lực dùng thị lực tốt của tu tiên giả hy vọng có thể nhìn rõ tình huống ở mặt hồ tối đen.
Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác một cái nói: “Lòng hiếu kỳ rất không cần thiết.”
Diệp Vu Thời lấy hộp ngọc ra, dùng thủy linh kiếm trong tay cắt kết tinh băng mềm mại như quả đông xuống. Động tác nhanh chóng dứt khoát mà ưu nhã, so ra thì Phương Khác lại đầy vụng về và cố sức, đừng thấy kết tinh băng mềm mại vậy chứ thực chất rất khó cắt.
Mặt khác, Phương Khác lại phân phần lớn tâm trí chú ý mặt hồ.
Lúc Phương Khác lại theo thói quen ngẩng đầu lên, mũi tên màu đen mang uy thế to lớn lao tới, Phương Khác gần như không có không gian để tránh né.
Diệp Vu Thời vẫn cầm kiếm, nghênh đón. Kiếm đối đầu với mũi tên từ mặt hồ lao xuống, sau đó chém ra. Quả nhiên đến rồi, Phương Khác xoay người trốn sang bên kia phần rễ của hoa Ưu Đàm, nhờ lá cây che giấu, chậm rãi nổi lên mặt nước.
Diệp Vu Thời bị một tu sĩ của phái Thái Hành trên mặt hồ phát hiện, cho nên xuất hiện cảnh này. Trong sách cũng viết thế, chẳng qua, hiện tại dưới nước có thêm y. Phương Khác nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh, Tiêu Xương Thu và Chu Thức Vũ đã lấy được Ưu Đàm Tử, sau đó nhân lúc trận pháp còn chưa bị phá cùng trốn đi, những tu sĩ khác cũng đuổi theo, chỉ còn lại hai tu sĩ phái Thái Hành, thế là phát hiện ra họ.
Một là phong linh căn dùng tiễn, một là hỏa linh căn.
Vốn dĩ là hai người giáp công Diệp Vu Thời, nhưng giờ lại phát hiện ra y đang trốn, một mũi tên lập tức bắn tới. Phương Khác nhanh chóng vận pháp quyết, một màn chắn nước cao hai mét xuất hiện, nhưng mũi tên lại xuyên qua màn chắn, vẫn mang uy thế không nhỏ. Trên mặt đối phương xuất hiện vẻ khinh thường, nói: “Hóa ra chỉ là con chuột nước sơ kỳ trúc cơ.”
Phương Khác không biết làm sao, tại sao luôn thích dùng chuột để hình dung y chứ? Phương Hiền Hoa đã thế, tu sĩ này cũng thế. Lẽ nào tất cả những người có tu vi thấp hơn họ đều là chuột sao? Hay là vì cái từ “chuột nhát gan” đó? Mắt thấy mũi tên sắp bắn trúng Phương Khác, hai màn chắn nước lập tức xuất hiện, mũi tên rớt xuống. Phương Khác đã ngự kiếm bay lên trên mặt hồ, đưa lưng về phía Diệp Vu Thời, lúc này Diệp Vu Thời đang giằng co với tu sĩ hỏa linh căn kia, Diệp Vu Thời chỉ nhíu mày với hành vi của Phương Khác.